''Thậm chí ngay cả mạng cũng có thể không cần. Cho nên, nếu anh không hứa hẹn được với người ta thì cũng đừng làm chậm trễ hạnh phúc chung thân của người ta nữa...”
Anh lại hít một hơi thuốc, vẫn không nói lời nào.
Chỉ là đáy lòng anh lại càng thêm phiền não.
Dù sao thì không phải người phụ nữ kia sẽ không thể yêu anh sao?
Người cô ấy yêu là Quyền Vũ Thần, là mối tình đầu giống như nốt chu sa.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng anh đột nhiên co thất lại.
Ngay cả hô hấp cũng mang theo sự ghen tị nồng đậm.
Không biết vì sao đột nhiên sự tức giận như ngưng tụ lại.
Áp lực làm cho người ta không thở nổi.
Mạc Dịch Vân được xưng là bậc thầy yêu đương, chỉ cần liếc mắt nhìn vẻ mặt của anh đã có dự cảm không tốt.
Anh ta thắm đồ hỏi: "Anh sẽ không... Thật sự yêu cô ấy chứ?
Bởi vì hôm nay cậu hai Li rất khác thường.
Mặc dù ngày thường, anh vẫn hay đến quán bar mua Say.
Nhưng chỉ có Mạc Dịch Vân biết, lúc cậu hai Li phiền lòng thật sự sẽ không uống rượu, mà ngược, lại sẽ hút thuốc như điên.
Từng điếu một nối tiếp nhau, không chết không bỏ.
Giống như bây giờ vậy.
Ngài Li nhìn anh ta nhưng không lên tiếng.
Trong phòng bệnh xuất hiện sự im lặng đến xấu hồ.
Còn xuất hiện một làn khói thuốc dày đặc.
Một lúc lâu sau rốt cuộc anh cũng chậm rãi mở miệng: " Dịch Vân, cảm giác yêu một người là gì”
Rầm!
Trong lòng Mạc Dịch Vân như có một tảng đá rơi vào mặt hồ sâu.
Loại cảm giác này giống như là suy đoán nào đó, cuối cùng cũng tra ra được manh mối.
"Ôi, không nghĩ tới băng sơn vương tử cậu hai Li của chúng ta cũng có thể hỏi ra loại vấn để tình đậu sơ khai này? Chậc chậc, thật sự là mặt trời mọc đẳng Tây rồi..."
"Đừng nói nhảm! Nói đi!”
Ngài Li giận dữ mắng một tiếng làm cho Mạc Dịch Vân ngoan ngoãn thu thái độ, suy nghĩ rồi nghiêm túc nói:" Với kinh nghiệm cá nhân của anh mày đây thì yêu một người phụ nữ chính là lúc nào, ở đâu cũng muốn ở cùng một chỗ với cô ấy. Lúc không gặp mặt, trước mắt sẽ xuất hiện ảo. giác. Khi nhìn thấy thì vui vẻ như một kẻ ngốc. Nhìn thấy cô ấy ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, sẽ giống như chó điên cắn loạn..."
"Anh đọc thơ đâu vậy”
Mạc Dịch Vân chớp mắt, xem ra cậu hai Li nghe không hiểu cao thâm.
Anh ta ho nhẹ một tiếng: "Khu, thật ra thì tổng kết lại là anh không chỉ muốn ngủ với cô ấy, mà hơn nữa còn muốn ngủ cả đời. Lúc nhìn thấy cũng muốn ngủ, lúc không muốn gặp càng muốn ngủ. Nếu không có được còn tình nguyện hủy diệt cô ấy cũng không thể để cho cô ấy ở cùng chỗ với người đàn ông khác. Hiểu chưa?”
Ha ha, cái tổng kết này quả nhiên đủ hời hợt, đủ trực tiếp.
Ngài Li suýt chút nữa bị một ngụm thuốc sặc chết, kịch liệt ho khan.
Mạc Dịch Vân thu hết vẻ mặt của ngài Li vào. đáy mắt, tỏ vẻ hiểu rõ: "Ừm, quả nhiên tôi đoán trúng rồi, cậu hai Li, anh thật sự động tâm rồi sao? Ai vậy? Thật sự là Tiểu Mặc Mặc nhà tôi
"Cút! Đúng là lưỡi không xương, sao lại xuyên tạc linh tỉnh được vậy...?”
Trong lòng ngài Li nổi giận, không, phải nói là trong lòng vô cùng trống rỗng.
Mạc Dịch Vân cười lại càng sáng lạn quyến rũ hơn: "Ôi ôi, lại đoán trúng rồi, Tiểu Mặc Mặc nhà ta quả nhiên không phải vật trong ao, nhất định là thiên sứ ông trời phái tới để cứu vớt anh..."
“Còn nói nữa có tin tôi phế đi cả ba cái chân của anh không?”
Ngài Li vung tay cầm lấy một quả táo, nhắm vào gương mặt mị hoặc chúng sinh của anh ta rồi ném qua.
"Cái này gọi là thẹn quá hóa giận... Có câu là quân tử động khẩu không động thủ... Này, đừng, lấy dao... Chết thật đấy... ”
Một giây sau, trong phòng bệnh truyền đến một tiếng kêu thảm thi
Có thể gọi là tê đại tim gan, thảm thiết đến mức không đành lòng nhìn...
Bóng đêm buông xuống, phòng bệnh ồn ào lúc ban ngày cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Quyền Giản Li ngồi dựa vào trên giường, hút thuốc từng hơi, từng hơi.
Trong gạt tàn, chất đầy tàn thuốc lá.
Đầu lưỡi đã tê dại nhưng phiền não nơi đáy lòng vẫn không xua đi được.
Không thể không thừa nhận, mấy câu nói kia của cậu hai Vân, chọc trúng đáy lòng hắn.
Nhưng làm thế nào mà anh lại rơi vào tình yêu với người phụ nữ đó được chứ?
Thật lố bịch.
Quyền Giản Li anh đây, cả cuộc đời này căn bản sẽ không yêu bất kỳ một người phụ nữ nào.
Chứ đừng nói là Lâm Mặc Ca ngu xuẩn lại tự cho là đúng.
Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu vào, rơi xuống căn phòng bi thương.
Đầu ngón tay anh hơi tê dại.
Giống như đang nhớ lại xúc cảm tỉnh tế trên thân thể của người nào đó...
Rầm!
Gạt tàn bị anh đập mạnh xuống sàn nhà.
Đều là tại những luận cứ của cậu hai Vân, lại dễ dàng làm loạn lòng anh.
Trong bóng tối, đầu ngón tay sáng hồng, một mình một điếu...
Con ngươi đen nhánh của anh bắn ra tia sáng khát máu...
Cuối cùng cũng vào mùa mưa bay..
Không biết bắt đầu từ lúc nào, cả ngày bắt đầu mưa đầm.
Bầu trời ảm đạm và xám xịt.
Giống như đáy nồi úp ngược, áp lực làm người hoảng hốt.
Tiếng mưa tí tách gõ lên cửa kính suốt đêm.
Nghe nhiều làm người ta phiền lòng.
Trong tiếng mưa dầm kéo dài, một chiếc ô màu đen trông giống như một đám mây mưa, chậm rãi di chuyển trên vỉa hè.
Dưới ô là khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi tái nhợt của Lâm Mặc Ca.
Mái tóc đen nhánh xõa lên vai.
Áo thun màu đen đơn giản, đai lưng màu xanh da trời với quần jean, giày vải.
Vẫn là trang phục đơn giản nhất.
Thanh thuần giống như hai tròng mắt thấu triệt của cô.
Qua góc đường là một quán cà phê cổ điển.
Từ bên trong, mơ hồ bay bổng ra không khí ngọt ngào.
Nhưng trái tim của cô lại là một mảnh cay đẳng.
Hơn nữa còn mơ hồ bất an.
Khi nhận được cuộc điện thoại kia, cô đã dự cảm điều gì đó nhưng lại nghĩ không ra, cũng, không dám tự suy đoán.
Cô đẩy cửa đi vào, chợt nhìn thấy người ngồi trong góc, lòng hơi lặng xuống, đi lên phía trước.
Ngô Ngọc Khiết mặc một bộ đồ màu xám nhạt đang tao nhã ngồi trên ghế sa lon.
Người phụ nữ hơn năm mươi tuổi này vẫn ung dung đẹp đẽ quý phái, khí chất phi thường.
Nhìn thấy Lâm Mặc Ca với gương mặt tỉnh xảo đứng ở trước mặt mình, bà hơi rùng mình.
Chẳng trách được thẳng hai và Vũ Thần đều sẽ đây dưa không ngớt với người phụ nữ này. Có lẽ là bởi vì bị vẻ ngoài thanh thuần của người phụ nữ này mê hoặc.
Dù sao thì khi đàn ông nhìn phụ nữ và phụ nữ nhìn phụ nữ sẽ thấy những điểm khác nhau.
"Ngồi đi!"
Bà chậm rãi mở miệng, giọng nói vẫn dịu đàng như trước.
Lâm Mặc Ca khẽ gật đầu, bước lên bậc thang rồi ngồi xuống sô pha.
''Không biết bác gái gọi tôi ra ngoài là có chuyện gì ạ?" Cô mở miệng nói nhỏ, không kiêu ngạo nịnh nọt.
Ánh mắt Ngô Ngọc Khiết lạnh lùng đảo qua gò má cô: "Muốn cô Lâm đây gặp một người bạn cũ."
Trong lòng Lâm Mặc Ca hơi rung động.
Ngô Ngọc Khiết vừa dứt lời, từ trên ghế bên kia một người đàn ông có dáng người cao lớn, mặc một bộ âu phục màu đen, khí chất bất xâm đứng lên.
Đi từng bước một về phía bên này.
Cuối cùng, đứng lại bên cạnh Ngô Ngọc Khiết.
"Cô Lâm, đã lâu không gặp."
Một câu thăm hỏi lại làm tim Lâm Mặc Ca chấn động đến run lên.
Người đàn ông này đương nhiên là người năm. năm trước đã sắp xếp hàng loạt sự việc cho cô tiếp xúc với chủ nhân, cuối cùng cũng là người mặc đồ đen đưa cô ra nước ngoài.
''Xem ra cô Lâm đã nhớ tới, vậy cũng không, cần thiết phải xem phần hợp đồng này nữa chứ?"
Ngô Ngọc Khiết nhận lấy túi hồ sơ trong tay người mặc đồ đen đặt ở trên bàn.
"Đây là..."
"Đây là hợp đồng mang thai hộ năm đó cô Lâm ký kết với chủ nhân. Trên đó viết rõ ràng, cô Lâm nhận năm triệu để sinh con cho chủ nhân. Kể từ đó, sẽ không có mối liên hệ nào với đứa bé nữa. Sẽ không truy cứu danh tính của đứa bé và thân phận của cố chủ. Chẳng lẽ cô Lâm đã quên rồi sao?"
Người đàn ông mặc đồ đen trầm giọng nói.
“Không... Tôi không quên..."
Giọng nói của Lâm Mặc Ca khẽ run rẩy.
Nhẹ nhàng giống như bị gió thổi tan.
Hợp đồng đã thay đổi cuộc sống và tước đi quyền được hạnh phúc của cô. Để cho cô và Vũ Thần bỏ qua nhau mãi mãi.
Sao cô ấy có thể quên được đây?
"Nếu đã không quên, vậy xin hỏi cô Lâm, hiện tại là vì cái gì mà cô muốn tiếp cận Giản Li và Vũ Hàn?"
Giọng nói của Ngô Ngọc Khiết vẫn dịu đàng. như trước nhưng lại có thêm một phần uy thế.
Người nắm trong tay một gia tộc như bà thì đương nhiên cũng có không ít uy nghiêm.
Nhất thời Lâm Mặc Ca nghẹn lời.
Hiện giờ Ngô Ngọc Khiết tìm tới cô chứng tỏ Ngô Ngọc Khiết đã biết sự thật cô chính là mẹ đẻ của Vũ Hàn rồi.
Vậy cô sẽ phải trả lời câu hỏi của bà như thế nào đây?
Sao cô có thể nói ra tất cả mọi thứ chứ?
Sao có thể nói ra hai đứa bé đánh bậy đánh bạ lại bị thay đổi thân phận. Mà cũng bởi vậy mà cô mới biết được sự tồn tại của Vũ Hàn, sau đó lại thuận lý thành chương biết được Quyển Giản Ly chính là người chủ nhân thật sự kia.
Nếu như để cho Ngô Ngọc Khiết biết được sự tồn tại của Nguyệt Nhi.
Với tính tình của bà, nhất định sẽ nghĩ hết mọi biện pháp để cướp đi Nguyệt nhỉ đi.
Là bà chủ nắm quyền của một gia đình quyền thế, sao có thể tùy ý để huyết mạch của nhà họ Quyền lưu lạc ở bên ngoài chứ.
Cho nên, nhất định cô phải giữ bình tĩnh, không thể bị nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.
Hít sâu một hơi, cô thản nhiên cười nói: "Tôi nghĩ bác gái hiểu lầm rồi, tôi chưa bao giờ cố ý tiếp cận bất kỳ ai. Chẳng lẽ phu nhân không rõ, ngay từ đầu, tôi chỉ là một quân cờ. Là hai người ông cụ Quyền và Quyển Giản Ly cứ vậy kéo tôi vào ván cược lợi dụng. Chẳng lẽ bác gái cho rằng, một người phụ nữ yếu đuối không quyền không thế mà lại có năng lực đối kháng với hai người đó sao?"
Ngô Ngọc Khiết cứng họng.
Lâm Mặc Ca nói không sai.
Ván cược của ông cụ và thằng hai quả thật hơi quá đáng.
Cũng là một người phụ nữ, bà cũng nhìn không nổi.
Tuy nhiên bà đã ở vị trí cao mấy năm nay, bà vẫn luôn chắc chắn ý nghĩ của mình tuyệt đối sẽ không sai.
'“Từ kết quả thì cô là nạn nhân. Nhưng ai biết được có phải cô đang giả vờ đáng thương, cố ý tiếp cận Giản Ly, xông vào tầm mắt của ông cụ hay không.”
Lâm Mặc Ca cười khổ: "Nếu bác gái đã cho. rằng tôi là một người phụ nữ có tâm bất chính, lắm mưu nhiều kế, vậy thì tôi có nói cái gì cũng đều vô ích.”
Thái độ cứng rắn của cô khiến Ngô Ngọc Khiết giận dữ.
Nhưng từ trước đến nay bà vẫn luôn là một. người ưu nhã, vẫn phải duy trì đáng vẻ đó của mình.
Bà bưng cà phê lên uống một ngụm rồi cạch!
Đặt nó trở lại bàn.