Lâm Mặc Ca nghiến răng nghiến lợi: “Được, tôi lập tức báo cảnh sát ngay đây!"
'Thế nhưng ngài Li lại giơ tay, giật lấy chiếc túi xách của cô để ở sau lưng.
Vẻ mặt anh khinh thường nhìn dáng vẻ nôn nóng của cô: ''Thế nào, sợ niềm vui mới của cô bị thương, nên lo lắng như vậy sao?"
"Quả thực là cố ý gây sự! Anh mau buông ra!..."
Lâm Mặc Ca thật sự đang tức giận không nhẹ.
'Tay bị anh giữ chặt, túi xách cũng bị anh cướp đi, thật không ngờ, kẻ này vậy mà lại làm ra chuyện ấu trĩ như vậy!
"Tôi cố ý gây sự? Chết tiệt!"
Trong lúc giãy dụa, cô hung hăng cắn lên cánh tay anh một cái, ngài Li bị đau liền hít vào một ngụm khí lạnh.
Một tháng không gặp, bản lĩnh cắn người của cô gái nhỏ này ngược lại không suy giảm chút nào!
Anh cắn răng, dùng sức kéo cô ra, Lâm Mặc Ca mất thăng bằng liền ngã thẳng vào lồng ngực rắn chắc của anh!
Bởi vì bên này náo loạn gây ra tiếng động quá lớn, chọc cho ánh mắt của cả đại sảnh đều nhìn lại.
Cũng có không ít người đã sớm lấy điện thoại di động ra quay video.
Nhưng mà bởi vì có Nhạc Dũng ngăn cản, vốn dĩ nhìn không rõ lắm ngài Li và Lâm Mặc Ca bên trong.
'Ngược lại có thể nhìn thấy rõ ràng, trên người của người đàn ông đa ngăm kia đều là nước canh, bộ dạng kia quả thật đủ khó chịu, đủ thảm hại.
Quản lý đại sảnh và người phục vụ đều đứng ở một bên, nhưng bởi vì khí thế đoạ người của Nhạc Dũng cho nên không đám lên trước.
Bọn họ nơm nớp lo sợ đứng ở một bên, câu nói báo cảnh sát vừa nãy kia, khiến bọn họ cũng, khiếp đảm không nhẹ.
Dù sao cảnh sát đến đây, sẽ chỉ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn, ai cũng không muốn chuyện như vậy xảy ra.
''Mặc Ca, em không sao chứ? Chúng ta đi nhanh đi... Anh cảm giác mắt của mình sắp mù rồi... Trên mặt cũng rất nóng, khuôn mặt này sẽ không bị hủy chứ?..."
Lý Dương nắm khăn giấy trong tay, không đám cử động chút nào.
Anh ta lại không mở mắt ra được, hiện giờ người duy nhất mà anh ta có thể dựa vào, chỉ có Lâm Mặc Ca.
“Ừm, đi thôi Anh sẽ không sao đâu...
Lâm Mặc Ca dưới tình thế cấp bách, liều mạng muốn giãy dụa thoát ra ngoài, lại bị Quyền Giản Li nắm lấy càng chặt hơn.
" Mặc Ca, em ở đâu vậy. .. Anh sợ lắm..."
"Tôi ở đây..."
"Anh không nhìn thấy em đâu cải..."
Lý Dương quơ hai tay trên không trung, tuy cách một cái bàn, nhưng làm thế nào cũng không chạm được đến người ở phía đối diện.
Lại sợ đụng phải thức ăn trên bàn, không đám. đến quá gần.
"Lý Dương, anh bình tĩnh, đừng sợ!.. ."
Lâm Mặc Ca bị giữ chặt đến mức hai má đỏ bừng, hung hăng giẫm lên chân Quyền Giản Li.
Aissh...
Sắc mặt Ngài Li thay đổi, trong mắt xuất hiện ánh lửa ngút trời!
Cô gái chết bẩm vậy mà lại vì tên đen thui này mà chống lại anh!
Nhất là cuộc nói chuyện giữa hai người, sinh động giống như một bộ phim thần tượng bi kịch vậy. Quả thực còn bi thảm hơn cả lúc Bạch nương. tử và Hứa Tiên chia tay nhau.
Đương nhiên, anh chính là Pháp Hải khiến cho người ta phi nhổ kia, là người xấu chia rẽ đôi tình lữ này.
Anh giơ tay lên, bịch!
Lại một đĩa thức ăn nặng nề đập lên mặt Lý Dương.
"A..."
Lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
"Có bản lĩnh thì nói vào trọng điểm đi! Dù sao ở đây còn rất nhiều món ăn!
Trong mắt anh xuất hiện tia máu vằn vện, bắn ra thứ ánh sáng đỏ khát máu, chấn động đến mức khiến cơ thể của Lâm Mặc Ca run lên!
Không tốt rồi, anh đang thật sự tức giận!
'Cô càng đau lòng, thì tôi càng muốn phá huỷ anh ta!"
Giọng nói giểu cợt đến cực điểm, phun ra từng lời ở bên tai cô, khiến cho cô không rét mà run!
Loại chuyện này, anh nói được làm được!
Đừng nói là phá huỷ một tên Lý Dương, cho dù là phá hủy cả một công ty, đối với anh mà nói thì cũng chỉ là một câu nói mà thôi!
Lâm Mặc Ca nhất thời im lặng.
Thế nhưng đáng vẻ cô im lặng không nói ở trong mắt ngài Li, lại là đang trần trụi bảo vệ người đàn ông kia!
"Ngài Li, càng lúc càng có nhiều người rồi!...
Nhạc Dũng ghé vào tai anh khẽ nói một câu, nhắc nhở anh nếu tiếp tục náo loạn sẽ không thể cứu văn tình thế.
Anh sầm mặt lại, bế cô gái trong ngực lên, liền đi ra ngoài.
"Thả tôi ra!.."
Lâm Mặc Ca giẫy giụa, bây giờ cô không thể đi, nếu như đi rồi, Lý Dương chỉ có một mình, có. thể sẽ thực sự bị mù!
"Không muốn chết thì im miệng! "
Ngài Li khẽ gầm nhẹ ở bên tai cô, làm Lâm Mặc Ca sợ đến mức rụt người lại.
''Mặc Ca. .. Mặc Ca, em đừng bỏ anh lại..."
Phía sau, một lần nữa truyền đến tiếng gào thét thê thảm của Lý Dương...
"Lý..."
Cô vừa mới mở miệng, liền bị ánh mắt từ đỉnh đầu bắn thẳng xuống, trừng mắt khiến cô rùng mình, những lời còn lại tự động tan biến.
Một giây sau, cô bị nhét vào trong xe giống như một con búp bê rách.
Lạch cạch, xe bị khóa từ bên trong...
"Đồ khốn kiếp! Rốt cuộc anh lại muốn làm gì? Mặc kệ anh ta sẽ thực sự chết người đó!"
Lâm Mặc Ca rống giận, liều mạng mở cửa xe, thế nhưng làm sao cũng không mở được.
Nhìn khuôn mặt muốn ăn đòn kia của Quyền Giản Li, cô tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trong mắt muốn phun lửa.
"Lâm Mặc Ca! Mắt nhìn người của cô lại kém đến mức này sao? Cái tên đen thui kia vậy mà cô cũng có thể để mắt đến? Không những vậy còn hẹn hò, lại còn xem phim! Nói đi, bước kế tiếp có phải là muốn kết hôn sinh con hay không?"
Giọng nói của Quyền Giản Li khàn khàn, không che giấu chút lửa giận nào.
Trong không gian chật hẹp, tràn ngập mùi thuốc súng.
Sắc mặt của Nhạc Dũng không chút thay đổi hạ màn ngăn xuống, sau đó khởi động xe.
.Mặc dù không biết ngài Li muốn ải đâu, thế nhưng dù sao cũng phải rời khỏi đây trước rồi hằng nói.
'"Tôi hẹn hò với người nào mắc mớ gì đến anh! Tôi chính là muốn kết hôn sinh con với anh ta thì sao hả? Có liên quan gì đến anh không? Anh dựa vào cái gì mà đến phá rối, quấy nhiễu tôi?"
Lâm Mặc Ca tức giận không thôi, bỗng nhiên, lại cười lạnh: “Quyền Giản Li, anh không cảm thấy bản thân rất ấu trĩ sao? Thế nào, lẽ nào nhìn. tôi ở cùng với người đàn ông khác nên ghen ty à?"
'"Ghen ty? Hừ, thật là buồn cười!"
Ngài Li cười xì một tiếng, ghen ty, ghen tuông, loại từ này, sao lại có thể xuất hiện ở trên người anh?
"Tốt, nếu như không phải ghen tự, thì chính là anh bị điên rồi! Hiện giờ anh cũng đã phát điên xong, mau thả tôi xuống!"
Lâm Mặc Ca quả thực không muốn chấp nhặt với anh, càng không muốn lại dây dưa với anh.
"Nói cho rõ ràng rồi hằng đi!"
Ngài Li gầm lên giận dữ, chấn động đến mức khiến Lâm Mặc Ca run rẩy.
"Tôi không biết giữa tôi và anh còn cái gì để nói với nhau!"
'Nếu chưa bao giờ bắt đầu, thì sao có kết thúc?
'Vốn cũng không có gì giao nhau, lấy đâu ra không rõ ràng?
"Không có gì để nói? Vì sao lúc tôi đang nằm viện lại đột nhiên rời đi? Vì sao nhiều ngày trôi qua như vậy, ngay cả điện thoại cũng không gọi Ban đầu là ai khăng khẳng nói muốn làm bảo mẫu riêng cho con trai tôi. Thế nào, hiện giờ phủi mông một cái liền muốn rời đi Lâm Mặc Ca! Trên đời này không có chuyện đễ đàng như vậy đâu!"
Ngài Li gầm lên một hơi nhiều lời như vậy, cổ họng cũng sắp mất tiếng.
Trong đôi mắt phượng kia, lửa giận phun trào, thoả thích phát tiết cảm giác bị đè nén trong lòng anh mấy ngày qua.
Ngọn lửa kia giống như muốn thiêu đốt người phụ nữ trước mắt không còn một mảnh, đốt đến mức ngay cả tro cũng không còn!
"Chuyện làm bảo mẫu chính là tôi thuận miệng nói không được sao? Lại không có ký hợp đồng, anh quản tôi đi hay không sao? Tôi là một người tự do, dựa vào cái gì phải ăn vạ ở nhà anh?"
"Sao lại gọi là ăn vạ, cô ở nhà tôi, ai đám nói một chữ không? Hợp đồng chờ tôi xuất viện rồi ký không phải cũng giống như vậy sao? Hoặc là lúc cô đến bệnh viện tìm tôi ký cũng hoàn toàn có thể
Lâm Mặc Ca lạnh lùng cười nhạo, khuôn mặt tràn đầy vẻ khinh thường: “Vì sao tôi phải đi đến bệnh viện tìm anh, tại sao phải gọi điện thoại cho anh? Bà đây đột nhiên phát hiện không thích con nít nữa, không thèm khát kiếm mấy đồng tiền dơ bẩn kia của anh nữa có được hay không? !"
"Cô!..."
Ngài Li nghiến răng đến mức phát ra tiếng ken két, sắc mặt xanh lét lại đỏ bừng lên: “Chân của tôi là đo cô làm bị thương, cô là kẻ đầu sỏ, dựa vào cái gì không gọi điện thoại cũng không đi thăm tôi chứ?"
"Quyền Giản Li, đầu óc anh bị nước vào hay là bị bùn vào vậy? Cho đù ăn vạ cũng phải tìm một cái cớ hợp lý có được hay không? Người khắp thiên hạ đều biết chân của anh là vì cứu Bạch Nhược Tuyết mới bị thương, chuyện có liên quan gì tới bà đây hay không? Muốn tìm người chịu trách nhiệm thì đi tìm Bạch Nhược Tuyết của anh ải, tới tìm tôi tính toán để làm gì?...."
Một câu nói khiến cho ngài Li im bặt.
'Vết thương trên chân anh đúng là do tai nạn xe hơi lúc trước gây ra.
Mà ngày đó, chẳng qua là bởi vì bị Lâm Mặc Ca đá mấy cái, cho nên vết thương cũ tái phát mà thôi.
Mà Bạch Nhược Tuyết đúng là một khoảng trống ở trong lòng anh, trước sau không có cách nào vượt qua.
Anh im lặng, lại khiến cho tim của Lâm Mặc Ca đau nhói.
Quả nhiên trong lòng anh, ba chữ Bạch Nhược Tuyết kia vẫn là không thể xua đi được.
Im lặng đến nỗi khiến người ta thất thần.
Không gian bên trong vốn dĩ đã chật hẹp, bởi vì bị màn ngăn ngắn cách với phía trước, cho nên càng có vẻ chật hẹp hơn.
Trong không gian ngột ngạt, lại bị khí thế của anh áp chế, đường như ngay cả không khí cũng bị rút cạn.
Lâm Mặc Ca đè nén, không thở nổi.
Bởi vì lúc nãy nổi giận, ngực không ngừng, phập phồng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bởi vì tức giận mà trở nên đỏ bừng.
'Trên cổ, xương quai xanh, đều rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng,
Dưới ánh đèn ngoài cửa xe chiếu rọi, giống như là ma mị mê người.
Quyển Giản Li nhìn cô như vậy thì bụng dưới liền căng lên, lại nghĩ tới lúc nãy ở trong nhà hàng món cay Tứ Xuyên, cô và người đàn ông đen thui kia cười nói vui vẻ, dáng vẻ rất thân thiết với anh ta, lòng đố kị gần như muốn cắn ngược lại anh.
"Cho nên cô lén lút rời khỏi vườn Trúc Tuyết, lại đột nhiên đổi ý làm bảo mẫu của con trai tôi, muốn vội vàng phủi sạch quan hệ với tôi, chính là vì ở bên cạnh tên đàn ông xấu xí kia sao?"
Lửa giận của anh, ngay cả giọng nói, cũng lộ ra cảm giác nóng bỏng.
Lâm Mặc Ca quay đầu, đũng cảm nhìn chăm chú vào mắt anh, dùng lửa giận đánh trả lửa giận: “Tôi ở bên cạnh nhiều người đàn ông xấu xí thì có liên quan gì đến anh! Tôi vốn không phải là người của anh, sao lại phải phí hết tâm tư phủi sạch quan hệ với anh chứ?"
Hai chữ phủi sạch, cô cố ý nhấn rất mạnh.
Ầm!
Một quyển mạnh mẽ đấm lên trên ghế, khiến Lâm Mặc Ca sợ đến mức rụt người lại.
"Tôi đã nói rồi, cô là bạn giường của tôi!
“Trước khi tôi chơi chán cô, cô không có tư cách kêu dừng lại!"
'Từng câu từng chữ, anh đều nói nghiến răng nghiến lợi.
'Hận không thể ăn tươi nuốt sống cô gái nhỏ này!
'Từ trước tới nay anh chưa từng gặp cô gái nào không nghe lời như vậy!
Lâm Mặc Ca lạnh lùng châm biếm: “Tôi cũng đã nói rồi, bà đây đã từ chức, không chơi với anh nữa! Muốn tìm bạn tình thì tìm người khác đi!"
Lộp bộp.
'Trái tìm của Ngài Li chìm xuống.
Quả thật, bây giờ cô đã không còn là phó tổng giám đốc của Lâm thị.
Dự án Tuyết Thành cũng không còn là điều kiện có thể uy hiếp cô nữa.
Cho nên, hợp đồng bạn tình này cũng tự động mất hiệu lực.
Nói cách khác, nếu như lúc trước anh ký kết hợp đồng bảo mẫu với cô, như vậy thì thân phận. duy nhất của cô, chính là bảo mẫu của Vũ Hàn.
Nhưng mà bây giờ, giữa cô và anh thật sự không có một chút quan hệ nào.
Ngay cả tư cách trói buộc cô, anh cũng không có...
Ngài Li từ trước đến giờ một tay che trời, chưa từng bị động như thế này.
Chưa bao giờ có lúc tính toán sai như vậy.
Anh cắn răng, dùng sức kéo cô vào trong lòng, vẻ mặt cười đến hung tàn độc ác: “Thế nhưng cuối cùng Lâm thị vẫn tiến vào vòng chung kết, cho nên, trò chơi này tuyệt đối sẽ không ngừng lại!"
"Anh là đồ bỉ ổi! Muốn chơi thì tự mình chơi đi! Bà đây không chơi cùng!"
Hiện giờ Quyển Giản Li đã bắt đầu đi vào con đường vô liêm sỉ.
Để Lâm thị tiến vào vòng chung kết, là anh tự ý quyết định.
'Tại sao phải để cô trả lại?
"Không chơi cùng sao? Ha ha..." Trong giọng, nói khàn khàn trầm thấp của anh, nổi lên trận sóng lớn mãnh liệt: “Vậy cô muốn ở cùng aï? Lẽ nào là muốn ở cùng người đàn ông xấu xí dơ bẩn kia sao? Thế nào, hai người quen nhau bao lâu rồi? Tiến hành đến bước nào rồi? Anh ta đã chạm qua vị trí nào của cô chưa? Chỗ này? Hay là chỗ này?..."
Trong lúc nói chuyện, một đôi bàn tay đã di chuyển ở trên người cô.
Trong giọng nói ngả ngớn lại là lửa giận ghen tuông đang điên cuồng phát sinh.
Anh nhấc bổng cô lên, để cô ngồi ở trên đùi của anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!