"Em là người hợp với anh nhất trong tất cả những đối tượng hẹn hò mà anh đã gặp. Khẩu vị của chúng ta giống nhau, suy nghĩ và lý tưởng đối với hôn nhân cũng tương đồng, quan trọng nhất là đều yêu thích trẻ con... Có thể gặp được em, anh thật sự rất vui..."
Lâm Mặc Ca cười ngượng ngùng, anh ta nói cũng không sai.
Xem mắt mười lần, Lý Dương đúng là người bình thường nhất trong đó, nhưng lại là người hợp với cô nhất.
Mặc kệ cô nói cái gì, Lý Dương đều sẽ nói phụ họa theo, hơn nữa còn có thể đẩy câu chuyện càng xa hơn.
"Anh đã gặp qua nhiều ngôi sao ở trong công, ty, thế nhưng anh lại không thích khí chất trong ngoài bất nhất trên người các cô ấy. Mặc Ca, em không giống như vậy, khí chất trên người em khác với tất cả mọi người. Nếu như em đi làm minh tỉnh, tuyệt đối có thể nổi tiếng! Mặc dù anh không được coi là có hỏa nhãn kim tỉnh, nhưng nhìn. người rất chuẩn, tin anh đi, tuyệt đối không sai đâu..."
'"Thật không? Vậy thì đúng là không
Cô không suy nghĩ gì nhiều, chỉ biết ăn thức ăn của mình, nhàn nhạt đáp lại.
Lý Dương hình như nổi lên hứng thú, ra vẻ thần bí nói: "Em có biết nam diễn viên nổi tiếng. đẹp trai Henri không?"
Đầu ngón tay của Lâm Mặc Ca run lên, Henri chính là cậu ba nhà họ Quyền, Quyền Huyền mà?
"Ừm, có nghe nói qua..."
Cố giả bộ không muốn nói tiếp.
"Henri kia chính là đo anh phát hiện! Ban đầu anh vừa nhìn một cái liền nhìn ra hào quang ngôi sao trên người cậu ấy, cho nên nghĩ hết mọi cách, ký hợp đồng với cậu ấy! Cũng bởi vì chuyện kia, nên anh mới có thể lăn lộn ra mặt, người này thực ra đều là mệnh... Cũng không biết là anh giúp cậu ấy hay là cậu ấy giúp anh nữa?"
Đôi mắt của Lâm Mặc Ca tối sầm lại, mệnh, thật không?
Vậy mệnh của cô thì sao?
Nhất định phải tìm một người không có tình yêu, sống qua một đời sao?
"Mặc Ca à, em có thích leo núi không?" Lý Dương lại hỏi.
Lâm Mặc Ca thu hồi suy nghĩ, khẽ gật đầu: “ Ừm, cũng thích..."
'Vào thời tiết này mà đi leo núi, chẳng lẽ không sợ té xỉu nửa đường sao?
Nhưng mà cô chỉ nghĩ trong lòng chứ không có nói ra.
Lý Dương ngược lại càng trở nên hưng phấn, giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, cười đến nỗi càng.
lúc càng xán lạn: “Vậy hôm nào chúng ta cùng đi leo núi đi. Vào lúc này, không khí trên núi rất mát mẻ. Nhìn sắc mặt của em có vẻ không tốt, bình
thường hẳn là rất ít vận động kiểu này đúng chứ? Sau này khi chúng ta ở bên nhau, anh sẽ đốc thúc em... Nếu không thì thứ bảy tuần này được chứ? Đúng lúc anh được nghỉ.
Nhìn Lý Dương mồ hôi đầm đìa còn nói đến hứng khởi như vậy, Lâm Mặc Ca không biết phải mở miệng như thế nào.
'Nếu cô còn ở đây nữa, chỉ sợ bản thân cũng sắp bị cảm nắng.
Lý Dương vẫn hết lần này tới lần khác luyên thuyên như cũ, lại gắp thức ăn cho cô: “Thực ra anh ngược lại rất thích ý tưởng của nhà hàng này. Hiện giờ mọi người lúc nóng lên liền muốn mở. máy lạnh, như vậy rất nguy hiểm cho cơ thể. Chẳng bằng thừa dịp trời nóng, đổ mồ hôi nhiều một chút, bài tiết độc tố bên trong cơ thể ra ngoài, như vậy thì mới có thể có tinh thần, khỏe mạnh. hơn..."
"Ha ha... Thật không..."
Cô giương khóe miệng cười cười, đều là lời lẽ sai trái gì đâu không!
Bây giờ đừng nói là bài độc, cô cũng sắp muốn hạ đường huyết luôn rồi.
"Thưa ngài, trên lầu có phòng riêng, mời ngài đi theo tôi...."
Quyền Giản Li theo phía sau nhân viên phục. vụ đi vào bên trong.
Anh vô thức nhíu mày.
Nhiệt độ trong này thế nhưng nóng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh.
Trong không khí, mùi thức ăn, mùi mồ hôi nặng mùi trên người thực khách, kết hợp lại với nhau, đúng là xuất sắc.
Nhạc Dũng cũng bị những mùi này làm cho chấn động, không nhịn được nói một câu: “Ngài Li, chỉ bằng chúng ta đổi sang nhà hàng khác? Không khí chỗ này thật sự... không trong lành gì cả..."
Quyền Giản Li che mũi, khẽ gật đầu.
Anh bị trúng gió gì vậy?
Bởi vì hoài niệm cảnh tượng ngày ấy mà đi vào nơi như thế này!
Ăn cơm ở đây có khác gì chậm rãi tự sát đâu chứ?
Không bị sặc chết cũng bị nóng chết!
Lúc này anh xoay người đang định rời khỏi.
Bỗng nhiên, anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xâm nhập vào tầm mắt anh.
'Nhạc Dũng thấy ngài Li sững sốt bất động, dựa theo ánh mắt của anh nhìn sang, lúc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô Lâm, trong lòng anh ta lập tức cảm thấy hơi hồi hộp!
Sau đó, còn không đợi anh ta ngăn cản, liền nhìn thấy ngài Li đi từng bước về phía bên kia.
Lâm Mặc Ca vốn đĩ không ý thức được có một luồng khí lạnh đang sắp kéo tới phía mình, cho nên vẫn thờ ơ mỉm cười không chút để ý như cũ.
Lý Dương ăn rất thoải mái, quần áo bị ướt gần như nhìn thấu được bên trong.
Áo sơ mi trắng cũng dính sát vào người.
Anh ta vẫn nhiệt tình, hồ hởi như cũ.
"Mặc Ca à, một lát nữa chúng ta đi xem phim đi. Anh biết gần đây có một bộ phim kinh dị không, tệ mới ra mắt, một lát ăn cơm xong, thời gian vừa khéo thích hợp..."
Lâm Mặc Ca sững sờ ngây người, phim kinh dị?
Lần đầu hẹn hò đã muốn đi xem phim kinh dị? Chuyện này hình như không tốt lắm đâu?
Mặc dù cô không phải là nữ sinh nhỏ tuổi nhát gan, tuy nhiên cũng không thích loại phim đáng sợ này.
Huống chỉ cô còn phải đi về chăm sóc Nguyệt Nhi nữa.
Để Nguyệt Nhi ở nhà một mình, cô thật sự không yên tâm.
Lúc cô đang định mở miệng từ chối, phía sau, lại truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Hừ, dụng ý không tốt!"
Giọng nói khinh thường mang theo tức giận, chấn động đến mức khiến Lâm Mặc Ca lạnh sống lưng!
Một giây sau, một bóng người cao lớn rắn rỏi cũng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô.
"Anh nói ai dụng ý không tốt? Không phải chỉ đi xem phim kinh dị hay sao? Sao lại thành dụng ý không tốt vậy?" Lý Dương gào lên với người đàn ông đột ngột xen vào bữa ăn của bọn họ.
Nhưng mà cũng không có khí thế gì nổi bật cả.
Bởi vì anh ta quả thật có dụng ý không tốt.
Ai cũng biết dẫn nữ sinh đi xem phim kinh dị, có thể nhân cơ hội gia tăng không ít cơ hội tiếp xúc thân thể.
Mà điều này cũng là giai đoạn cần thiết để tăng thêm tình cảm.
Chỉ là không ngờ, lời mà anh ta vừa mới nói ra khỏi miệng, đã bị người đàn ông này đâm thủng, trong lòng anh ta dĩ nhiên không thoải mái.
Quyền Giản Li vốn dĩ cũng không trả lời câu hỏi anh ta, trái lại nhìn về phía cô gái ngồi bên cạnh.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn thắt lưng. màu đen, càng khiến làn da trắng mịn như tuyết thêm trong suốt.
Trên cổ của cô xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
Vài sợi tóc đen bị thấm ướt, đán sát vào thái đương, thoạt nhìn lại có vẻ hấp dẫn khác.
'Ngài Li đột nhiên cảm thấy bụng dưới căng lên, đáng chết! Sao anh có thể vừa nhìn thấy cô gái này, liền có phản ứng?
"Đây là niềm vui mới của cô?"
Trong giọng nói lạnh lẽo của anh, không nghe ra bất kỳ tình cảm nào.
Ba chữ niềm vui mới khiến trái tim của Lâm Mặc Ca đau nhói sâu sắc...
Cũng khiến cho cô càng thêm nhìn rõ hiện thực.
"Này, rốt cuộc anh là ai vậy? Không nhìn thấy tôi đang hẹn hò với bạn gái của tôi hay sao? Anh có biết phép lịch sự hay không vậy? Mặc Ca, em biết người này sao?"
Lý Dương lau đi mồ hồi chảy xuống trên trán, giương giọng hỏi.
Có lẽ là đo quá nóng, mồ hôi chảy vào trong. mắt, đâm chọc khiến cho mắt anh ta đau đớn, có hơi không mở ra được.
Lâm Mặc Ca liếc nhìn người đàn ông da ngăm. đang chảy mồ hôi đầm đìa ở phía đối diện, không. có bất kỳ hình tượng gì, lại liếc nhìn người đang. ngồi bên cạnh cô, nhã nhặn lạnh nhạt mặt người dạ thú, đáy lòng càng lúc càng nặng nề.
Có lẽ loại thân phận như cô cũng chỉ có thể xứng với người đàn ông như Lý Dương đúng chứ?
Mà Quyền Giản Li lại là vị thần ngồi tít trên cao.
Là thiên thần không dính bụi trần.
So với cô vẫn luôn là hai người thuộc về hai thế giới khác nhau.
Mà thế giới kia là thế giới mà cô mãi mãi cũng, không thể nào chạm đến được.
''Không quen biết."
Cô nhàn nhạt phun ra ba chữ, sắc mặt của ngài Li trong nháy mắt tối sầm.
Mà không gian bên này bởi vì sự có mặt của ngài Li cho nên nhiệt độ cũng bị giảm đột ngột.
"Nghe thấy chưa, bạn gái của tôi không quen biết anh! Cho nên phiền anh nhường chỗ, đừng tiếp tục quấy rầy chúng tôi hẹn hò." Lý Dương tiếp tục lau mắt, đặn đò nói: "Phục vụ! Chúng tôi không chấp nhận bàn ghép ở đây!"
Bàn ghép?
'Vẻ mặt Ngài Li trong nháy mắt đóng băng, hiện lên một đợt lạnh lùng.
Chọc cho Lâm Mặc Ca đang ngồi ở bên cạnh anh cũng không nhịn được rùng mình một cái, đáy lòng mơ hồ xẹt qua tia bất an.
Bốp!
Anh vỗ bàn mạnh một cái, giọng nói lạnh lẽo giống như truyền đến từ địa ngục: "Ổn ào! Bịt miệng anh ta lại cho tôi!"
'Khả năng thực thi mệnh lệnh của Nhạc Dũng, cho tới bây giờ vẫn là mạnh nhất.
'Ngài Li vừa mới lên tiếng, anh ta liền nhanh chóng ra tay.
'Trong lúc Lâm Mặc Ca còn chưa kịp nhìn rõ, anh ta đã thuận tay ấn mặt Lý Dương vào trong. thức ăn trước mặt trên bàn.
"Ạ. .. Cay quá..."
Một tiếng thét giống như gieo bị giết vang lên, khiến cho những người ở trong nhà hàng tò mò dời ánh mắt đến đây.
Mà Nhạc Dũng sau khi công thành lui thân, liền tiến lên một bước, chắn ở phía sau ngài Li.
'Thân thể cường tráng của anh ta đứng ở chỗ đó thật giống như một bức tường, che kín kẽ hở giữa hai người bên trong!
"Lý Dương, anh không sao chứ?"
Lâm Mặc Ca sợ hết hồn, đĩa thức ăn kia chính là cá luộc! Bên trong đó là nước canh đỏ đậm, toàn bộ đều tràn vào trong mắt Lý Dương.
Cảm giác đó, chỉ cần tưởng tượng một chút liền biết được có bao nhiêu đau xót...
"Ai da... Đau quá, mắt của tôi..."
Lý Dương giầy giụa ngẩng đầu lên, trên mặt. đính đẩy nước canh màu đỏ.
Lâm Mặc Ca vội vàng rút khăn tay ra lau giúp anh ta, khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
Dáng vẻ kia ở trong mắt ngài Li, muốn bao nhiêu chói mắt thì có bấy nhiêu chói mắt.
"Huhu... Mặc Ca, anh có thể bị mù hay không? Hu hu... Anh còn chưa đi gặp bố mẹ em nữa, sao lại bị mù rồi?"
Lý Dương vừa chịu đựng cảm giác kích thích cay nóng, vừa chảy nước mắt.
Cũng không biết là do sợ hay là do đau.
''Sẽ không đâu, chẳng qua chỉ là ớt thôi mà, đi bệnh viện để bác sĩ xem là được."
Lâm Mặc Ca an ủi, ngay cả nhìn mà cô cũng không thèm nhìn Quyền Giản Li một lần.
"Thật giống như anh chỉ là không khí.
''Vậy em có thể đi bệnh viện với anh hay không? Mặc Ca, bây giờ anh không nhìn thấy được nữa."
"Được, tôi đi cùng anh..."
"A!..."
Lâm Mặc Ca còn chưa nói hết câu, Lý Dương lại hét lên thảm thiết.
'Thế nhưng lần này lại là Quyền Giản Li đích thân ra tay!
Cả một đĩa thức ăn đều bị ụp lên đầu Lý Dương.
Ào ào ào.
Nước bên trong món ăn văng tung toé, cảnh. tượng có thể nói là nóng hừng hực.
Trên đầu Lý Dương còn dính mấy miếng ớt, vài miếng thịt đang bốc hơi nóng.
Lý Dương bị phỏng liền giậm chân tại chỗ, gào. khóc thét lên.
"Anh điên rồi!"
'Rốt cuộc Lâm Mặc Ca nhịn không nổi nữa, bèn giận dữ rống lên một tiếng.
Cho dù nói thế nào, cách làm của Quyền Giản Li thật sự rất quá đáng rồi.
Nếu còn tiếp tục như thế sẽ xảy ra chuyện. Cô lập tức mặc kệ những thứ khác, kéo Lý Dương đi ra ngoài: “Tôi dẫn anh đi bệnh viện!"
Một giây sau, tay của cô liền bị Quyền Giản Li hung hăng nắm chặt, chặt đến mức khiến cô đau đớn.
"Anh dám!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!