Ai ngờ anh còn chưa nói dứt lời, dưới chân. Lâm Mạc Ca như có gió, tốc độ nhanh hơn vài phẩn!
Ôm Vũ Hàn vội vã đi về phía trước, còn không ngừng khóc thút thít.
"Mẹ kiếp, quay lại đây cho tôi!"
Người nào đó ở phía sau hoàn toàn nổi giận rồi.
Hướng về phía bóng dáng gầy gò kia mà rít gào.
Nhạc Dũng ở trong xe đứng ngồi không yên.
Xuống xe cũng không được, mà ngồi tiếp cũng không yên.
Anh ta chưa từng thấy ngài Li bị coi thường như thế bao giờ.
Nhưng giờ đây, cô Lâm ôm cậu chủ nhỏ vội vã rời đi, ngài Li đứng một chỗ rỗng lên giận dữ. Cảnh tượng này đúng là có chút kích thích.
"Lâm Mặc Ca! Cô đứng lại đó cho tôi!"
Ngài Li giận đùng đùng gầm lên một tiếng, người nọ làm như không nghe thấy, bước đi một mình.
Anh siết chặt nắm đấm, mấy đốt ngón tay kêu răng rắc vì dùng lực mạnh.
Gân xanh hẳn lên cánh tay.
Cuối cùng anh vẫn nghiến răng nghiến lợi, đôi chân thon đài bước về phía trước, đuổi theo.
Chỉ là vừa đi, bắp chân lại truyền đến cảm giác đau nhói khiến toàn thân anh run rẩy.
Chết tiệt, vừa rồi khi ăn cơm, bị người phụ nữ này đá vào chỗ trọng yếu.
Anh có thể cảm giác được âm thanh sột soạt của đỉnh thép va chạm với xương bắp chân!
Cơn đau khiến hốc mắt anh như muốn nứt ra!
Chắc chắn là cố tình. Người phụ nữ kia ôm con anh, nói đi là đi, không hề dây dưa lằng nhằng.
Phản đồ Quyền Vũ Hàn kia, còn ôm chặt cổ người phụ nữ ấy, vẻ mặt lại hưởng thụ như thế!
Trách không được, mới vừa rồi ở trên xe, nhóc con này đã nói muốn người phụ nữ này làm mẹ. Anh còn chưa đồng ý, thế mà nhóc ta đã nhận mẹ rồi!
"Quyền Vũ Hàn! Con mau cút xuống cho bố!"
Vũ Hàn chớp chớp đôi mắt đen to tròn, kinh ngạc nhìn về phía sau. Người bố ngày thường giống thiên thần lúc này lại khập khiếng đuổi theo mẹ, khuôn mặt dữ tợn, nhìn thật đáng sợ.
Khó trách mẹ lại nói bố là ma quỷ. Bây giờ thấy rồi, đúng là giống thật.
Nhưng nhìn biểu tình của anh đường như rất thống khổ.
Nhóc con này vẫn không đành lòng, thì thầm bên tai mẹ: “Mẹ, hình như bố bị thương, trông có vẻ rất khó chịu...”
Lâm Mặc Ca khẽ cau mày, hừ lạnh nói: “Chết thì càng tốt!”
Vũ Hàn bĩu môi, không hé răng.
Dù sao nhóc cũng đứng bên phe mẹ, không thèm đồng tình với người bố bạo quân đâu!
Quyển Giản Li cắn chặt răng, bước nhanh hơn, chắn trước mặt cô.
Mồ hôi lạnh trên trán tuôn xuống như mưa.
Vài sợi tóc bết đính vào mặt, chật vật khó thấy.
Sắc mặt anh tái nhợt vì nén cơn đau.
"Cô muốn dẫn con tôi đi đâu!”
Vẫn à ngữ khí chất vấn như trước, lại mang. theo chút tức giận đè nén.
Sự địu đàng ban đầu đã sớm không cánh mà bay.
Lâm Mặc Ca thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn anh một cái, coi lời anh nói như gió thoảng mây bay, ánh mắt rét lạnh, ôm chặt đứa nhỏ, dễ đàng lách qua người đàn ông trước mặt, tiếp tục đi về phía trước.
Cô không muốn quan tâm đến bất cứ thứ gì, chỉ muốn đem con rời khỏi chỗ này! Cách xa tên khốn này!
"Người phụ nữ chết tiệt này, đứng lại cho tôi!"
Lửa giận không thể khống chế nổi nữa, nháy mắt phun trào!
Anh tức giận gầm lên, giống như một con báo bị thợ sẵn chọc giận, tràn đầy sự tàn nhân đẫm máu: “Quyền Vũ Hàn! Con cút xuống! Sao con có thể phóng đãng như chú ba con, vừa thấy gái là theo như thế!”
Rắc.
Lâm Mặc Ca đứng tại chỗ.
Trong mắt cô hiện lên một tia lạnh lùng, cô quay đầu lại, ánh mắt suýt đã đâm thủng mặt ngài Li!
Ngài Li sợ tới mức lạnh run người, ngậm miệng lại theo bản năng.
Lâm Mặc Ca tức giận đến nỗi lồng ngực không ngừng phập phồng, thằng nhãi này mắng cô thế nào cũng được, nhưng cô không thể tha cho anh việc anh mắng con trai cô đươc!
Còn hai chữ phóng đãng kia, khiến cô nhớ lại những gì anh đã gây nên trước mặt Vũ Thần!
Ngọn lửa tức giận tăng vọt gấp đôi!
Giữa khoảng cách vài chục bước giữa hai người, bầu không khí áp lực đến đáng sợ.
Như thể giữa chỗ ấy có một cái rãnh vắt ngang, dưới đáy là dung nham nóng hôi hổi vậy!
Trong lúc bế tắc, Nhạc Dũng lái xe, từ từ chạy đến đây.
Anh ta ngồi trong xe, không nghe thấy tiếng của ngài Li.
Hơn nữa, nhìn bộ đáng của ngài Li, dường như là vết thương cũ lại tái phát.
Cho nên anh ta có chút lo lắng, định lái xe ải theo xem xét tình hình.
Thật không ngờ, khi Lâm Mặc Ca nhìn thấy xe anh ta, đột nhiên xoay người, tăng tốc, tiếp tục đi về phía trước. À không, phải là chạy chẩm chậm về trước!
Lúc này ngài Li cũng thấy chiếc xe đậu bên cạnh mình, hung ác nhìn Nhạc Dũng một cái, khiến tim gan anh ta run rẩy, mặt mày mờ mịt, hoàn toàn không biết bản thân đã làm gì sai.
Vũ Hàn ôm chặt cổ mẹ, cảm giác được mẹ mình đau lòng, nhịn không được mà hỏi một câu: “Mẹ ơi, chúng ta phải về nhà sao? Còn Nguyệt Nhi thì sao ạ?”
Nhóc nói về nhà, đương nhiên là ngôi nhà cổ trong nội thành.
Chỉ có mẹ và nhóc sống ở đó, đối với nhóc mà nói, ấy mới là gia đình ấm áp.
Lâm Mặc Ca dừng chân, đúng rồi, còn Nguyệt Nhỉ thì sao?
Nguyệt Nhi còn đang ở vườn Trúc đợi cô về mà.
"Đáng chết, cô còn chưa chịu thôi sao?"
Phía sau lại vang lên thanh âm lạnh lùng, Lâm Mặc Ca vừa dừng chân lại tiếp tục bước về phía trước.
Cô thầm nghĩ, bây giờ cô chỉ muốn tránh xa con người này, tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại anh nữa!
Thấy anh sắp đuổi kịp, cô gái lại bước chân nhanh hơn, làm ngài Li lo đến độ buông lời tục tu.
''Mẹ kiếp cô đứng lại cho ông đây!"
Cơn đau ở bắp chân khiến anh nhe rằng trợn mắt.
Tới tận bây giờ, ngay cả anh cũng không biết tại sao lại nhất quyết muốn bắt cô gái này!
Có lẽ, là bởi vì cô đám bắt cóc con trai anh ngay trước mặt anh!
Vũ Hàn vẫn mở đôi mắt, con ngươi đen láy trong veo, nhìn chằm chằm người đàn ông đang nổi trận lôi đình phía sau, chầm chậm nói vài câu: “Bố, chú ý thể lực!”
Chú ý thể lực!
"Rốt cuộc thì con về phe ai! Chú ý thể lực ông nội con!”
Ngài Li đây là bị ép cho nóng nảy, lòng như lửa đốt.
Nhóc con này thế mà lại như một người qua đường an ổn, còn đạy anh phải chú ý thể lực!
Việc này không thể nghỉ ngờ là đang đổ thêm thùng xăng vào bãi cháy lớn!
Đùng...!
Nháy mắt, đốt ngài Li đen thui từ trong đến ngoài, thoát ra khói đen.
Vũ Hàn chớp chớp đôi mắt vô tội, có hơi mông. lung, thể lực thì liên quan gì tới ông nội cơ chứ?
Trận lửa lớn này cũng đã hoàn toàn chọc giận Lâm Mặc Ca, cô tức giận gầm lên: “Câm miệng! Sao anh lại quát trẻ con như thế!”
Tiếng gầm giận dữ này khiến vẻ mặt ngài Li cứng đờ.
Hôm nay người phụ nữ này điên rồi à? Vừa nãy chủ động đánh anh thì thôi đi, bây giờ lại còn mắng anh nữa!
Nhưng cuối cùng cũng chịu nói chuyện với anh rồi.
Lửa giận ngập trời lúc nãy nháy mắt đã bị tắt, chìm ngỏm. Giọng nói anh cũng địu hơn rất nhiều: “Anh không kêu, em sẽ không về với anh!”
Đột nhiên anh nói chậm lại làm Lâm Mặc Ca không thích ứng kịp.
Cô lạnh lùng cười nhạo một tiếng: " Dựa vào cái gì mà tôi phải về với anh!”
Chỉ một câu này đã làm ngài Li chết lặng
Đúng vậy, người ta dựa vào cái gì mà về với anh đây?
Không thân, không quen, cũng chẳng là gì của anh cả.
Nhân lúc anh đang chần chờ, ánh mắt Lâm Mặc Ca trầm xuống, tiếp tục ôm Vũ Hàn, xoay người bước đi.
Nhạc Dũng có hơi không vừa mắt, đang muốn tắt máy xuống xe thì ngài Li đột nhiên vọt lên trước vài bước, chặn ngang Lâm Mặc Ca, cực kì bá đạo mà ôm cô kiểu công chúa.
"Khốn nạn, bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra!"
Lâm Mặc Ca tức đến độ run run, không ngừng dãy dụa.
Vũ Hàn tội nghiệp ôm chặt cổ mẹ mình, chỉ sợ bản thân bị ngã.
''Không muốn chết thì ngoan ngoãn im lặng cho tôi!”
Vốn dĩ chân ngài Li vô cùng đau, bây giờ cô lại giãy dụa không ngừng, suýt thì không thể đứng vững, lòng anh đau đớn khôn nguôi.
"Có giỏi thì anh giết tôi đi!"
Lâm Mặc Ca lửa giận ngập trời, chỉ hận không thể băm anh ra làm trăm mảnh! Sau đó ném cho chó ăn!
Ngài Li cắn chặt răng không lên tiếng, lưng áo sơ mi đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, vải dính chặt vào người.
Anh mở cửa, hung hăng đẩy người vào trong xe, sau đó anh cũng lên xe.
Quyền Giản Li quay đầu, nương theo ngọn đèn ngoài cửa sổ xe nhìn người phụ nữ đang nép mình trong góc.
Cô ngồi sát cửa ra vào, như muốn cách ly mình với anh.
Ánh đèn trong suốt soi sáng đôi đồng tử đen như mực của cô, trông thật lóa mắt!
Đôi mắt rõ ràng là khóc đến sưng đỏ, nhưng, lúc này nhìn lại càng thêm mị hoặc, xinh đẹp đến mức động lòng người!
Vũ Hàn ngồi trên đùi cô, im lặng không nói lời nào.
Bóng của hai người một lớn một nhỏ cứ như vậy mà chồng lên nhau, vừa vặn hoàn mĩ, không sai một nhịp!
Đột nhiên anh cả kinh trong lòng, bởi vì đây không phải lần đầu tiên cảm giác kì lạ này xuất hiện!
Vì sao anh lại thấy con trai mình lại rất giống người phụ nữ này cơ chứt
Ngay cả biểu cảm bướng bỉnh trên khuôn mặt nhỏ bé đó cũng giống hệt nhau!
Lòng anh hơi lộp bộp một chút, rồi lại chợt loại bỏ khả năng này.
Dù thế nào đi chăng nữa, ánh mắt anh cũng không thể rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước đó.
Không khí trong xe vẫn yên tĩnh đến lạ lùng.
Yên tĩnh đến nỗi làm cho người ta bất an.
Chốc chốc Nhạc Dũng lại nhìn lén tình huống phía sau qua kính chiếu hậu.
Tới thở anh ta cũng chẳng đám thở mạnh.
Chỉ có thể yên lặng tăng tốc độ, hy vọng có thể đến nơi sớm hơn, mau mau thoát khỏi bể khổ
Mười lăm phút sau, vườn Trúc.
Dừng xe, cuối cùng Nhạc Dũng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lạch cạch.
Lâm Mặc Ca dẫn đầu mở cửa xe trước, sau đó quay lại ôm con trai.
“Chết tiệt!"
Ngài Li rủa thầm một tiếng, vội vã đuổi theo.
Không đợi Lâm Mặc Ca hồi thần, anh lại chặn ngang cô trong lồng ngực, sau đó cắn răng, lập tức khiêng lên!
"Làm gì vậy! Buông ra!"
Lâm Mặc Ca tuyệt vọng đánh vào lưng anh nhưng anh lại không hề lay chuyển.
Không rên một tiếng, khiêng cô bước qua cổng lớn.
Nhạc Dũng và Vũ Hàn sửng sốt, đây là chuyện. gì thế này?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!