Người giúp việc còn tưởng rằng, cô đi nhầm. nhà.
Hoặc là cô gái say rượu nào chạy tới tránh mưa.
Lâm Mặc Ca không nói một tiếng, trực tiếp đẩy cô ấy ra, xông vào trong biệt thự.
"Cô gái, cô không thể đi vào.."
Người giúp việc hoảng sợ, vội vàng đuổi theo phía sau.
Cô không để ý tới, một cước đá văng cửa, trực tiếp đi vào phòng ngủ chính của Lâm Quảng Đường.
"Cô gái, nơi đó là phòng ngủ của ông chủ và vợ, cô không thể xông vào!"
Người giúp việc chạy vài bước, chắn ở phía trước.
Lâm Mặc Ca đang muốn đập cửa, cửa lại từ bên trong mở ra.
Vương Vân mặc đồ ngủ nghe thấy âm thanh thì đi ra. Khi nhìn thấy Lâm Mặc Ca đứng ở ngoài cửa, chật vật ướt như chuột lột, hơi ngẩn ra: "Mặc Ca? Sao con lại ở đây? Làm sao có thể thành bộ dạng này..."
Lâm Mặc Ca không nói một lời, lệ rơi đầy mặt.
Cứ như vậy nhìn chằm chằm người đứng trước mặt mình, người này cô gọi mẹ hai mươi lắm năm, người phụ nữ mà cô coi như sinh mệnh!
Cái này bất kể già yếu, bất kể nghèo khó phú quý, cô đều coi như là người phụ nữ duy nhất...
Tùy ý để cho những giọt nước trên người mình chảy xuôi, từng giọt từng giọt, văng tung tóc trên sàn nhà.
Ngoài trời đang mưa, trong nhà cũng đang. mưa
Và trái tìm của cô đang chảy máu.
"Mặc Ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con cũng đừng dọa mẹ..." Vương Vân bị bộ đáng của cô dọa sợ, run rẩy hỏi.
Bà ta tiến lên, muốn giữ chặt tay cô nhưng lại bị cô hung hăng hất ra.
"Lâm Mặc Ca!! Mày điên rồi! Ban đêm chạy đến đây làm gì? Còn không mau ra khỏi đây..."
Lâm Quảng Đường từ phòng tắm đi ra, vừa nhìn thấy Lâm Mặc Ca thì nổi trận lôi đình.
"Bà chủ..." Người giúp việc còn đứng ở một bên, không rõ tình huống.
'Vương Vân nháy mắt với cô ấy: "Mau đi lấy một cái khăn mặt tới..."
"Vâng thưa bà!" Người giúp việc lên tiếng lui ra.
Lâm Mặc Ca lại bị một tiếng này bà chủ chấn đến tim gan run rẩy, toàn thân lạnh lẽo.
"Bà chủ? Ha ha, bà dùng mạng của tôi đổi lấy, bà an tâm thoải mái như vậy sao? Thực hiện hai mươi lắm năm tâm nguyện, cảm thấy mình như thế nào?"
''Mặc Ca, con đang nói cái gì thế..." Vương Vân lại tiến lên kéo cô.
Hốc mắt đỏ thẩm của Lâm Quảng Đường chỉ vào mũi cô mắng: "Nghiệp chướng! Xem mày đã làm gì ở đây! Ra khỏi đây ngay!"
Lâm Mặc Ca cũng không thèm liếc mắt nhìn ông ta một cái, cô vẫn nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.
Khuôn mặt của bà ta vẫn như trước, giọng nói vẫn như trước, ngay cả thần sắc trong mắt cũng. giống như trước kia. Đạo đức giả và còn có cả vẻ né tránh.
Haha, chỉ tiếc, cho đến bây giờ cô mới thấy rõ thần sắc trong mắt Vương Vân.
Vốn dĩ cho tới bây giờ cũng không phải là nhu nhược, mà là chột dạ.
Người giúp việc đưa khăn mặt tới, Vương Vân nhận lấy, giơ tay lên muốn giúp cô lau sạch vết nước trên người nhưng lại bị Lâm Mặc Ca hung hằng ném xuống đất.
''Đừng giả vờ nữa Nếu bà đã chiếm được thứ mình muốn, còn cần diễn kịch trước mặt tôi sao?"
Nước mắt mãnh liệt tuôn ra, cô lại ngửa mặt lên trời cười to, đáy mắt thê lương quyết tuyệt, là trái tìm vỡ vụn của cô. "Năm đó bà thân bệnh nan y, tôi bán thân thể của mình đổi lấy năm trăm. vạn, toàn tâm toàn ý chữa bệnh cho bà. Bà bị người ta đánh đến đầy thương tích, chỉ còn hơi tàn, là tôi bán đứng tự tôn cùng sự trong trắng đi cầu cơ hội cứu mạng bài Vào thời điểm đó, ông ta ở đâu! Kẻ vũ phu này ở đâu?! Những người xung quanh bà là tôi! Là tôi đã hy sinh hạnh phúc cuộc sống của tôi để đổi lấy cuộc sống của bài Để đổi lấy hạnh phúc của bà!!"
Sắc mặt Lâm Quảng Đường tái mét, ngồi trên sofa không lên tiếng.
Cơ thể Vương Vân run rẩy, nước mắt tuôn như mưa.
Mấy năm nay Lâm Mặc Ca đối xử với bà rất tốt, sao bà lại không rõ chuyện này?
Lúc trước tất cả mọi người bên cạnh vứt bỏ bà mà đi, là cô con gái này, ngày đêm làm bạn, cứu bà một mạng. Hiện giờ, bà có thể đánh bại Giang Dạ Thanh, ngồi vững vị trí bà chủ nhà họ Lâm cũng là nhờ cô con gái này.
"Mặc Ca, mẹ đều biết, là mẹ có lỗi với con..." Giọng nói của bà cũng càng nghẹn ngào. Hai tay run rẩy, lại bắt lấy tay Lâm Mặc Ca.
"Đừng chạm vào tôi! "Lâm Mặc Ca nổi giận gầm lên một tiếng, phẫn nộ đẩy bà ta ra.
Vương Vân liêu xiêu, ngã xuống đất. "Con gái bất hiếu! Dám ra tay với mẹ mày!"
"Ông im lặng lại cho tôi!""
Lời Lâm Quảng Đường còn chưa nói xong, đã bị tiếng hét giận dữ của Lâm Mặc Ca cắt đứt.
Cô lạnh lùng đảo qua người phụ nữ ngã trên mặt đất, tiếng cười càng thêm thê lương: "Con gái bất hiếu? Tôi căn bản không phải người nhà họ Lâm các người, trên người ta không có máu của nhà họ Lâm! Ông dựa vào cái gì mà nói tôi bất hiếu?"
“Còn bài" Cô chỉ vào Vương Vân sắc mặt trắng bệch, khóc ra từng chữ máu: "Tôi căn bản không, phải là con ruột của bà, bà còn định gạt tôi bao lâu, lợi dụng tôi bao lâu!?"
Xẹt...
Một tỉa chớp chiếu sáng nhà họ Lâm, cũng, chiếu sáng vẻ mặt của Lâm Quảng Đường và Vương Vân.
Cả người Lâm Mặc Ca nhỏ nước, mái tóc dài đen nhánh dán chặt vào trên khuôn mặt tái nhợt, giống như nữ quỷ nửa đêm đến đòi mạng...
"Ha ha ha..." Ngoài cửa, đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhạo khắc nghiệt.
Cùng với tiếng giày cao gót lạch cạch vang lên, Giang Dạ Thanh đi vào.
Người giúp việc nhìn thấy bà ấy, trong nháy mắt đã xám xịt lui xuống.
'“Tôi không đến trễ, phải không? Nhìn bộ dáng của các người, trò hay hẳn là còn chưa lên sân khấu mới đúng!"
Giang Dạ Thanh nói xong, nhìn Lâm Mặc Ca giống như nữ quỷ, cười lạnh nói: "Ổ, sớm biết hai chúng ta là một đường, vừa rồi tôi trực tiếp đưa cô tới đây. Nhìn cái này xem, dầm mưa nhiều làm cho người ta đau lòng..."
Vương Vân chật vật từ trên mặt đất đứng lên, ngoan độc trừng mắt nhìn bà ấy một cái: "Giang, Dạ Thanh bà tiện nhân! Lại là bà đang châm ngòi ly gián có phải hay không?! Hiện tại bà bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm nên muốn ly gián quan hệ mẹ con chúng tôi
"Mẹ con? Ha ha... Thật lố bịch! Vương Vân, cô cho rằng cô còn có thể diễn tiếp sao?" Giang Dạ Thanh nói xong thì mở điện thoại di động lên, phát đoạn ghi âm kia.
Nghe được những lời quen thuộc bên trong, cả người Vương Vân run lên, suýt nữa lại ngã ngồi xuống đất.
''Không, Mặc Ca, con đừng tin bà ta! Nó là đo bà ta làm giả đó!"
Lâm Mặc Ca cười nhạo một tiếng: "Chuyện cho tới bây giờ, bà còn muốn tiếp tục giả vờ sao?"
"Giả mạo? Vương Vân, bản ghỉ âm này có phải là giả mạo hay không, tôi nghĩ cô biết rõ hơn tôi chứ?" Giang Dạ Thanh khinh bỉ nhìn bà ta, cho dù bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, cũng không phải bà Lâm nữa. Nhưng khí thế trên người bà ấy chưa bao giờ giảm.
"Nếu không phải hôm nay cô đuổi anh Long ra ngoài, tôi làm sao có cơ hội lấy được cái này? Chỉ 100.000 nhân dân tệ để mua một sự thật, haha... Nó thực sự đáng giá!"
Sắc mặt Vương Vân thê thảm, tâm như rơi xuống hầm băng.
Bà ta làm sao có thể nghĩ tới, tên côn đồ bị đuổi ra ngoài lại gặp lại tìm Giang Dạ Thanh!
Anh Long chính là tên côn đồ lần trước Lâm Quảng Đường tìm tới diễn kịch cho Lâm Mặc Ca xem. Vương Vân không nghĩ tới, tên côn đồ kia lại lưu lại một tay, ghi âm lại nội dung nói chuyện của bọn họ!
Hôm nay, ông ta lấy bản ghi âm đến, nói rằng chỉ cần đưa cho hắn ta hai trăm nghìn, sau đó phá hủy bản ghi âm. Từ đó về sau một đời an ổn. Nhưng cuối cùng, lại bị Vương Vân đuổi ra ngoài.
Thứ nhất, Lâm Quảng Đường đã ly hôn với Giang Dạ Thanh rồi đăng ký kết hôn với bà ta, cho nên bà ta căn bản cũng không cần phí tâm tư gì nữa.
'Thứ hai, trên người bà ta, thoáng cái cũng không lấy ra được nhiều tiền như vậy. Cho nên, mới để cho cơ hội tốt này mất đi vô ích.
Không nghĩ tới, bản ghi âm kia lại chuyển đến trong tay Giang Dạ Thanh! Hơn nữa, còn bị bà ấy tìm tới Mặc Ca!
Giang Dạ Thanh lạnh lùng liếc xéo Vương Vân một cái, ánh mắt lần thứ hai rơi xuống trên người Lâm Mặc Ca. Cơ thể mỏng manh của cô run rẩy ngay cả trong phòng ấm áp.
"Lâm Mặc Ca, bị người thân cận nhất phản bội là cảm giác gì? Tôi cảm thấy buồn cho côi Cô gọi mẹ hai mươi lăm năm, thay cô ta làm nhiều chuyện như vậy, đến cuối cùng, cô ta căn bản là đang ép buộc cô, đang lấy cô làm quỷ chết thay, làm cây chiêu tài!"
Cơ thể Lâm Mặc Ca cứng đờ, cô cắn chặt môi dưới đến khi thấm tơ máu nhưng cô lại không hề phát hiện ra. Bởi vì trái tim của cô đau đớn hơn, đau đớn vô tận.
Cô lại quay mặt lại nhìn Giang Dạ Thanh, trong ánh mắt kia, âm trầm không có một tỉa nhiệt độ: "Vậy bà thì sao? Bị người đàn ông cùng giường hơn hai mươi năm phản bội là cảm giác gì? Bà không thấy buồn cười sao? Mấy chục năm làm người quan tâm chăm sóc, còn không quan trọng bằng những thứ phát ra mùi tiển!"
Nói xong, cô lại cất tiếng cười to: "Ha ha... Hai người tham lam, hai người cùng tâm địa sắt đá! Trách không được có thể biến thành một nhà! Thật đúng là xứng đôi!"
Sắc mặt Giang Dạ Thanh tối sẩm lại, ánh mắt oán độc nhìn về phía Lâm Quảng Đường đang lụi ở trên giường.
Bà ấy hận, tất nhiên là hận!
Bà ấy đã trả giá cả đời, hầu hạ ông ta suốt đời, sinh con cho ông ta, cống hiến tất cả. Đến cuối. cùng, lại bị ông ta vô tình đuổi ra khỏi nhà, hai tay không có gì!
Bà ấy bị mù quáng mới có thể yêu loại súc sinh như vậy!
Lâm Nhược Du đã sớm nghe thấy tiếng ồn ào. dưới lầu, bất mãn đi xuống.
Khi nhìn thấy Giang Dạ Thanh thì hơi sửng, sốt. Lại liếc mắt nhìn Lâm Mặc Ca toàn thân ướt đâm như quỷ nước, nhất thời hung thần ác sát: "Lâm Mặc Ca, người phụ nữ khốn kiếp kia! Cô ăn mặc như thế này chạy đến nhà tôi làm gì!? Cô cho rằng cô là lệ quỷ đòi mạng sao?"
Lâm Mặc Ca nghe vậy, đột nhiên quay đầu lại nhìn qua.
Ánh mắt âm trầm tràn ngập hận ý, Lâm Nhược Du sợ tới mức run rẩy, giọng nói đột nhiên dừng lại.
Tối nay Giang Dạ Thanh trở về, thứ nhất là muốn tận mắt nhìn thấy Vương Vân và Lâm Mặc Ca trở mặt thành thù, thứ hai chính là vì Lâm. Nhược Du. Vừa nhìn thấy con gái mình, đáy mắt hiện lên vẻ dịu dàng, nắm chặt tay cô ta: "Nhược Du, mau đi thu đọn đồ đạc, đi theo mẹ!"
"Đi? Tôi nói là tôi muốn đi với bà lúc nào?"
Lâm Nhược Du chán ghét rút tay ra, nhìn trong ánh mắt cô ta tràn đầy khinh bỉ: "Bà bị đuổi ra khỏi cửa rồi, chẳng lẽ tôi còn phải theo bà ra ngoài đường?"
Sắc mặt Giang Dạ Thanh khựng lại, không dám tin nhìn con gái của mình, hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của bản thân.
“Nhược Du! Con có biết con đang nói gì không? Con không đi với mẹ, con sẽ ở lại ngôi nhà bẩn thỉu này sao? Con cho rằng ả đàn bà này có thể yêu thương con sao?"