Trong điện thoại, giọng nói Vũ Thần rất nhẹ nhàng, nhưng chẳng biết tại sao, Lâm Mặc Ca mơ hổ cảm thấy, anh ấy đang miễn cưỡng cười vui.
"Vũ Thần, đây là tác phẩm đầu tiên sau khi anh về nước, có thể thắng được, cũng đã chứng, minh năng lực của anh. Vì vậy, đừng làm gì vì Lâm thị nữa, tự lập môn hộ, anh mới có được thành tựu càng lớn hơn!"
Cô thật sự không muốn khiến Vũ Thần lại liên quan tới Lâm Quảng Đường nữa.
Không muốn lại vì vậy mà liên lụy Vũ Thần.
"Không Mặc Mặc, bây giờ tất cả vừa mới bắt đầu, anh nhất định sẽ đưa Lâm thị vào con đường phát triển đúng đắn, sau đó giao vào tay em, tin anh..."
Vũ Thần trịnh trọng nói. "Vũ Thần... Thật sự đừng lại vì em mà làm gì nữa, thật sự..Em
“Mặc Mặc! Anh tự có chủ ý, em cũng đừng bận tâm nữa. Được rồi, anh còn phải đi họp, hôm khác lại liên hệ với em..."
Vũ Thần cắt ngang lời cô, sau đó cúp điện thoại.
Nhìn màn hình tối đen, Lâm Mặc Ca âm thầm thở đài.
Cô thật sự sợ hãi Vũ Thần...
'Xuống xe, cô che dù bước nhanh tới nhà.
Chẳng qua chỉ là mấy đoạn đường, mưa lại càng ngày càng to.
Giọt mưa lớn như hạt đậu rơi tung tóe trên mặt đất, tí tách tí tách. Cô không khỏi bước nhanh hơn, Nguyệt Nhỉ ở nhà một mình, sẽ sợ phải không?
Vừa đi tới hành lang, lạch cạch. Đèn chợt lóe sáng.
Cùng lúc đó, sau lưng truyền đến một giọng. nói quen thuộc: "Lâm Mặc Ca!"
Cô hơi ngẩn ra, quay người, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc lại lạnh như băng kia. Vênh váo hung hăng trước sau như một, khóe mắt có nếp nhăn lắt nhắt, chứa ánh sáng oán độc.
Giang Dạ Thanh căng dù, bước xuống từ trong xe. Giảm giày cao gót đi tới từng bước một, vẻ mặt âm ngoan, trong đêm mưa đông, như ác quỷ tới từ địa ngục dọa người.
Có lẽ chính là gương mặt này của bà ta, đã để lại ấn tượng "sâu sắc" cho Lâm Mặc Ca hồi còn nhỏ, vì vậy, mỗi lần nhìn thấy, vẫn sẽ không nhịn được mà sợ hãi. Ngón tay nắm chuôi dù, từng ngón trở nên trắng bệch.
'"Thế nào, bây giờ bò lên người có quyền thế rồi, không nhận ra tôi nữa?" Giang Dạ Thanh lạnh lùng lườm cô, giọng nói hơi mù mịt.
"Không phải, dì Thanh..."
Đùng!
Đáp lại cô, là một cái tắt nóng rát.
Ong ong..
Trong nháy mắt lỗ tai như vạn quân mã chạy qua, chỉ còn tiếng ông ông ù tai.
Lâm Mặc Ca cười gằn một tiếng, nhanh như chớp, đưa tay, đùng!
Một cái tát nặng nề, quẳng lại.
''Mày..." Giang Dạ Thanh bụm lấy gương mặt bị đánh đau, hốc mắt đỏ bừng. Dù thế nào đi nữa bà ta cũng không ngờ rằng, đứa con gái nhỏ từ trước tới giờ khúm núm trước mặt bà ta, cũng đám ra tay đánh bà ta!
Quá mức chấn động, cho nên nửa ngày chưa phản ứng lại.
Lâm Mặc Ca cười xùy một tiếng: "Trước kia là nể mặt mẹ tôi, mới không động tay với bà. Nhưng bây giờ, tôi không còn dính líu gì tới nhà họ Lâm nữa, bà đánh tôi, tất nhiên tôi sẽ trả lại!"
Trước kia cô quá nhu nhược, nhưng bây giờ đã khác.
Có lẽ thân phận của cô vẫn thấp kém như. trước, lại biết rõ, có vài kẻ ác, không thể một mực nhường nhịn! Cô cũng có tự tôn có giới hạn!
Huống chỉ đối với người nhà họ Lâm, cô đã sớm căm thù đến tận xương tuỷ rồi
"Được, được lắm! Mày cũng thật khiến tao. phải lau mắt mà nhìn mà!" Giang Dạ Thanh phun một cái, cười gần: "Quả nhiên là đã có chỗ dựa, gan cũng to ra rồi! Thảo nào đến bà mẹ kia của mày cũng đám cưỡi lên đầu tao!"
Lâm Mặc Ca hơi ngẩn ra: " Bà có ý gì?"
"Có ý gì? Mày bớt giả bộ người vô tội ở đây đi! Lâm Mặc Ca, chẳng lẽ mày không biết sao? Bởi vì mày thuận lợi lấy được hạng mục Tuyết Thành, bà mẹ kia của mày vin vào cớ này, ép buộc Lâm Quảng Đường ly hôn với tao! Con đ* bị tao giẫm dưới lòng bàn chân, cũng dám leo lên trên đầu tao làm mưa làm gió rồi! Tất cả những điều này, đều tại mày! Là mày hủy nhà của tao!"
Giang Dạ Thanh rống giận, chỉ vào mũi cô mắng nhiếc. Dường như muốn phát tiết hết tất cả những tủi nhục phải chịu lên trên người cô.
Lâm Mặc Ca thoải mái, thì ra là thế.
Thảo nào, Giang Dạ Thanh lại đột nhiên tìm tới cô. Thì ra, vậy mà bị đuổi ra khỏi nhài
Không ngờ Lâm Quảng Đường mất hết tính người kia, lại vẫn tuân thủ giao hẹn với cô, sau khi lấy được hạng mục Tuyết Thành, thật sự ly hôn với vợ trước, lấy mẹ Vương Vân về.
Mẹ, giờ thì tâm nguyện của người cuối cùng cũng thực hiện rồi. Cho nên, mẹ thấy hạnh phúc rồi chứ?
Có lẽ, đây nên là chuyện vui.
Nhưng cô của bây giờ, đến cười cũng không cười nổi.
Hạnh phúc của mẹ, là dùng hạnh phúc của cô đổi lấy, là cô bán rẻ tự tôn và sự trong sạch, thậm. chí là nhân quyền để đổi lấy. Hạnh phúc như vậy, vậy mà mẹ vẫn ngồi mát ăn bát vàng.
Ha ha, thật đúng là người mẹ tốt của cô.
Xẹt xẹt.
Sấm sét vang dôi. Mưa, càng rơi càng lớn rồi.
Rơi xuống trên ô của cô, nặng đấy, hai tay cô run lên.
Ngước „ liếc người đàn bà đứng đối diện, người đàn bà đã từng lấy việc bắt nạt cô, nhục mạ cô làm vui, chỉ tay năm ngón này, hôm nay, lại trong một đêm, già đi mười tuổi.
Đáy lòng, đột nhiên sinh ra khoái cảm trả thù.
"'Thế nào, bị đuổi ra khỏi nhà rồi hả? Không ngờ phải không? Bà ngồi tít trên cao, cũng có một ngày bị đánh xuống địa ngục! Xem ra bà còn không biết, để nghị ly hôn với bà, là tự Lâm Quảng Đường nói ra. Là ông ta, vì lợi ích công ty nên đã chủ động muốn phản bội bà đấy! Mùi vị bị người đàn ông tin tưởng cả đồi, yêu cả đời bán đứng dễ chịu không?
Lời nói cay nghiệt, cứ như vậy tự nhiên nói ra.
Dường như, những uất ức phải chịu hai mươi năm này, trong nháy mắt đều bốc hơi, tan thành mây khói.
Cô không phải là thánh, cũng có thất tình lục dục. Cũng không có lòng dạ lớn như vậy.
Đau khổ những năm này đã chịu, những đòn đánh đã chịu, từng chút từng chút một, đều tích dưới đáy lòng. Mà bây giờ, là thời cơ phát tiết hết tất cả những oan ức kia...
Sắc mặt Giang Dạ Thanh càng trắng bệch, vài nếp nhăn trên mặt co quắp lại, khuôn mặt, càng, thêm dữ tợn.
Bỗng nhiên, ngửa mặt lên trời cười lớn, giọng. nói buồn bã thê lương.
"Lâm Mặc Cai Đúng là tôi bị đuổi ra ngoài, đúng là tôi bị phản bội! Thế nhưng, cho dù chết, tôi cũng muốn kéo theo một cái đệm lưng! Tôi sống không tốt, cô cũng đừng mong sống dễ chịu! Cô nghe thử xem đây là cái gì..."
Dứt lời, bà ta mở điện thoại đường như đang ấn mở gì đó.
Sau đó, một giọng nói quen thuộc đến cực điểm, xuyên thấu tiếng sấm ù ù của đêm mưa, truyền vào tai cô.
"Quảng Đường à, làm như vậy không tốt đâu... Đây là đang gạt Mặc Ca đó.."
Giọng nói Vương Vân, sao Lâm Mặc Ca lại không nghe ra cơ chứ? Chỉ là nội dung này, khiến cô sững sờ ngay tại chỗ.
Câu tiếp theo, chính là giọng nói cay nghiệt của Lâm Quảng Đường: "Đừng nói nhiều nữa! Nó sắp tới rồi! Nếu diễn không tốt màn kịch này, toàn bộ kế hoạch của tôi sẽ đổ bể!... Chẳng lẽ bà bằng lòng trơ mắt nhìn công ty tôi phá sản?"
"Nhưng mà, như vậy có hơi quá mức hay không? Dù sao những năm này đứa bé kia đối xử thật lòng với tôi... Năm đó tôi mắc phải bệnh nan y là Mặc Ca phí hết tâm sức cứu tôi..."
“Nó cứu bà đó là chuyện phải làm! Nếu không thì bà nuôi không nó nhiều năm như vậy?"
''Thế nhưng...."
"Được rồi! Đừng đo dự nữa! Dù sao nó cũng không phải là con ruột bà, trước khi nó biết rõ chân tướng, có thể lợi dụng thì lợi dụng nhiều thêm một chút! Sao nào, lẽ nào bà vẫn còn tình cảm với nó?"
"Nhưng như này... Mặc Ca có thể gặp nguy hiểm không?"
"Có thể có nguy hiểm gì? Nhanh chóng lên, thoa mấy máu này lên người! Lát nữa giả vờ đau khổ một chút, có biết không? Thành bại ở ngay lần này... Chỉ cần có thể khiến nó giúp đỡ lấy được hạng mục Tuyết Thành, tôi sẽ nhớ cái tốt của
"Thật sao? Vậy ông thật sự sẽ ly hôn với Giang Dạ Thanh?"
Oanh! Một tỉa sấm sét nổ vang trên trời, cũng nổ nát bấy tất cả tín ngưỡng và suy nghĩ của Lâm Mặc Ca.
Xẹt xẹt! Ánh chớp màu trắng xé rách bầu trời đêm, cũng chiếu sáng, khuôn mặt trắng bệch không có chút máu, và cả, khiếp sợ nơi đáy mắt của Lâm Mặc Ca.
Nhìn đáng vẻ sững sờ tại chỗ của cô, Giang Dạ Thanh cười hả hê!
"Ha ha... Đứa ngu! Lâm Mặc Ca, cô mới là đứa ngu nhất kia! Vậy mà bị người lợi dụng hai mươi năm cũng không phát hiện...Ha ha... Người đàn bà cô toàn tâm toàn ý chăm sóc, căn bản cũng không phải là mẹ ruột của cô... Hiện tại, đến tôi hỏi cô. rồi, mùi vị vị người tin tưởng nhất yêu nhất thế nào? Có để chịu không? Hả.."
Lúc này, trong đầu Lâm Mặc Ca trống rổng.
Âm thanh Giang Dạ Thanh châm biếm, như lưỡi đao sắc bén, một đao lại một đao, khoét xuống từng mảnh từng mảnh một cõi lòng yếu ớt kia của cô.."
Dạ dày, đột nhiên co rút mạnh, đau tới mức cô cuộn tròn người lại, ngồi xổm xuống mặt đất.
Nước mưa bắn lên, lạnh như băng rét thấu xương. Nhưng cô căn bản không cảm nhận được.
Bởi vì cô của bây giờ, , đã sớm lạnh đến tận xương tủy...
"Cô dùng hết toàn lực giúp đỡ Lâm Quảng Đường lấy hạng mục Tuyết Thành, lại chỉ là làm áo cưới cho kẻ khác Lâm Mặc Ca, cô thật đúng là ngu xuẩn! Vậy mà lại bị che mắt nhiều năm như vậy... Nếu là tôi thì đã sớm nhìn thấu lời đối trá của con đ* kia, cũng không đến nỗi bị bà ta lừa đối nhu nhược tổn hại đến mức này! Tôi vất vả khổ cực quản lý nhà họ Lâm hai mươi lăm năm, lại không ngờ sẽ rơi vào kết quả như vậy! Tôi thảm, nhưng cô còn thảm hại hơn tôi!... Ha ha ha..." Âm thanh của bà ta, Lâm Mặc Ca đã không nghe thấy nữa.
Bây giờ cô, thất hồn lạc phách, đắm chìm trong chấn động to lớn không cách nào tự thoát khỏi.
Thảo nào, mẹ chưa bao giờ để cô đánh trả Lâm Nhược Du, có chịu thiệt thòi lớn hơn nữa, bị bắt nạt nhiều hơn nữa, cũng chỉ để cô chịu đựng. Thì ra, cô căn bản cũng không phải là người nhà họ Lâm!
Thảo nào, mẹ tình nguyện hi sinh sự trong sạch của cô, tình nguyện đẩy cô vào đường cùng, cũng muốn khiến cô giúp đỡ Lâm Quảng Đường.
Bởi vì cô từ nhỏ đã chính là quân cờ bị bọn họ lợi dụng!
Mà cô vẫn như một kẻ đần, đến thứ trân quý nhất của bản thân, cũng bán rẻ, thậm chí cái lần cuối cùng kia, vì cứu mẹ, đến bản thân, cũng bán rẻ...
Cuối cùng mới phát hiện, đó chẳng qua chỉ là một kế hoạch trò bịp bơm! Là âm mưu muốn vắt kiệt giọt máu cuối cùng của cô!
Ha ha...
Thật là đáng cười, thật là trò cười lớn nhất thiên hạt