Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

So với hai người ấy, cô vốn dĩ chẳng là gì cả.

Cô làm sao có tư cách mơ tưởng nhận được sự hồi đáp từ anh.

'Từ trước đến giờ, tất cả mọi thứ đều là do cô quá ngu ngốc.

Cô biết rõ bản thân không nên bị anh hấp dẫn cũng không nên để mình quá đắm chìm. Nhưng cuối cùng, cô vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh chết tiệt này.

Ngô Ngọc Khiết nói không sai, trước giờ cô đã quá tự phụ rồi.

'Thậm chí cô còn không có một chút vốn liếng gì để tranh thủ.

Cho nên buông tay có lẽ sẽ là lựa chọn tốt nhất.

Nhìn đôi mắt cụp xuống và dáng vẻ cô đơn của anh, trái tim Lâm Mặc Ca như đang nhỏ máu.

Lâm Mặc Ca trượt xuống khỏi người anh với khuôn mặt ủ rũ, cô ngồi dựa vào cánh cửa, giữ khoảng cách xa nhất với anh.

Anh vẫn ngồi cứng đờ như trước, ngay cả việc ngăn cản cô lại cũng không.

Cô hít sâu một hơi, sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân sau đó bắt chước vẻ ngoài thờ ơ của anh, chậm rãi mở miệng.

"Nhìn xem, thứ tôi muốn, anh vốn dĩ không cho được, vì vậy về sau đừng quấy rẩy tôi nữa. Hai chúng ta vốn là người của hai thế giới khác nhau, vĩnh viễn không có khả năng đâu. Trong thế giới của anh có vô số phụ nữ vây quanh, chỉ cần anh vây nhẹ tay, anh muốn gì họ đều có thể tìm được, bọn họ còn đốc hết sức đỗ dành anh, anh cần gì phải nắm lấy tôi không buông?"

Lời nói quá mức chân thật khiến trái tìm Quyển Giản Li đau nhồi.

Đôi mắt anh u ám nhìn về phía cô, đột nhiên nhớ tới câu nói lúc trước Vũ Thần ở trước mặt ông. cụ nói: "Phụ nữ trên đời có rất nhiều, nhưng họ không phải là người tôi yêu."

Câu nói như vậy mà Vũ Thần cũng đám nói ra.

Còn anh thì sao, anh dám không? 

Không, không phải anh không dám mà do anh không có phần tâm ý kia.

Bởi vì anh cảm thấy mình không yêu người phụ nữ này.

Anh chỉ đơn thuần thấy Lâm Mặc Ca không giống với những người phụ nữ khác.

Chỉ có vậy thôi.

"Đối với cô, hôn nhân quan trọng như vậy sao? Đó chỉ là một hư đanh mà thôi, chúng ta ở bên nhau ngày ngày hạnh phúc còn chưa đủ ư?"

Giọng điệu so với vừa rồi đã nhẹ hơn trước rất nhiều.

Lâm Mặc Ca hừ lạnh một tiếng, mọi ý niệm trong lòng sớm đã tan thành tro bụi.

"Thật ngại quá, thứ tôi muốn chính là hư danh kia. Cái gọi là hạnh phúc của anh là một vở kịch của mình anh, và tôi cũng chỉ là đạo cụ trong vở kịch đó. Bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào tùy theo tâm trạng của anh để diễn các nhân vật tương ứng. Khi anh cần tôi, tôi sẽ ngoan ngoãn leo lên giường của anh. Khi anh ghét tôi, tôi phải lặng lẽ cút đi, chỉ một chút không nghe lời sẽ đổi lấy những lời lăng mạ cay nghiệt... Quyền Giản Li, những ngày như vậy tôi đã chịu đủ rồi... Xin lỗi, tôi không muốn chạy theo anh như vậy nữa..."

''Không... Cô biết tôi không có ý đó... "

"Trong mắt anh đường như mang theo sự khẩn cầu nhàn nhạt.

Anh giống như một đứa trẻ gây họa nhưng. không biết làm thế nào để sửa chữa ..

Sự né tránh trong mắt anh khiến trái tim Lâm Mặc Ca đau nhói như đao cứa vào.

Cô tự nói với bản thân rằng đừng để kỹ năng diễn xuất của anh lừa gạt, có thể bây giờ lương. tâm anh đang trỗi dậy, nhưng trong nháy mắt nó cũng có thể khôi phục lại sự lạnh lùng vô tình như trước đây.

Cô không còn tỉnh thần, cũng không có tư cách cùng anh chơi đùa...

Đã đến lúc mọi thứ nên kết thúc rồi...

Đầu ngón tay mảnh khảnh nắm chặt mặt dây chuyển trên ngực.

'Thập tự giá hơi lạnh, đó là món quà anh tặng cô khi ở Hy Lạp.

Hôm đó khi cãi nhau với anh trên xe, cô không nỡ vứt bỏ, nhưng hôm nay cô buộc phải tháo nó xuống.

Thứ không thuộc về bản thân, chiếm hữu cũng chỉ vô ích.

Cô dùng sức kéo một cái, lạch cạch.

Sợi dây chuyển rơi xuống và trượt vào lòng bàn tay cô.

"Cám ơn anh đã từng mủi lòng thương hại tôi, chiếc vòng cổ này vốn không thuộc về tôi, tôi cũng không có tư cách lấy lại..."

Lâm Mặc Ca vừa nói vừa đặt vòng cổ vào lòng bàn tay anh, ngữ khí kiên định chưa từng thấy: "Giờ tôi trả lại chiếc vòng cổ này cho anh. Từ nay về sau, tôi và anh không còn liên quan gì nữa...

dây chuyển lạnh lẽo cứ như vậy lẳng lặng. nằm trong tay anh.

Nó giống như trái tim anh, dù có áp sát vào tim cũng không có cách nào sưởi ấm được.

'"Dừng xe lại! Tôi muốn xuống xe!"

Đột nhiên, cô trầm giọng hét lên.

Nhạc Dũng hoảng sợ, theo phản xạ đạp phanh lại. 

Kít...

Xe dừng lại ổn định, Nhạc Dũng mở tấm ngăn cách ra đè đặt nhìn ngài Li. Thấy ánh mắt anh hơi trầm xuống, cũng không có ý từ chối, Nhạc Dũng, đành mở khóa xe.

Lạch cạch. Âm thanh lanh lảnh vang lên khiến cho tỉnh thần Lâm Mặc Ca chấn động, cô mở cửa xe, không quay đầu lại nhảy xuống.

Cô vẫy tay, chặn taxi và kiên quyết rời đi...

Lúc xe taxi lướt qua, Quyền Giản Li trông thấy rõ người ngồi ghế sau đang khóc nức nở...

Trái tim hung hằng níu lại như bị ngàn mũi dao cắt thành từng mảnh, đau đến không chịu nổi.

Ánh mắt anh lưu luyến nhìn chiếc taxi dần đi xa. Cuối cùng, nó lạc vào dòng xe cộ và không còn thấy dấu vết nào nữa...

Nhạc Dũng nhìn theo chiếc taxi kia rời đi, lúc này mới nhìn ngài Li qua gương chiếu hậu, khẽ thở dài: "Ngài Li, anh có muốn đuổi theo không?"

Anh im lặng không nói gì.

Mặt dây chuyền trong lòng bàn tay khiến tay anh đau đớn nhưng lại không thể xoa địu nỗi đau trong lòng anh một chút nào...

Cô vừa nói từ nay về sau bọn họ không còn liên quan gì nữa.

Vậy tại sao vẫn muốn anh không biết xấu hổ mà tiếp tục đuổi theo?

'Thấy ngài Li không nói lời nào, Nhạc Dũng cũng không dám lên tiếng nữa.

Anh ta yên lặng ngồi, chờ lệnh của ngài Li.

Trong không gian chật hẹp có một sự im lặng, chết chóc.

'Thật lâu sau, anh cuối cùng chậm rãi mở miệng, phẳng phất khó khăn lắm mới thốt ra được

mấy chữ: "Trở về nhà cũ."

"Dạ ngài Li!"

Nhạc Dũng thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi khởi động xe băng qua màn đêm.

Khoảnh khắc cửa taxi đóng lại, rốt cuộc Lâm Mặc Ca không thể chịu đựng được những giọt nước mắt đang cố kìm nén mà trào ra.

Cảm giác lạnh lẽo trên ngực đột ngột biến mất khiến cô không kịp trở tay.

Mặt dây chuyền ấy đã từng ghi lại những ký ức dịu dàng duy nhất giữa cô và anh.

Bây giờ, nó cũng đã bị cô phá hủy.

Giấc mơ đêm giữa mùa hè ở Hy Lạp cuối cùng đã đến lúc phải tình đậy.

Nhưng, làm sao cô có thể quên được đêm đó trên biển?

Khi cô đường cùng cận kể cái chết, người đàn ông như thần tiên giáng thế đã khắc sâu trong. lòng cô, sao có thể nói quên là có thể quên được...

Rõ ràng sớm đã biết sẽ có kết cục như ngày hôm nay cũng rõ ràng đã sớm nhìn thấy bóng, đáng của mình từ trên người An Thị Thiến cùng Bạch Nhược Tuyết

'Vậy mà sao cô còn ngu ngốc chìm đắm trong sự dịu đàng ngắn ngủi của anh?

Thấy cô khóc lóc thương tâm, tài xế cũng không đành lòng.

"Cô gái à, trong cuộc sống luôn tồn tại những chuyện thất vọng và cũng có vô số trở ngại lớn nhỏ, chỉ cần mạnh mẽ vượt qua nó thì mọi chuyện sẽ tốt thị

Những lời nói quan tâm của người lạ đôi khi càng khơi đậy sự đồng cảm hơn.

Lâm Mặc Ca giống như gặp được người thân, khóc càng dữ đội hơn...

'"“Hu hu... Nhưng tôi sắp chết rồi..."

Bây giờ, cô đau đến nỗi không thể thở được, đau thấu xương tủy. Rời khỏi người kia, từ nay về sau tìm một người đàn ông không có tình cảm để kết hôn, như vậy so với cái chết có khác gì nhau đâu?

'Từ giờ trở đi, cô sống như một cái xác không, còn bất kỳ sức sống nào.

Tài xế hơi sửng sốt cho rằng cô mắc bệnh nan y gì đó, thương hại nhìn cô qua gương chiếu hậu: "Haiz, cô gái vẫn còn trẻ tuổi như vậy, thật sự là đáng tiếc... Nhưng mà, con người còn có kiếp sau, kiếp sau sau nữa. Kiếp này qua kiếp khác đều là luân hồi, miễn là cô cố gắng hết sức thì cuộc sống cũng coi như có giá trị rồi!"

"Hu hu..."

Cô khóc đến mức đau thắt ruột gan.

Giá trị sống của cô sao? Hai lần đánh đổi sự trong sạch và nhân phẩm của bản thân để giữ lại mạng sống của mẹ. 

Còn có hai đứa trẻ đáng yêu thông minh, thậm chí từng cùng bố ruột của bọn trẻ trải qua một giấc mộng hạnh phúc.

Cuộc đời này của cô cũng đáng giá rồi phải không?

"Nào, khóc đi, cứ thoải mái khóc đi..."

Tài xế nhẹ thở dài một tiếng, trí kỷ bật nhạc to lên, sau đó nhìn thẳng về phía trước.

"Cảm ơn... Huhu... Cảm ơn..."

'Ngay cả một người xa lạ cũng quan tâm đến cô

như thế, vậy vì sao hết lần này tới lần khác, người đàn ông đó lại chỉ sống trong thế giới của riêng, mình?

Cô dùng toàn bộ sức lực vùng vẫy nhưng đến khi chồng chất thương tích mới phát hiện ra dù cố gắng hết sức cũng không thể đến gần anh, không, thể bước vào thế giới của anh, trái tim anh...

Khóc đi, đêm nay sẽ là lần cuối cùng khóc vì người đàn ông đó.

Từ đó trở đi, ba chữ Quyền Giản Li hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời của cô, giống như những gì cô đã nói, không còn liên quan gì đến nhau...

Thành phố S sau hai ngày nắng chói chang, cuối cùng đã trở lại đúng quỹ đạo.

Mưa kéo dài, tí tách tí tách.

Bắt đầu từ hơn nửa đêm đã không ngừng gõ cửa kính.

Có lẽ ngay cả ông trời cũng đang khóc vì Lâm Mặc Ca.

Khóc thút thít và tưởng niệm quá khứ đau buồn của cô.

Cốc! Cốc! Cốc!

Âm thanh ồn ào khiến Lâm Mặc Ca rụt cổ lại.

'Tại sao mưa càng lúc càng lớn rồi? Ngay cả cửa cũng bị bật tung, chẳng lẽ bị đột?

Nhưng cho dù là mưa đột cô cũng không còn tỉnh lực đi quan tâm nữa.

Đêm qua cô lén khóc cả đêm, mãi đến khi trời hừng sáng mới nặng nề đi ngủ.

Cơ thể cô như muốn rã rời, cứng đơ và đau nhức.

Cốc! Cốc! Cốc!

Lại có thêm vài tiếng đập cửa không ngừng, khiến lòng cô bực bội.

Thằng oắt con nào mà không có mắt thế! Gõ cửa nhà người khác vào sáng sớm làm gì?

Cô xoay người, đứt khoát dùng chăn trùm đầu mình lại.

Hiện giờ cho đù Thiên Vương lão tử đến cũng phải chờ cô tỉnh lại rồi nói sau.

Nhưng người ngoài cửa lại có đủ kiên nhẫn cùng với quyết tâm truy hỏi đến cùng, không chết không bỏ cuộc, chuẩn bị cùng cô đấu đến cùng!

Cốc! Cốc! Cốc!

"Bảo bối à..."

Cô khàn khàn giọng đẩy nhóc con trong ngực. ra, muốn đứa bé dậy mở cửa.

'Nhưng không ngờ Nguyệt Nhỉ lại xoay người chui vào vòng tay của cô thoải mái ngáy ngủ!

Cốc Cốc! Cốc

'Người ngoài cửa không có mắt vẫn tiếp tục đập cửa.

'Trong lòng Lâm Mặc Ca lửa giận ngút trời, dường như có khói trắng bốc lên đầu tổ quạ của côi Cô không thèm mở mắt đã tức giận lao ra ngoài.

"Tên nào không có mắt! Dám quấy rầy giấc ngủ của bà đây!"

'Theo một tiếng gầm giận dữ khí phách, một tay cô đẩy cửa ra nhưng lại bị chấn động trước dáng người diêm dúa lẳng lơ đứng ngoài cửa.

"Anh... Anh là ai?"

Dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, Lâm Mặc Ca cuối cùng cũng thấy rõ ràng, hoá ra người mặc bộ đổi ngủ màu hồng lòe loẹt đó là Lâm Sơ Bạch! Nếu không nhìn gương mặt xán lạn đào hoa của anh ta, cô còn tưởng lầm rằng cậu ấm nhà ai đang trồng hoa đào trước cửa nhà mình.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!