Dứt lời, lúc này bà mới thản nhiên rời đi.
Người đàn ông mặc đồ đen đưa danh thiếp qua: "Cô Lâm quyết định xong thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Sau đó, anh ta cũng rời đi.
Lâm Mặc Ca nhìn tài liệu và đanh thiếp trên bàn, trái tim trống rỗng.
Ngay cả tư cách đi bệnh viện thăm nhà họ Quyền cũng bị tước đoạt đúng không?
Còn Vũ Hàn thì sao? Sẽ một lần nữa trở lại ngôi nhà cũ như một cái lồng của nhà họ Quyền. sao?
Lại sống một cuộc sống không thấy mặt trời, không có hì nộ ái ố cuộc đời sao?
'Ngón tay cô cắm sâu vào lòng bàn tay.
Lòng bàn tay bị nắm đến trắng bệch.
Nhưng cô không cảm giác được một chút đau đớn nào.
Bởi vì trái tim cô còn đau đớn hơn.
Cô nên giải thích với Vũ Hàn như thế nào?
Đứa nhỏ thiếu cảm giác an toàn, cô lại phải nhẫn tâm làm thương tổn cậu một lần nữa sao?
'Ngoài cửa sổ, mưa rơi tí tách, không có đấu hiệu dừng lại.
Bầu trời tối tắm giống như tương lai của cô không thấy mặt trời...
Bên kia đường.
Ngô Ngọc Khiết ngồi trong xe, liếc mắt nhìn người phụ nữ vẫn sững sờ bên cửa sổ, thản nhiên nói: "Đi thôi. ”
“Vâng, thưa bà.”
'Trợ lý Lý đáp, chậm rãi khởi động xe, cắt qua màn mưa rời đi.
"Rất xin lỗi bà, đều là lỗi của tôi, nếu tôi sớm. truyền tư liệu về sớm thì sẽ không phát sinh những chuyện này." Trợ lý Lý nhìn Ngô Ngọc Khiết từ trong gương chiếu hậu, nói khẽ. ''Chuyện này không trách anh. Tôi chỉ lo bên Giản Li... Vì sao nó lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với mẹ đẻ của Vũ Hàn? Chẳng lẽ là nó phát hiện ra cái gì rồi sao?”
“Thưa bà, nhìn vào tình hình hiện tại thì cậu hai vẫn chưa rõ thân phận người phụ nữ này. Nếu như chúng ta động tay động chân ở trên tư liệu thì tôi tin rằng có thể lừa gạt được cậu hai.”
Ngô Ngọc Khiết chấn động: "Làm như thế nào?”
"Trợ lý Lý cụp mắt: có thể đổi tư liệu thành một người phụ nữ không liên quan khác. Chắc là có thể lừa gạt qua cửa ải.”
"Không được. Với tính tình Giản Li, nói không chừng nó sẽ đi điều tra rõ ràng. Nếu thế chẳng phải biến khéo thành vụng sao? Bị nó phát hiện ra sơ hở.” Ngô Ngọc Khiết phản bác.
Suy nghĩ một chút, đột nhiên đầu bà lóe lên 'Chỉ bằng đổi thân phận thành Giai 'Thiến. Nếu biết Giai Thiến chính là mẹ đẻ của Vũ Hàn, tôi tin Giản Li nhất định sẽ đáp ứng chuyện hôn nhân này..."
Còn chưa đợi trợ lý Lý trả lời, bà lại lẩm bẩm: "Không được, Giai Thiến chính là thiên kim thị trưởng làm sao có thể làm ra chuyện vì tiền mà mang thai hộ? Huống hồ năm năm trước Giai 'Thiến đang ở đâu, chỉ cần điều tra là đã lộ."
"Minh tỉnh kia thì sao ạ? Theo như tôi biết, minh tinh họ Bạch kia từng có một thời kỳ thấp điểm cần tiền gấp..." trợ lý Lý nhắc nhở.
"Không thể, người phụ nữ kia có quan hệ không bình thường với Giản Li. Ông cụ rất vất vả mới tách được bọn họ ra, không thể cho bọn họ cơ
Ngô Ngọc Khiết nhiều lần suy nghĩ, đúng là không tìm được một biện pháp nào có thể giải quyết.
Có lẽ, điều này đã sai ngay từ đầu?
'Nếu Giản Li thật sự muốn tìm hiểu kỹ thì sớm muộn gì cũng sẽ bị phát
"Thôi, trong khoảng thời gian này, cậu nên ra nước ngoài tránh đi. Nếu Giản Li lại gọi điện thoại cho cậu thì cậu cứ tìm cách từ chối Việc này có thể giấu một ngày thì biết một ngày. Chỉ hy vọng người phụ nữ kia có thể xóa sạch quan hệ với Giản LÍ trước khi sự tình bị vạch trần..."
"Được, tôi hiểu thưa bà..."
''Vất vả cho cậu rồi. "So sánh với ơn của bà cho tôi thì những thứ này căn bản không tính là gì..."
Sau đó là sự im lặng kéo dài.
Chỉ có những giọt mưa rơi trên cửa sổ xe, phát ra âm thanh nặng nề...
'Trúc Tuyết Viên.
'Tầng trên cùng.
Trang trí sang trọng lộng lẫy, giống như cung. điện hoàng gia.
Nhưng lại lạnh lùng, không nhiễm chút khói lửa nhân gian nào.
'Trong căn phòng to như vậy lại bao phủ một bầu không khí bi thương.
Giống như, bầu trời đầy sương mù ngoài cửa sổ.
Lâm Mặc Ca ôm hai đứa bé kia, ngây người ngồi trên sô pha đã rất lâu.
'Tóm lại cô vẫn không biết nên mở miệng như thế nào.
Xe của Nhạc Dũng đang ở dưới lầu.
Giống như bình thường anh ta vẫn chờ đợi Quyền Giản Li vậy.
Chẳng qua hôm nay người anh ta chờ lại là Vũ Hàn.
Bởi vì Ngô Ngọc Khiết phân phó, Nhạc Dũng hôm nay phải tới đón cậu chủ nhỏ về nhà cũ.
'Nhưng không có cậu chủ nhỏ cho phép, anh ta không thể lên đó để đàng được.
'Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, trái tim Lâm Mặc Ca, cũng trầm dần xuống.
Cô còn chờ gì nữa?
Đây vốn là một trò chơi vô nghĩa đúng không?
Ngay từ đầu, thắng bại đã rõ ràng.
Còn cô thì chẳng qua là đang khổ sở giãy dụa mà thôi, nằm mơ mộng hão huyền trong hy vọng mà đối thủ cho.
Một giấc mơ không thực tế nhưng lại vô cùng chân thật.
'Thật đến mức cô từng nghĩ tới thực sự đã cầm được hạnh phúc trong tay.
Cho đến bây giờ mới hiểu được tất cả chỉ là cô một bên tình nguyện.
"Bà nội đã biết thân phận của mẹ nhưng cũng may, bà ấy cũng không điều tra ra sự tồn tại của Nguyệt Nhi..."
'Thật lâu sau, cuối cùng cô cũng mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng này.
Nhưng giọng nói lại run rẩy đến nghẹn ngào.
'Tóm lại, nếu cô đã quyết tâm thì vẫn phải nói ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Hàn căng ra, đầy mắt tràn đầy sự u buồn.
Một đứa trẻ mới năm tuổi nhưng lại sớm phải cảm nhận sự khó khăn của việc cầu mà không, được, phải trưởng thành quá sớm.
Cậu nâng đôi mắt u buồn như suối lên, ngốc nghếch nhìn mẹ mình: "Cho nên, bà nội ép mẹ rời đi đúng không? Còn bảo chú Nhạc Dũng đón con trở về nữa.”
"Ừ, bởi vì bố đang ở bệnh viện nên không thể nào chăm sóc con được. Cho nên trước mắt, trở về nhà cũ là con đường duy nhất."
''Thật ạ? Chẳng lẽ không phải bởi vì bà nội sợ mẹ sẽ dẫn con đi mất sao?”
Giọng nói thì non nớt nhưng từng câu từng chữ đều như người trưởng thành.
Trái tìm Lâm Mặc Ca run lên, khóc không thành tiếng.
Cô ôm chặt con trai vào lòng: "Xin lỗi bảo bối, làm vô dụng không bảo vệ được con... Là mẹ không tốt, cho con hy vọng rồi lại xé nát hy vọng này..."
'Vũ Hàn ôm chặt cổ mẹ, mặc sức mà tham lam hít thở hương thơm chỉ thuộc về mẹ.
Đôi mắt to đầy hơi nước.
Nhưng lại cố nén không để nước mắt rơi xuống.
Giống như sự kiêu ngạo, quật cường của cậu lúc bình thường vậy.
"Mẹ, con có thể tìm được mẹ và Nguyệt Nhi đã rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Thì ra, con cũng, không phải là một đứa trẻ không có mẹ. Con có một người mẹ rất yêu thương con. Thời gian ở bên mẹ là thời gian hạnh phúc nhất của Vũ Hàn..."
"Vũ Hàn..."
"Mẹ, không sao đâu. Nhất định Vũ Hàn sẽ nhanh lớn lên, sau đó có đủ năng lực bảo vệ mẹ và Nguyệt Nhi. Lúc đó, chúng ta lại có thể ở bên nhau.”
Nhìn ánh mắt đầy kiên định của con trai, trái tim Lâm Mặc Ca đau đến muốn chết.
Vì cái gì, rõ ràng là con của cô mà cô lại không thể ở bên cạnh?
Có phải cô quá ích kỷ không? Nếu đã không, thể cho đứa trẻ tình yêu đẩy đủ thì tại sao phải nhận ra nhau?
“Hu hu... Bà nội quá xấu, Nguyệt Nhi ghét bà nội. Hu hu... Nguyệt Nhỉ muốn nói cho bố hờ biết.?
Ngay cả Nguyệt Nhỉ ngày thường chỉ biết nghịch ngợm gây sự, lúc này cũng khóc nức nở.
Có lẽ, cô bé cũng không thể cảm nhận sâu sắc được loại tình cảm chia la này giống Vũ Hàn.
Thế nhưng cô bé lại cố chấp, không muốn tách ra khỏi anh trai mình.
“Nguyệt nhi ngoan, nếu để cho bố biết thân phận của em thì bố sẽ cướp cả em đi, chẳng lẽ em muốn bỏ mẹ lại một mình sao?”
Vũ Hàn giống như người lớn, nhẹ nhàng giúp Nguyệt Nhỉ lau nước mắt.
Dáng vẻ hiểu chuyện làm người ta thấy đau lòng.
"Nhưng mà... Nhưng Nguyệt Nhi không muốn cách xa anh ... Hu hu... Tuy rằng anh tính xấu lại thích nói nhiều nhưng Nguyệt Nhi vẫn rất thích anh..."
"Nguyệt Nhỉ nghe lời, em phải ngoan ngoãn bên cạnh mẹ, ở bên mẹ. Có như vậy anh mới có thể yên tâm. Chúng ta ngoắc tay có được không, nếu Nguyệt Nhi vẫn ngoan ngoãn nghe lời mẹ, anh sẽ cho Nguyệt nhỉ làm chị.
'Vũ Hàn nghiêm túc vươn bàn tay nhỏ bé ra.
Nguyệt Nhi lau nước mắt, nhào tới ôm lấy Vũ Hàn: "Hu hu... Nguyệt Nhi không cần làm chị, Nguyệt Nhi muốn ở cùng một chỗ với Quyền Vũ Hàn... Hu hu..."
Cho dù Vũ Hàn có kiên cường đến thế nào đi nữa thì lúc này, cuối cùng cũng không nhịn được.
Trong tim cũng đau đớn từng cơn.
Nói cho cùng, cậu cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi mà thôi.
Sao có thể chịu đựng được việc rời xa mẹ.
"Nguyệt Nhỉ phải nghe lời, sau này cố gắng học tập thật tốt, không được chọc mẹ tức giận,
biết chưa?"
"Hu hu... Em không biết. Nguyệt Nhỉ không muốn anh đi..."
'Sau này Nguyệt nhỉ phải học cho ra đáng. thục nữ một chút, nếu không tương lai sẽ không gả chồng được..."
"Nguyệt Nhỉ không thèm lập gia đình, Nguyệt Nhỉ phải ở cùng một chỗ với Quyền Vũ Hàn..."
"Huhu..."
"Nghe lời nào..."
"Hu hu, không nghe..."
Nhìn hai đứa bé ôm nhau khóc đến mờ mịt, trái tìm Lâm Mặc Ca cũng muốn vỡ vụn.
Rốt cuộc là cô đã tạo nghiệt gì, để cho hai đứa bé nhỏ như vậy đã gánh vác đau đớn lớn thế này.
'Tất cả những điều này đều là lỗi của cô.
Nếu như không phải lúc trước cô tự mình giữ lại Nguyệt Nhi, có lẽ hiện tại chỉ có một mình cô đau khổ.
Còn Nguyệt Nhỉ và Vũ Hàn có thể sống vui vẻ, khỏe mạnh cùng nhau...
Cô liếc mắt nhìn hai đứa bé lại tràn đầy lưu luyến.
Trái tìm như chảy máu, bị ai đó khoét sâu.
'Thật sự cô không có đủ dũng khí, cũng luyến tiếc chắp tay đưa Nguyệt Nhi cho người ta.
'Hơn nữa, sau khi biết tên khốn Quyền Giản Li kia căn bản không hề yêu đứa nhỏ.
Cô càng không thể nào tự tay đưa đứa bé vào miệng hổi
"Xin lỗi... Bảo bối à... Mẹ xin lỗi...
“Huhu...Mẹ..."
Một lớn hai nhỏ ôm chặt lấy nhau, khóc ròng
Nhưng lại bị tiếng mưa ngoài cửa sổ, dần dần che khuất...
Tí tách...
Bệnh viện trung tâm thành phố, phòng VIP cao cấp.
Quyền Giản Li dựa nghiêng trên giường bệnh, sắc mặt lãnh tuấn, ánh mắt hơi trầm.
Một bộ quần áo màu trắng lại được anh mặc thành thời trang định chế. Khuôn mặt như được đeo khắc tỉ mỉ, cao quý giống như một hoàng tử.
Chỉ là trong phòng bệnh yên tĩnh không tiếng động, bao trùm hơi thở lạnh như băng.
Đã hơn mười ngày, trên mặt anh chưa từng. xuất hiện loại biểu tình thứ hai.
"Theo thời gian trôi qua từng ngày, đáy mắt u ám của anh càng trầm sâu...
Anh theo bản năng nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, sau đó lại giận dỗi, hung. hằng nằm sang một bên.
Mười mấy ngày nay, việc nhìn điện thoại di động đường như đã trở thành một thói quen của anh.
Một thói quen mà ngay cả bản thân anh cũng không hiểu ý nghĩa của nó.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!