Ít nhất, không phải loại người kỳ lạ ngàn năm. khó gặp.
Có lẽ là kiểu người thành thật này mới thích hợp với cô nhất chứ?
Dù sao bây giờ cô còn nuôi dưỡng một đứa trẻ, vốn dĩ không tư cách lựa chọn.
Tòa nhà Quyển thị.
Văn phòng tổng giám đốc.
Quyển Giản Li lạnh lùng ngồi trên ghế, mắt nhìn mấy xấp văn kiện trên bàn.
Đây là tài liệu chuẩn bị cho vòng chung kết của hội đấu thầu Tuyết Thành, sau khi được anh phê duyệt, người bên dưới sẽ tiến hành thực hiện.
Ba bộ tài liệu, chính là ba công ty lọt vào vòng. trong.
Lúc anh lật đến trang thứ ba, nhìn thấy một bản thiết kế quen thuộc.
Chính là bộ lần trước xuất phát từ tay Lý Chí Minh.
Anh khẽ cau mày, ánh mắt vô thức liếc nhìn cột nhân viên dẫn đội, ba chữ lớn Quyền Vũ Thần đập vào mắt anh.
Vì sao lại là Quyển Vũ Thần?
Mà không phải Lâm Mặc Ca?
Anh bấm điện thoại nội bộ, giọng nói nặng nề: “Nhân viên dẫn đội bên Lâm thị vì sao lại thay đổi? Không phải phó tổng giám đốc của Lâm thị sao?"
"Là như thế này tổng giám đốc Quyền, nội bộ Lâm thị xảy ra một vài vấn để, nghe nói trước đó phó tổng giám đốc Lâm Mặc Ca đã từ chức với lý do cá nhân, cho nên vòng chung kết sẽ do nhà thiết kế mới nhậm chức dẫn dắt..."
'"Từ chức?"
"Phải, tổng giám đốc Quyền. Nhà thiết kế mới nhậm chức, gần đây rất có tiếng ở Âu Châu, mà bản thiết kế mới nhất do Lâm thị đưa cũng là xuất phát từ tay anh ta, rất phù hợp với khái niệm và lý luận của dự án Tuyết Thành..."
Quyển Giản Li im lặng không lên tiếng, người Tổng giám đốc Quyền, có muốn coi chuyện này là cái cớ hay không?"
''Không cần, vòng chung kết vẫn diễn ra như thường lệ!"
Anh dứt lời liền lạnh lùng cúp điện thoại.
Ấn đường lại càng nhíu chặt hơn vài phần.
Vũ Thần gần đây nổi tiếng ở Châu Âu, anh có biết một chút.
Lúc trước còn tưởng rảng sau khi anh ta về nước, sẽ đòi ông cụ một khoản tiền làm vốn gây dựng sự nghiệp, tự lập môn hộ.
Lại không ngờ anh ta vậy mà lại đâm đầu vào. Lâm thị, đi thu đọn cục diện rối rắm cho cô gái kia!
Thật đúng là sỉ tình mà.
Chẳng lẽ, đây chính là nguyên nhân mà cô gái kia thích anh ta?
Chẳng biết tại sao khi nghĩ tới ngày hôm đó ở nhà tổ, đáng vẻ Lâm Mặc Ca vì Vũ Thần chặn nắm đấm, trái tim của anh liền đau nhức dữ dội.
Là mối tình đầu thật sao?
Là nốt chu sa trong lòng thật sao?
Tình cảm mười mấy năm cảm tình thật sao?
Hừ, vậy thì thế nào!
Ngón tay thon dài, chậm rãi gõ lên mặt bàn.
Ánh mắt không khỏi liếc về phía điện thoại di động để ở một bên.
Màn hình tối đen, vẫn không có chút động, tĩnh nào.
Không biết bắt đầu từ khi nào, việc này đã trở thành thói quen của anh.
Ánh mắt sẽ vô thức nhìn về phía điện thoại di động.
Giống như là đang chờ mong điều gì đó.
“Thế nhưng, anh lại hiểu rõ hơn ai hết, một phần chờ mong của bản thân vốn dĩ chính là lừa mình dối người.
Một cô gái biến mất sạch sẽ như vậy, làm sao có thể hồi tâm chuyển ý, liên lạc với anh?
Anh tự hỏi, kia chính là người nhẫn tâm nhất thiên hạ.
Thế nhưng từ sau khi gặp được cô gái tên Lâm Mặc Cakia, anh mới phát hiện, sự nhẫn tâm của anh so với cô không đáng nhắc tới.
Anh đứng đậy, châm một điếu thuốc.
Đứng trước cửa sổ sát đất.
Trên đường phố kinh doanh nhộn nhịp, tràn đầy náo nhiệt.
Mà anh giống như bị ngăn cách ở một thế giới khác.
Những thứ náo nhiệt kia cũng tốt, lấp lánh cũng được, đều không có liên quan gì tới anh.
Thế giới của anh chỉ có một màu lạnh lẽo, ảm. đạm, tối tăm.
Lúc đèn rực rỡ mới nổi lên.
Tính toán một chút, đã qua hơn hai mươi ngày rồi nhỉ?
Hay là một tháng?
Thời gian trôi qua, đã không thể nhớ rõ.
Nói cho cùng, cho dù là một tháng, thực ra với sự bận rộn của anh mà nói thì cũng chỉ cực kỳ ngắn ngủi không phải sao? Thế nhưng vì sao anh lại cảm thấy giống như đã trải qua mấy chục năm khó khăn như vậy?
Hình như mỗi một phút, trái tim của anh đều đang bị dày vò.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, anh vốn dĩ không phân biệt được, thứ dày vò anh, rốt cuộc là cái gì?
Khói thuốc mờ ảo từ từ bay lên, bao phủ lấy hình ảnh phản chiếu của anh trên cửa kính.
Biểu cảm của anh dần trở nên mơ hồ.
Anh bổng nhiên ý thức được, những ngày qua anh gần như đã trở thành kẻ nghiện.
Cả ngày điếu thuốc không rời tay.
Thế nhưng trống rỗng trong lòng, sao lại không thể bù đắp được?
Nhớ tới ngày đó, trong thư phòng của ông cụ, Vũ Thần đã dùng lời lẽ chính nghĩa nói rằng, cho dù trên đời có nhiều người phụ nữ hơn nữa cũng không phải là người mà anh ta yêu.
Hiện giờ câu nói này, có phải cũng dùng trên người anh hay không?
Bên cạnh anh có vô số phụ nữ vây quanh, thế nhưng người mà anh muốn, lại vẫn cứ cách xa anh.
Cầu mà không được, hoá ra lại thống khổ như vậy.
Càng thống khổ hơn là anh không chịu được mất mặt, chủ động gọi điện thoại.
Ngày đó ở trong bệnh viện, cậu hai Vân bàn luận một phen về tình yêu, trở thành người nguyền gia tăng trên người anh.
Anh không tin khao khát sở hữu của bản thân mình đối với cô gái kia lại là tình yêu.
Cho nên anh càng sẽ không chủ động gọi điện thoại.
Từ lúc sinh ra đã có sẵn cảm giác ưu việt, anh tuyệt đối không cho phép bản thân làm ra bất kỳ chuyện nhục nhã đến thể diện nào.
Cho nên trận chiến tranh lạnh này, chỉ có cô gái kia chịu thua anh trước, nếu không cho dù là tới khi trái đất diệt vong, thế giới gặp tận thế, cũng phải tiếp tục chiến tranh lạnh...
Ở dưới lầu, Nhạc Dũng vẫn tận tâm tận trách chờ lệnh 24/24.
Quả thật, so với ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới của Lâm Mặc Ca, anh ta không biết mình trung thành hơn bao nhiêu lần.
Lúc anh ta nhìn thấy ngài Li đi ra ngoài, liền vội vàng xuống xe, mở cửa xe giúp anh.
"Ngài Li, trở về nhà tổ sao?"
Nhạc Dũng cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Bởi vì mấy ngày nay, mỗi ngày sau khi ngài Li ra khỏi công ty, đều sẽ đi thẳng về nhà.
Từ ngày mà ngài Li một mình trở về sau khi đi đến vườn Trúc Tuyết một chuyến, thì không tới đó nữa.
Cho dù là người thật thà như anh ta, cũng đã mơ hồ nhận ra điều gì đó khác thường.
Chỉ là không tiện hỏi thẳng mà thôi.
Bởi vì mấy ngày nay, ngài Li chưa bao giờ nhắc tới cái tên đó, mà anh ta đĩ nhiên cũng không đám chủ động nhắc tới.
Người đang ngồi ở ghế phía sau khẽ gật đầu.
Sau đó, anh chậm rãi nhắm mắt lại.
Nhạc Dũng thở phào nhẹ nhõm, khởi động xe, chạy về phía nhà tổ.
Bên ngoài nhà tổ của nhà họ Quyền, có mấy chiếc xe đang đậu.
Nhạc Dũng dừng xe lại, khẽ nói: "Đến rồi, ngài Li!"
Lúc này Quyền Giản Li mới mở mắt ra, đột nhiên ánh mắt anh đừng lại trên mấy chiếc xe kia.
Liền nghe thấy Nhạc Dũng lầm bẩm: “Không ngờ hôm nay gia đình cậu cả cũng đã quay về rồi, chắc chắn tâm trạng của ông cụ không tệ..."
Anh ta nói được nửa câu, đột nhiên ý thức được điều gì đó, liền vội vàng ngậm miệng lại.
Anh ta run sợ trong lòng nhìn thoáng qua bên trong gương chiếu hậu, quả nhiên, sắc mặt ngài Li nặng nề đến đáng sợ.
"Đi"
Một chữ yếu ớt, khiến Nhạc Dũng cả kinh khẽ run rẩy.
"Vâng, ngài Li!"
Anh ta không dám dông dài, gấp gáp quay đầu xe, phi vào trong màn đêm...
Ngài Li không muốn gặp cả nhà cậu cả, cho nên hôm nay kiên quyết sẽ không trở về.
Anh ta đi theo ngài Li đã mấy năm qua, mặc dù từng nghe đám người làm trong nhà nhắc tới vài câu, thế nhưng khúc mắc giữa ngài Li và gia đình cậu cả, anh vẫn là nghĩ không ra.
Chiếc xe màu đen, băng đi trong màn đêm.
“Trong xe yên tĩnh không một tiếng động.
"'Ngài Li, ngài muốn đi đâu?"
Nhạc Dũng cả gan phá vỡ sự yên tĩnh, hỏi.
Nhưng người phía sau không lên tiếng.
Vườn Trúc Tuyết, chắc chắn là ngài Li sẽ không đến, cho nên Nhạc Dũng không dám nhắc tới. Anh ta suy nghĩ một hồi, liền có chủ ý: " Ngài Li, bằng không ngài đến khách sạn Lưu Li Túy đi"
Tầng trên cùng ở đó, là lãnh địa riêng của ngài
Quyền Giản Li hơi nhướng mày, đột nhiên. nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mang theo nước mắt kia.
Còn có cô, thân thể trong suốt mỹ lệ ở dưới ánh trăng, cùng với tiếng thở đốc của cô ở dưới người anh...
Lần đầu tiên quen biết cô gái kia, chính là trên giường lớn ở khách sạn Lưu Li Túy.
Cô bị người khác hãm hại ở trên giường anh, lại bị anh nhẫn tâm đá xuống giường.
Có thể nói, nơi đó là nơi bắt đầu đây dưa giữa anh và cô gái Lâm Mặc Ca kia....
Cũng là nơi khiến cho anh đánh mất phương hướng, cả tâm trí của bản thân mình.
Bởi vì ở đó, cô gái kia đã hiến tặng bản thân không có một chút bao bọc cho anh....
Cũng bắt đầu từ đêm hôm đó, ngài Li luôn ngồi tít trên cao, có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng, đối với cơ thể của cô gái kia, cảm thấy nghiện.
"Không đi!"
Một câu nói lạnh lùng, vì che giấu trái tỉm hoảng loạn của anh...
Nơi đó, vốn là lãnh địa của một mình anh.
Là mật thất để anh lẩn trốn.
Thế nhưng, lại bị cô gái kia miễn cưỡng xâm nhập, từ đây, cũng không còn cách nào xóa đi hơi thở của cô.....
Đáng chết! Là đo anh bất cẩn rồi!
Đánh giá thấp năng lực của cô gái kia!
Nhìn thấy ngài Li thay đổi sắc mặt, Nhạc Dũng cũng không đám thở mạnh.
Anh ta giảm tốc độ xe một chút, không biết, nên đi về phía nào.
Rất lâu sau, anh ta lại cẩn thận từng li từng tí để nghị lần nữa: “Nếu không, thì đi đến chỗ của cậu hai Vân đi? Nghe nói mấy ngày nay có không ít đồ quý giá được đem tới đó..."
Trước mắt anh lại hiện lên vẻ mặt đáng đánh đòn, hả hê cười trên nỗi đau người khác của Mạc Dịch Vân lần nữa.
Sắc mặt Quyền Giản Li lại tối sầm, nhưng vẫn yên lặng gật đầu.
Mặc dù anh không muốn tiếp tục nghe những, nhận định vớ vần của cậu hai Vân nữa.
Thế nhưng, hình như hôm nay không có chỗ nào để đi thật.
Đáy lòng anh nổi lên một màn sương dày đặc, bắt đầu từ khi nào, cuộc sống của anh lại hỗn loạn đến vậy?
Thậm chí ngay cả một nơi dừng chân cũng không có?
Thấy ngài Li đồng ý, Nhạc Dũng vội vàng tăng tốc độ, đi về phía quán bar Sky City.
Lúc đi ngang qua phố kinh doanh, ánh đèn tràn ngập ngoài cửa sổ, suýt chút nữa khiến ngài Li hoa mắt.
Nhìn những người bước đi vội vã ven đường kia, tay khoác tay, những cặp tình nhân đang lời chàng ý thiếp, trong lòng anh càng buồn bực hơn.
Hình như có bảng hiệu nào đó, chợt lóe sáng, lên...
"Dừng xe!"
Kít...
Nhạc Dũng thắng gấp dừng lại.
Anh ta nhìn ngài Li bên trong gương chiếu hậu.
Ánh mắt của ngài Li lại nhìn ra phía ngoài.
"Ngài Li..."
"Quay đầu!..."
"Vâng, ngài Li!..."
Động tác lưu loát quay đầu xe, sau đó đừng lại trước một nhà hàng món cay Tứ Xuyên.
“Trong mắt Nhạc Dũng lộ ra một tỉa thắc mắc, khẩu vị của ngài Li thay đổi lúc nào vậy? Không phải ngài Li vẫn luôn lấy thanh đạm làm chủ hay sao?
'Hơn nữa, loại nơi ngư long hỗn tạp này, thế nhưng lại là nơi ngài Li ghét nhất.
Nhưng mà từ lúc mới bắt đầu, hành vi của ngài Lí cũng đã không bình thường.
Bộ dạng này giống như là thiếu niên đang giận dỗi vì chia tay vậy.
Chẳng qua bản thân ngài Li không phát hiện ra thôi.
“Ngài Li có muốn đặt phòng riêng không?"
Quyền Giản Li khẽ nhíu mày, anh cũng không biết tại sao bản thân mình lại đi tới chỗ này? Chẳng qua lúc mới nhìn bảng hiệu, không nhịn được nhớ tới cảnh tượng lần trước khi đến cùng cô. gái kia.
Trong lúc nhất thời có hơi do dự mà thôi.
Anh không lên tiếng, sắc mặt tối sầm lại, mở cửa xuống xe.
Nhạc Dũng nhắm mắt đi theo từng bước ở phía sau, ân cần mở cửa, sau đó dẫn đường.
Bên trong oi bức đị thường, vốn đĩ là thời tiết nóng bức, ngay cả điều hòa cũng không có mở.
Nghe nói, đây chính là truyền thống của cửa hàng.