Trong nháy mắt, năm đấu ngón tay đỏ tươi có thể nhìn thấy rõ ràng.
Xì...
'Ngài Li hít vào một hơi thật sâu, trán nổi đầy gân xanh.
'Thời gian giống như dừng lại.
Hai người trợn mắt nhìn nhau, hình như có ngọn lửa đang phun trào.
Cảm giác đau nóng rát trên mặt, khiến cho trong mắt ngài Li như sắp phun lửa.
"Đáng chết, đây là lần thứ ba cô động tay với ông đây!"
Cô gái chết tiệt này đánh anh đến mức nghiện luôn rồi có phải không?
Lần đầu tiên là vì người đàn ông lỗ mãng Vũ “Thần kia!
Lần thứ hai là vì con trai của anh!
Lúc này đây, vậy mà cô lại vì người đàn ông, xấu xí đen thui kia!
Anh giơ tay lên, hung hăng bóp lấy cổ của cô, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, gân xanh nổi lên.
Lúc này đây, ngài Li thật sự tức giận rồi.
Không gian yên lặng như tờ.
Ngoài cửa xe ánh đèn lưu ly hiện lên, chiếu sáng biểu cảm của cô.
Trong nháy mắt, ngài Li hơi ngưng lại, ngón tay dùng hết sức lực đột nhiên buông lỏng.
Lúc nãy, anh đã thấy rõ ràng, đôi mắt trong. 'veo và thông suốt như đầm nước sâu, nước mắt lưng tròng.
“Trong đôi mắt đen kịt, lại cố gắng tự trấn định, quật cường, không chịu để cho nước mắt rơi xuống.
Khóe môi đỏ tươi, bởi vì đang cố gắng chịu đựng mà khẽ run, giống như cơ thể cô đang run tẩy vậy.
Ngay trong khoảnh khắc này, oán niệm một tháng qua trong lòng ngài Li, sự không cam lòng và lửa giận tích lũy kia trong nháy mắt đã sụp đổ.
“Truyền thuyết kể rằng có Mạnh Khương Nữ khóc làm đổ Trường Thành.
Hiện giờ, nước mắt cô còn chưa rơi xuống, nhưng trái tim của ngài Li cũng đã tan nát.
Một bàn tay của anh, còn đang ở dưới váy, khu vực nhạy cảm nhất của cô nhưng anh không có bất kỳ hứng thú muốn tiếp tục nào, trái lại càng lộ ra sự xấu hổ.
Im lặng.
Im lặng như chết.
Nhạc Dũng đang lái xe, nào biết phía sau đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là nghe ngài Li và cô Lâm đang cãi nhau lại đột nhiên yên tĩnh, anh ta thoáng kinh ngạc.
'Nghĩ đến, hai người là thật sự chịu đựng nhau.
Anh ta đi theo bên cạnh ngài Li nhiều năm như vậy, cực kỳ hiểu rõ tính tình của ngài Li.
Nếu anh thật sự tức giận thì sẽ không nói hay gào lên mà chỉ yêu lặng. Cái cảm giác yên lặng ấy có thể khiến trong lòng người ta sinh ra nỗi sợ hãi trong nháy mắt.
Anh ta khẽ thở đài một tiếng, ngược lại có chút đồng cảm với cô Lâm.
“Thực ra ngài Li chỉ cần vừa nhìn thấy cô Lâm là giống như biến thành người khác.
Ví dụ như chuyện vừa rồi ngài Li mạnh mẽ dẫn cô Lâm đi, sau đó lại còn đánh người đàn ông kia bị thương, quả thật trông giống trẻ con đánh nhau, là cố tình gây sự.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, ngài Li vốn dĩ không biết mình đang làm gì.
Chính bản thân anh không phát hiện cũng sẽ không thừa nhận, đây chính là ghen, là kiểu trong
nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Thế nhưng Nhạc Dũng thấy rất rõ ràng, hiện giờ ngài Li không chỉ có thất tình lục dục bình thường, hơn nữa còn là người hết sức hẹp hòi.
Cô Lâm giống như tài sản riêng của anh, ngay cả người khác liếc mắt nhìn, anh đều hận không thể móc mắt người đó ra!
Cho dù Nhạc Dũng chưa từng yêu đương cũng, biết, thứ tình cảm này chính là ý muốn sở hữu mãnh liệt!
Mà điều này, không phải nói rõ ngài Li quan tâm cô Lâm hay sao?
Không có yêu thương, lấy đâu ra thù hận?
Không động lòng, thì sao lại muốn chiếm hữu?
Chỉ tiếc là ngài Li vẫn luôn tự cao tự đại, vốn dĩ sẽ không thừa nhận suy nghĩ trong lòng mình, cũng sẽ không đặt mình ở địa vị bất lợi như vậy.
Đèn xanh bật sáng.
Xe tiếp tục chạy về phía trước nhưng đã đi vòng thứ hai ở đây.
Không có sự phân phó của ngài Li, Nhạc Dũng quả thực không biết phải đi đâu.
Lâm Mặc Ca mím môi, gắng gượng không để nước mắt rơi xuống.
Cho dù như thế nào, cô cũng không muốn để lộ vẻ yếu đuối trước mặt tên bạo chúa này, cô không muốn nhìn thấy vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác của anh!
Thế nhưng hết lần này tới lần khác đáng vẻ đó của cô vẫn khiến ngài Li mềm lòng.
Anh rút tay ra ngoài, hờ hững giúp cô kéo váy xuống, sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, anh ôm chặt cô vào trong ngực.
"Người bị thương là tôi, bị đánh cũng là tôi, không thể tin bị người khác cho leo cây cũng là tôi, cô ấm ức gì chứ?"
Dường như lúc anh tức giận lại hiếm thấy có vẻ dịu đàng.
'Trái tìm của Lâm Mặc Ca giống như bị thứ gì đó hung hăng kéo một cái.
Cô cũng không khống chế được nữa, chợt khóc òa lên, khóc đến nỗi không kiêng dè, không coi ai ra gì.
Nước mắt giống như nước lũ vỡ đê không nhịn được rơi xuống, trong chớp mắt đã thấm ướt toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn.
Cô chôn mặt sâu vào trong lồng ngực của anh, cọ hết tất cả nước mắt, nước mũi lên chiếc áo sơ mỉ cao cấp làm riêng của anh, khóc đến ruột gan đứt từng khúc.
'"Huhu... Quyền Giản Lí anh là đồ bạo chúa... Dựa vào cái gì hung ác với tôi..."
Đôi bàn tay trắng mịn hung hăng đánh vào lồng ngực rắn chắc của anh, rơi xuống giống như mưa, ngài Li lại buồn bực không lên tiếng, giống như đang để cho cô thoả thích trút ra hết nỗi lòng.
"Đồ khốn kiếp! Hu hu... Nếu đã biến mất rồi vì sao lại muốn xuất hiện... Huhu..."
Giọng nói của cô càng ngày càng khàn.
Trong lòng có bao nhiêu lời, có bao nhiêu uất ức muốn nói ra, thế nhưng lời nói đến bên miệng, nhưng ngay cả lý do kể lể cũng không tìm được.
"Huhu... Đồ khốn kiếp..."
Cô khóc xong rồi, thì đứt khoát kéo áo sơ mi trắng như tuyết của anh lên lau nước mắt.
Chọc cho ngài Li tối sầm mặt:"Người phụ nữ chết tiệt này! cô tưởng áo sơ mi của tôi là khăn tay hay hả?"
"Hu hu..."
Cô không quan tâm! Không phải anh có bệnh thích sạch sẽ hay sao, cô cứ muốn chọc giận anh, khiến anh bị bẩn chết mới được!
Anh ôm chặt cô gái nhỏ đang khóc như hoa lê trong mưa, giống như muốn hoàn toàn hòa vào trong cơ thể mình, cho dù ôm thế nào cũng đều cảm thấy không đủ...
Không biết khóc bao lâu, Lâm Mặc Ca cuối cùng khóc đến mệt rồi.
Cô bị khàn giọng khó chịu, đôi mắt cũng sưng. đỏ thành quả đào, không còn một chút sức lực.
Cô chôn ở trong ngực anh, không một tiếng động nghẹn ngào, đột nhiên lại cảm thấy mệt mỏi.
Cô thật sự mệt mỏi, vì sao cô muốn yêu một người lại khó khăn như thế? Vì sao người kia hết lần này tới lần khác lại là nhân vật cực kỳ nguy hiểm? Vì sao, người kia lại là người của một thế giới khác? Cách xa cô hàng ngàn dặm như vậy?
Giống như bây giờ cô đang ở trong lồng ngực của anh.
Nhưng lại không sờ được, không cảm nhận được...
"Khóc đủ chưa?" Anh cúi đầu, vẻ mặt cưng chiều nhìn người phụ nữ trong lòng mình: "Khóc đủ rồi, thì thành thật khai báo, rốt cuộc cô và người đàn ông kia có quan hệ gì? Tiến triển đến bước nào rồi?"
Lâm Mặc Ca đột nhiên ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt chất vấn kia, trong đôi mắt sưng lên đỏ hồng bất giác lại xuất hiện tia lửa.
'"Tôi có quan hệ gì với anh ấy, mắc mớ gì đến anh? Anh không nghe anh ấy nói sao, chúng tôi là đang hẹn hòi Hẹn hò đó, có hiểu không hả?"
"Hẹn hò?" Ngài Li nghiến răng nghiến lợi.
Nếu không phải anh xưa nay vẫn luôn rèn luyện tính kiên nhẫn bình tĩnh thì bây giờ có lẽ anh đã ném cô gái chết tiệt này xuống xe!
"Ông đây nằm ở trong bệnh viện khổ sở không khác nhau gì người tàn tật. Vậy mà cô ở bên này lại hẹn hò với người đàn ông khác? Lâm Mặc ca, cô đúng là đồ vong ơn bội nghĩa!"
'Vừa nghĩ tới đáng vẻ của cô gái này vừa nãy ở trong phòng ăn, yêu kiểu tươi cười với người đàn ông xấu xí kia, lửa giận vừa bị dập tắt trong lòng, anh lại bùng lên lần nữa.
Lâm Mặc Ca hung hằng lườm anh, chỉ cảm thấy người này không có thuốc chữa.
"“Hừ, anh nói đáng thương như thế, người nào không biết cậu Ly ở trong bệnh viện sung sướng tới cỡ nào? Cả ngày không biết có bao nhiêu người đẹp tranh nhau đi thăm, thêm hay thiếu một mình tôi có ảnh hưởng gì sao? Huống hồ, tôi hẹn hò với người khác thì sao chứ? Tôi lại không bán cho anh, dựa vào cái gì mà tôi không thể tìm đàn ông?"
Đáy mắt đen kịt của ngài Li tối sầm.
Quả thật trải qua mấy ngày nay, An Giai Thiến và Bạch Nhược Tuyết, người nào cũng không thiếu.
'Thế nhưng, ngài Li lại rất không hài lòng, giờ lại còn bị cô nhìn thấu!
Huống hồ, có nhiều phụ nữ hơn nữa đi đến đó thì sao chứ, rốt cuộc cô vẫn không đến mà?
Anh duỗi tay, giữ lấy cằm của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước mắt thấm ướt, bất ngờ hiện ra trước mặt anh, gò má tái nhợt, hai mắt sưng đỏ, chọc cho ngực ngài Li hơi nhói lên.
''Chẳng qua mới một tháng không tìm cô, cô lại cảm thấy cô đơn khó chịu? Nhất định phải gióng trống khua chiêng tìm đàn ông như vậy sao?"
Lời nói của anh lạnh lẽo, khiến cho đáy lòng cô nặng nể.
Cô giãy giụa, muốn xuống khỏi đùi của anh.
Lâm Mặc Ca cười nhạo, đúng vậy, ở trong mắt anh, cô chẳng qua chỉ là một người phụ nữ đơ bẩn không thể rời khỏi đàn ông mà thôi.
'"Tôi tìm hay không tìm đàn ông mắc mớ gì đến anh! Tôi chính là không thể rời khỏi đàn ông, chính là người cực kỳ đơ bẩn, vậy thì sao hả? Đây là cuộc sống của tôi, có liên quan gì tới anh? Nếu như đã lâu như vậy không có liên lạc với nhau,vì sao còn chúng ta cứ quên đi tất cả không phải tốt hơn sao? Cho dù ở trên đường nhìn thấy, cũng nên coi như phải tới quấy rối buổi xem mắt của tôi?"
Cô liên tục lên án, khiến cho đầu ngón tay anh cứng đờ.
Quả thật một tháng qua, cô không đi tìm anh, anh cũng khống chế bản thân mình để không gọi điện thoại cho cô.
Anh giống như là đang cố ý chống lại bản thân mình, không muốn thừa nhận, nhận định của cậu hai Vân thật sự đã rơi xuống trên người anh. Cho nên, vẫn luôn chịu đựng, ngay cả điện thoại cũng không gọi cho cô.
'Vốn tưởng rằng tháng ngày cũng sẽ tiếp tục trôi qua như vậy.
Giống như mọi khi.
'Trở lại bình thường như trước đây, làm việc như thường lệ, lênh đênh như thường lệ.
'Trái tim đã từng rung động, trong lúc giật mình lại rơi xuống đáy hồ mà trở nên yên ắng.
'Thế nhưng vừa nãy, khoảnh khắc nhìn thấy cô ở trong nhà hàng, lúc nhìn thấy cô cùng một người đàn ông khác thân mật ngồi chung với nhau, tất cả bình tĩnh tự tin của anh trong mấy ngày qua, không, phải là trong những năm gần đây trong nháy mắt đã sụp đổ.
Ngay cả anh cũng không hiểu, tại sao bản thân mình lại như vậy.
'Hoá ra tức giận đến cực hạn chính là đến cả bản thân mình cũng không cách nào khống chế trái tim của bản thân...
Anh hít sâu một hơi, giọng nói càng lúc càng. lạnh lẽo: "Nếu như cô thật sự cô đơn, cần đàn. ông, vì sao lại không tìm tôi? Vì sao, hết lần này tới lần khác phải tìm người đàn ông xấu xí như vậy? Lẽ nào cô không biết... giữa chúng ta, có bao nhiêu ăn ý hay sao?"
Cánh tay anh dùng sức, ôm chặt thân thể của cô hơn một chút.
Thuận thế ôm bụng dưới của cô dính sát vào người của anh.
"Cô nhìn xem, tôi biết mỗi một chỗ nhạy cảm trên người cô. Cô cũng biết tôi không thể rời khỏi cô mà..."
Lời nói của anh ngả ngớn đến cực điểm, phun ra bên tai cô khiến lòng của cô nhộn nhạo, suýt nữa mất kiểm chết
“Thế nhưng một giây sau, lúc ánh mắt tràn đầy. dục vọng của anh đột nhiên xông vào đáy mắt của cô, trái tìm của cô lại bắt đầu xao động, tan nát vỡ vụn.
"Ha ha, đúng là buồn cười! Anh cho rằng tôi tìm đàn ông là bởi vì giống như anh, muốn thỏa mãn bản năng của đã thú hay sao? Anh cho rằng tất cả mọi người đều thấp kém giống như anh à?"
Cô lạnh lùng chế nhạo, đáy lòng vô cùng đau nhói: "Quyền Giản Li, tôi đi xem mắt, tôi tìm đàn ông, chỉ là bởi vì tôi mệt rồi, muốn tìm một người để dựa vào, muốn cùng người đó bên nhau đến già, muốn có một cuộc hôn nhân vững chắc! Tất cả những thứ này, anh có thể cho tôi hay không?"
Hôn nhân vững chắc...
Lời nói bạc bẽo của cô lại khiến chỗ sâu nhất, yếu ớt nhất trong đáy lòng anh đau đớn.
Cái từ "hôn nhân" này đối với anh mà nói thì giống như là một lời nguyền.
Anh tránh còn không kịp.
Bàn tay ở trên người cô từ từ buông lỏng.
Đáy lòng Lâm Mặc Ca lạnh dần, đầu ngón tay dần dần cảm thấy cơn lạnh lẽo.
Ngay cả máu đang chảy trong người cũng lạnh lẽo thấu xương.
Hoá ra điểm yếu của anh, không phải là bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng, cũng không phải gào khóc.
Mà là hôn nhân.
Anh đã từng nói sẽ không cưới người phụ nữ mà anh không có tình cảm làm vợ, khiến cho cô lầm tưởng rằng anh sâu sắc một lòng với tình yêu.
Còn có lần bị anh làm cho cảm động.
'Nhưng hôm nay cô mới hiểu được, những lời kia chẳng qua là cái cớ anh tìm cho bản thân mình mà thôi.