Lờ mờ mở đôi mắt còn đang ngái ngủ ra, lại là một gương mặt đáng yêu lanh lợi đang mở to đôi mắt bảo thạch đen bóng nhìn cô. Lông mi đài nhấp nháy liên tục đáng yêu như búp bê.
Quả thực làm cho tâm trạng cô tốt như tắm gió xuân.
“Cục cưng làm sao thế?”
Vũ Hàn thấy mẹ tỉnh dậy mới thở phào nhẹ nhõm, trong đôi mắt to hi: tỉa lo lắng: " Mẹ, bố giống như bị bệnh, bộ đáng rất khó chịu.”
“Bị bệnh?”
Lâm Mặc Ca kinh ngạc ngồi dậy.
Chẳng lẽ đêm qua anh ta một mực kêu gào đau chân là thật?
“Ừm, vẻ mặt của bố một chút cũng không tốt, mẹ, mau đi xem bố đi.”
Trong lời nói của Vũ Hàn tràn đầy lo lắng.
Lâm Mặc Ca hiểu được, nhóc con này mặc dù cả ngày đối với bố lạnh như băng, nhưng trong lòng vẫn là hướng về phía anh ta.
Lập tức không trì hoãn nữa liếc mắt nhìn Nguyệt Nhi bên cạnh cô bé vẫn ngủ mê say, lúc này mới vội vàng đi về phía phòng khách.
Quyền Giản Li vẫn giống như đêm qua nằm trên sô pha.
Quần áo lộn xộn.
Áo ngủ rải rác đắp lên người, lộ ra một cảnh xuân nam tính mê người.
Sắc mặt tái nhợt, trán đổ mồ hôi lạnh.
'Trong lòng cô kinh hãi, bộ đáng này cũng không phải là giả vờ.
Lại nhìn chỗ bắp chân của anh, hí ~
Hít một hơi không khí lạnh.
Lại có thể sưng chuyển màu xanh tím!
'Vũ Hàn vẻ mặt đau lòng đứng ở một bên nhìn chằm chằm vào vết thương trên đùi anh.
Lâm Mặc Ca đột nhiên nghĩ đến, người đàn ông này nếu đêm qua đã đau như vậy tại vì sao không đi bệnh viện?
Hơn nữa anh ta lại mang theo một cái chân bị thương như vậy, mà còn muốn quấy rối cô!
Cưỡng hiếp?
Cầm thú, rõ ràng là cầm thú sống sờ sờ !
Để bộc lộ dục vọng thú tính của mình mà ngay cả mạng cũng không cần!
Răng nghiến đến canh cách vang lên, nhìn vết thương sưng to kia chỉ hận không thể tàn nhẫn đá thêm một cước!
Cuối cùng cũng mềm lòng khi tiếp xúc với ánh mắt lo lắng của con trai.
Xoay người đi vào phòng ngủ của anh, tìm thoại di động rồi gọi điện thoại cho Nhạc Dũng.
Hai mươi phút sau, Nhạc Dũng vội vàng chạy tới.
Liếc mắt nhìn ngài Li hôn mê nằm trên sô pha lại không mảnh vải che thân, khóe miệng hơi co giật vài cái.
“Khụ khụ. Cô Lâm, tôi đưa ngài Li đến bệnh
“Ồ... Vậy cái này! Anh thay cho anh ta đi.”
Lâm Mặc Ca ném một bộ quần áo đi qua.
Thực ra cô vốn định thay cho anh ta.
Tiếc rằng cơ thể này quá nặng, giống như heo chết vậy.
Cô bỏ ra sức ba bò chín trâu cũng không nổi ~
Không đỡ được anh ta dậy.
Cho nên như cũng chỉ có thể để Nhạc Dũng tới.
'Vẻ mặt Nhạc Dũng đỏ bừng, bối rối giúp ngài Li mặc xong quần áo, sau đó mới cõng anh vội vàng rời đi
Vũ Hàn vẫn theo đến trước thang máy, mới lưu luyến trở về.
“Bố con sẽ ổn thôi! Người đàn ông đó sức sống ngoan cường giống như Tiểu Cường vậy!
Lâm Mặc Ca nhìn ra lo lắng của con trai, nhịn không được an ủi nói.
Vũ Hàn lanh trí gật đầu, nhưng đôi lông mày xinh đẹp vẫn cau chặt lại.
Bệnh viện trung tâm thành phố.
Phòng VIP cao cấp.
Vẫn là căn phòng xa xỉ kia, vẫn như cũ là người đàn ông một tháng trước.
Trước giường bệnh, vẫn như trước là một anh. chàng đẹp trai ngồi bên cạnh trộm cười hể hề.
Vừa tao nhã vừa tỉnh tế lột chuối, Mạc Dịch Vân hả hê liếc mắt nhìn cậu hai Li với cái chân đang bó bột treo lên trên.
Đáy mắt yêu nghiệt cùng ý cười không chút. che dấu.
“Cậu hai Li, thật đúng là nhàn rỗi, chúng ta trò chuyện về trải nghiệm tuyệt vời đêm qua đi?
Vừa nói chuyện đêm qua, ngài Li nhất thời lửa giận ngập trời.
Nếu không phải tại người phụ nữ chết tiệt kia chân anh làm sao có thể như vậy!
Vết thương cũ chưa lành giờ lại thêm vết thương mới!
Lúc trước ba ngày xuất viện đã nóng nảy gầm gừ.
Bây giờ thì tốt rồi phải một tháng mới được trở về.
Khuôn mặt cao quý của ngài Li dặt ở đâu?
Hơn nữa còn có cái tên Mạc Dịch Vân xem náo. nhiệt không ngại chuyện lớn này, ở đây châm chọc khiêu khích anh!
Tóm lại, tất cả những điều này đều là người phụ nữ chết tiệt kia hại!
Chờ ngài Li đi ra ngoài nhất định phải hành hạ cô ấy đến chết! Để cho cô ấy ở dưới thân ngài Li cầu xin tha thứ một vạn lần!
Mạc Dịch Vân thấy anh không lên tiếng tiếp tục tự nói:"Tuy rằng em trai nhỏ Nhạc Dũng của anh nhiều lần đặn đò kêu tôi không cần hỏi nhiều. 'Nhưng tôi thật sự rất tò mò rốt cuộc là loại người đẹp gì, mà có thể làm cho cậu hai Li ngày đêm vất vả không muốn rời xa, quên cả ăn uống thậm chí chết cũng chẳng màng?”
“Không có văn hóa! Thật kinh khủng!”
Ngài Li khinh bỉ trừng mắt nhìn anh ta một cái rồi trực tiếp đưa tay vào trong túi anh lấy ra một điếu thuốc.
Ba.
Đánh lửa.
Anh hít một hơi thật sâu.
Rít lên.
Nhà ra một vòng khói đẹp lộng lẫy.
“Aiz cậu hai Li, tốt xấu gì anh cũng tôn trọng quy định của bệnh viện chúng tôi có được không? Bức tường này được viết rõ ràng là cấm hút thuốc!
Làm thế nào mà anh có thể làm cho các y tá xinh đẹp và các chị gái của anh xấu hổ?”
Ngài Li hung ác trừng mắt nhìn anh ta một cái, Mạc Dịch Vân vội vàng ngậm miệng lại.
Nhìn anh ta như người nghiện, hít từng hơi một.
Trong phút chốc mà trong phòng bệnh giống như sương mù.
Mạc Dịch Vân nhướng mày, lại có hứng thú nói: “Tôi bảo cậu hai Li này, nói đi rốt cuộc là người đẹp nhà nào? Tôi nghe Tiểu Nhạc Nhạc nói buổi sáng lúc anh ta đi cứu anh, anh không mảnh vải che thân sắc mặt tái mét, mồ hôi lạnh toát ra, hư.. rất yếu đấy. Không phải là gặp phải một hồ ly tỉnh tu hành ngàn năm, bị hút sạch đương khí chứ? Nếu thật sự là như vậy thì anh phải nói sớm một chút, anh em mời cho anh một đạo sĩ thi pháp!”
Ngài Li cau mày, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Nhạc Dũng chết tiệt kia lại đám nhiều lời!
“Biến!”
Đôi môi mỏng gợi cảm của ngài Li khẽ nhếch lên, tao nhã phun ra một chữ.
“Không cần lạnh lùng như vậy, tốt xấu gì tôi cũng là người đầu tiên đến thăm anh, chẳng lẽ tấm lòng của tôi anh còn không rõ sao? Đồ quỷ chết tiệt?” Trong lúc nói chuyện ngay cả ngón tay hoa lan cũng vểnh lên, nháy mắt mê hoặc: “Anh em chúng ta, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn anh sa sút tỉnh thần như vậy, nói, là hồ ly tỉnh nhà nào! Để cho anh em thay anh đi thu phục cô ta!"
Bàn tay vểnh ngón tay hoa lan vờ vịt vuốt ve ngực ngài Li.
Dọa ngài Li nổi cả da gà.
Ghét bỏ rụt người về phía trong.
Âm thầm suy nghĩ, người phụ nữ kia nói không chừng thật sự là hồ ly tinh, nếu không thì làm sao anh có thể giống như bị mê hoặc, u mê không tỉnh ngộ với cơ thể của cô?
“Quên đi, không nói giỡn với anh nữa, nhìn vẻ mặt căm thù sâu sắc của anh, không phải là bị người ta vứt bỏ chứ? Không nên à, cho tới bây giờ. đều là anh vứt bỏ người khác, ngay cả anh cũng bị vứt bỏ thì người khác sống như thế nào?”
Mạc Dịch Vân lại cầm lấy sữa chuối một bên rồi hút hết.
Một đôi mắt đào hoa di chuyển trên người ngài Li.
Giống như đang nghiêm túc phân tích các vấn đề mang tầm quốc tế.
Dù sao cuộc sống quá mức nhàm chán, duy nhất có thể làm cho anh ta có chút hứng thú cũng chỉ có cuộc sống tình cảm của ngài Li.
Ngài Li trực tiếp không nhìn để ý đến sự tồn tại của anh ta, tách.
Lại châm một điếu thuốc khác.
Khói thuốc lá cay cay lại mơ hồ làm cho anh nhớ lại đêm qua, hương sữa tắm nhàn nhạt trên người người phụ nữ kia...
“Trời ơi!" Mạc Dịch Vân đột nhiên vỗ đùi một cái, như bừng tỉnh giác ngộ, trong mắt là hưng phấn không ngừng, quả thực so với phát hiện đại lục mới còn kích động hơn: “Không phải là anh yêu ai rồi chứ?”
Một câu, đánh thức người đang trong mơi
Ngài Li vẻ mặt cứng đờ quay đầu như máy mốc, ý vị sâu sa trừng mắt nhìn anh ta một cái.
Đáy mắt đen nhánh hiện lên một tỉa giãy dụa.
Lại bị anh ta bắt gặp.
“Không phải sao? Cậu hai Li? Thật đấy! Mau nói cho tôi biết là con gái nhà nào?”
Ngài Li một câu cũng không nói, mặc kệ Mạc Dịch Vân ở đó vui mừng.
Vui vẻ đến mức cành hoa run rẩy chỉ thiếu nước mắt lưng tròng.
Ngay cả tảng băng ngàn năm không tan và cứng rắn như cậu hai Li cũng biết yêu sao, thế giới này quả thực trở nên hài hòa rồi nha.
Có điều người phụ nữ anh ta để ý là ai.
Có thể có sức hấp dẫn lớn như vậy, ngay cả người có trái tim sắt thép giống như cậu hai Li cũng có thể bị cảm hóa!
Quả thực chính là nữ thần trong lòng anh ta.
“Có thể lọt vào mắt xanh của anh, khẳng định không phải là hàng hóa bình thường. Chẳng lẽ là Tuyết Nhỉ? Ừm... Nhưng không phải hai người đã chia tay rồi sao? Chẳng lẽ anh lại đột nhiên lương tâm phát hiện hồi tâm chuyển ý? Không nên nha... Nếu anh có thể yêu cô ta thì từ mười năm trước đã yêu, cần gì phải đợi đến bây giờ...”
Ngài Li vẫn không lên tiếng, lại hít một hơi thuốc thật sâu.
“Đó chính là vị thiên kim thị trưởng kia sao? 'Tôi nghe nói đáng người cô ta siêu nóng bỏng, cũng chỉ có báu vật như vậy mới có thể làm cho cậu hai Li chúng ta mất ăn mất ngủ “cày cấy”? Nhưng... Cũng không đúng, anh không phải vẫn đối với cô ta không có hứng thú gì sao.”
Ngài Li nhả ra một vòng khói, nhìn vòng khói dưới ánh mặt trời nhàn nhạt tản ra bốn phía, đáy mắt tràn đầy u ám.
“A ha! Chẳng lẽ là Tiểu Mặc Mặc nhà tôi!”
“Câm miệng lại! Ít kêu ghê tởm vậy đi!”
Ngài Li cuối cùng cũng mở miệng, lạnh lùng, ngắt lời anh ta.
Mạc Dịch Vân mặt mày hớn hở, mắt lộ ra ánh sáng: “Quả nhiên! Chính là Tiểu Mặc Mặc không sai! Ai, tôi nói cậu hai Li đây là anh không đúng rồi. Tiểu Mặc Mặc chính là tài sản chung của chúng ta, anh làm sao có thể không nói một tiếng liền chiếm làm của riêng? Anh như vậy rất không trung thực có biết không? Có điều coi như anh có ánh mắt, chính là đáng tiếc cho Tiểu Mặc Mặc nhà tôi lại có thể bị vẻ ngoài cầm thú như vậy của anh chà đạp.”
Bụp!
Ngài Li giơ tay lên đem con dao gọt hoa quả trên bàn nặng nề cắm vào mặt bàn.
“Không muốn chết thì câm miệng!”
Uy hiếp trần trụi này, làm Mạc Dịch Vân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, trái tim nhỏ bé rung lên liên hồi.
Nhưng cho dù là như vậy, cũng không ngăn được trái tim yêu thích nhiều chuyện kia của anh ta.
“Làm sao vậy, chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?”
“Không đúng!”
“Sao lại không đúng?”
Mạc Dịch Vân thể sẽ truy hỏi kỹ càng việc này.