Dường như đang phấn khích.
Bịch...
Giơ tay, vung lên nắm đấm, nhưng Vũ Thần đã tránh được.
Sau đó, cả hai người vật lộn với nhau
“Cái tên điên Quyền Giản Li này. Dừng tay cho tôi.”
Nhìn hai người vật lộn với nhau giống những, đứa trẻ chưa trưởng thành, Lâm Mặc Ca sốt ruột đến mức không biết phải làm gì mới được.
"Nhạc Dũng. Mau kéo tên điên này ra.”
Cô chạy đến xin Nhạc Dũng giúp đỡ.
'Nghe thấy tiếng động Vũ Hàn vội vàng chạy tới, im lặng đứng ở một bên.
Nhìn thấy tất cả những điều này, trong đáy mặt cậu hiện lên sự hoảng sợ và sầu muộn.
“Ngài Li...”
“Cút ra. Dẫn thẳng bé lên xe.”
Quyền Giản Li khẽ gầm một tiếng khiến tim Nhạc Dũng run lên, anh ta vội vàng ôm lấy cậu chủ nhỏ chui vào trong xe.
Trước khi đi còn nhìn Lâm Mặc Ca đầy ẩn ý, cuối cùng cũng không nói
Thấy không có ai quấy rầy, Quyền Giản Li càng càn rỡ hơn.
Vốn dĩ thân hình của anh đã cường tráng hơn Vũ Thần nhiều, hơn nữa ra tay còn vô cùng hung hãn, mặt Vũ Thần sớm đã bầm tím hết.
“Quyền Giản Li! Anh nổi điên đủ chưa?”
“Trong khoảnh khắc gấp gáp, một tiếng hét vang lên.
Quyển Giản Li hừ lạnh một tiếng: “Làm sao, đau lòng hả? Hừ... Cậu ta chỉ đang lợi dụng cô thôi."
Lời nói vừa đứt, nắm đấm lộ ra gân xanh lại vung lên lần nữa...
Thấy anh sắp tung ra một cú đấm khác, Lâm Mặc Ca sốt sắng, cũng không quan tâm nhiều đã xông lên phía trước.
Cả người đổ nhào lên người Vũ Thần, đôi mắt nhắm chặt lại vì sợ hãi.
Nghiến chặt răng chịu đựng cơn đau nhưng tuyệt không buông tay.
Bầu không khí vô cùng căng thẳng, chỉ là nắm đấm đang sắp rơi xuống lại đột nhiên đừng lại giữa không trung..
Không biết đã trôi qua bao lâu, nỗi đau đáng lẽ phải nhận được lại không hề xảy ra.
Lâm Mặc Ca cẩn thận mở mắt, giương con ngươi nhìn lên nhưng lại bị hai con mắt đỏ ngầu khát máu kia dọa sợ.
Nắm đấm của anh vẫn còn bất động giữa không trung.
Trong đôi mắt đỏ ngầu, có ngọn lửa cuồng nộ. Chỉ nhìn thế này thôi cũng đã cảm nhận được nhiệt độ nóng như thiêu đốt rồi.
“Đáng chết. Cậu ta rõ ràng đang lừa cô, vậy mà cô còn bảo vệ cậu ta nữa.”
“Anh ta lừa tôi thì sao, đó cũng là vì tốt cho tôi. Tôi vẫn cảm thấy ngọt như ăn mật...”
Lâm Mặc Ca giận dữ hét lên, nhưng mà, cả hai cánh tay đã sớm mềm nhũn ra.
Trong đáy mắt chỉ có ngọn lửa giận, nhìn thẳng vào anh, đây là thứ duy nhất cô có thể chống đỡ được.
Hay cho câu ngọt như ăn mật
Cơn tức của ngài Li bừng lên đột ngột, giống như một con báo đang nổi điên, thấp giọng gầm lên: “Lâm Mặc Ca. Đừng quên thân phận của cô.”
“Ha ha, thân phận của tôi? Thân phận của tôi chính là bạn gái của Vũ Thần.”
Lâm Mặc Ca cũng không biết lấy ở đâu ra cái gan lớn vậy.
Vừa rồi cô còn muốn nói rõ ràng với Vũ Thần, nhưng hiện tại tình huống cấp bách, cô cũng không thèm ngó ngàng gì tới
“Bạn gái? Ha ha..."
Như thể vừa nghe được một câu chuyện cười, Quyền Giản Li ngửa mặt lên trời cười to, giọng nói run rẩy khiến người ta không rét mà run.
Đột nhiên, anh niết chặt quai hàm thanh tú của cô mang theo mùi thuốc súng phả vào bên môi cô, giọng nói lạnh làng đến mức khiến người ta sởn tóc gáy, sống lưng run lên.
“Lâm Mặc Ca, tôi đã nói rồi, trừ khi đến ngày nào đó tôi chơi chán rồi, còn không thì cô chỉ có thể ngoan ngoãn làm bạn giường của tôi, cho đến chết...”
Một từ “chết” liền khiến sắc mặt cô trắng bệch.
Đôi mắt của Vũ Thần đột nhiên tối sầm lại, đưa tay ra, nắm lấy cổ tay của Quyền Giản Li.
“Buông cô ấy ra. Có chuyện gì thì nhắm vào tôi này.”
Lực đạo trong tay Quyền Giản Li tăng lên chút, các đốt ngón tay rõ ràng là đau đến mức làm Lâm Mặc Ca toát cả mồ hôi lạnh.
“Cậu, có tư cách gì mà nói chuyện thay cô ấy?"
Giọng nói khàn khàn, giống như một con rắn độc đang trườn qua mu bàn chân, khiến người ta dựng tóc gáy.
Vũ Thần đau lòng nhìn Lâm Mặc Ca, đảo mắt, dũng cảm đối mặt với sự tức giận đang dâng trào của anh ta: “Tôi đã từng hứa với cô ấy, tôi sẽ không bao giờ để cô ấy bị tổn thương thêm lần nào nữa. Cho nên, nếu chú muốn trút giận, hãy nhắm vào tôi."
Bầu không khí trong thoáng chốc lạnh lẽo đến cực điểm.
Lặng ngắt như tờ.
Yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của ba người.
Đôi mắt oán giận của Quyền Giản Li lạnh lùng nhìn qua hai má tái nhợt của Lâm Mặc Ca, cuối cùng, anh mạnh mẽ hất tay thả cô ra.
Hai chân của Lâm Mặc Ca khuỵu xuống, rơi vào vòng tay của Vũ Thần.
Không phải cô sợ hãi, mà là căm phẫn.
“Không sao chứ Mặc Mặc?”
Giọng điệu quan tâm cưng chiều khiến người nào đó không vui.
“Ù, không sao.”
Lâm Mặc Ca lắc đầu, biểu thị với anh ta là cứ yên tâm.
Cô vẫn chưa yếu đến mức đó đâu.
Vũ Thần thở phào nhẹ nhõm, cũng không quan tâm đến vết máu còn đang rỉ ra từ khóe miệng, ôm chặt người vào lòng, nhẹ giọng nói:" Chúng ta đi thôi...”
Hai người đỡ nhau đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Nhưng lại rùng mình bởi giọng nói sắc lạnh thấu xương kia: “Cậu đi, cô ấy ở lại."
Vũ Thần mãnh liệt quay đầu lại, trong đôi mắt như trăng khuyết tràn đầy oán giận: “Chú hai à! Chú còn muốn như thế nào nữa chứ!”
“Không muốn như thế nào cả. Cậu đi thì được, để bạn giường của tôi ở lại.”
Anh đồn hết sức nói rõ ràng hai từ “bạn giường”.
“Cô ấy là bạn gái của tôi. Tôi không cho phép chú nói ác ý như vậy.”
“Trong mắt Vũ Thần bùng lên lửa giận, nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi.
Bịch.
Lại một đấm nữa được tung ra.
Khi không ai ngờ tới thì Quyển Giản Li lại dùng lực đấm mạnh vào mặt Vũ Thần.
“Cái đấm này, tôi muốn cậu tỉnh ngộ!”
Bàn tay to của anh bá đạo kéo Lâm Mặc Ca khiến cô loạng choạng ngã vào lòng mình: “Nhìn cho rõ. Người phụ nữ mà tôi tâm tâm niệm niệm chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bẩn thỉu, có thể vì tiền mà từ bỏ mọi thứ.”
“Chú đừng có vũ nhục cô ấy.”
Vũ Thần giận dữ gầm lên, đôi mắt đỏ hoe.
“Không tin đúng không? Vậy thì tôi cho cậu tận mắt xem...”
Bốp.
Một cái tát giòn tan rơi xuống gò má đẹp trai của anh.
Sau đó là một cơn đau nhói, nóng dần lên.
Lòng bàn tay của Lâm Mặc Ca cũng nóng rát. đau đớn.
Lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống.
Cả người Vũ Thần liền đứng hình.
Khuôn mặt hơi tê, nhắc nhở anh lúc nãy vừa xảy ra chuyện gì.
Phải mất một lúc lâu Quyền Giản Li mới hồi phục sau cú chấn động lớn này, trong con ngươi u ám bắn ra ánh sáng đỏ khát máu: “Cô đám ra tay đánh tôi?"
Từng câu từng chữ như nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Hận không thể xé người phụ nữ này ra trăm mảnh.
"Mặt mũi này của anh thật khiến người khác ghê tởm.”
Giọng nói run run mang theo tiếng nghẹn ngào.
Đầu ngón tay không kiểm chế được run lên.
Bộ dạng thảm hại nhất, đáng xấu hổ nhất của cô vẫn bị Vũ Thần nhìn thấy rồi sao?
Mặc dù cô đã sớm nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, lúc đầu vì cứu mẹ, cô đã vút bỏ lòng tự trọng và sự trong trắng của mình, khoảnh khắc cô cởi bỏ quần áo, đứng trước mặt Quyền Giản Li lẽ ra cô nên biết.
Rồi sẽ có một ngày người khác cũng sẽ biết.
Cô bị người đàn ông này tùy ý làm nhục.
Chỉ là khoảnh khắc sự thật hiện ra trước mắt, trái tim cô vẫn đau đớn như bị dao cứa vào.
"Vũ Thần, tôi đã sớm không chịu nổi rồi, không còn là người mà anh từng biết nữa. Cho nên, quên tôi đi... Tôi không muốn làm vấy bẩn ký ức trong trắng đơn thuần giữa anh ta...”
Nước mắt rơi liên tục.
Khi ký ức chồng lên hiện thực, mới phát hiện rằng hiện thực thật quá sức chịu đựng!
“Không, Mặc Mặc...”
“Tạm biệt Vũ Thần ...”
Cuối cùng, cô ngẩn ngơ nhìn chàng thiếu niên dịu đàng như ánh nắng.
Nhắm chặt mắt lại, cười đau thương.
Quay người lại, lao vào màn đêm đày đặc...
“Mặc Mặc.."
Vũ Thần cất bước chân, muốn đuổi theo.
Làm sao anh ta có thể để cô chạy trốn như thế?
Cô thảm hại như bây giờ, anh ta đã sớm biết rồi không phải sao?
Nhưng mà, anh ta không quan tâm.
Bịch.
Bóng tối và cơn đau dữ dội ập đến ngay lập tức khiến anh ta loạng choạng, ngã nhào xuống đất.
Vành mắt như bị nứt ra, đau thấu xương tủy.
“Sau này cách xa cô ấy ra cho tôi. Tốt nhất là đừng có xuất hiện trước mắt cô ấy nữa.”
Giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn phát ra từ đôi môi mỏng, thân hình cao lớn như ác ma đến từ địa ngục của anh như bao trùm lấy người đang ngã xuống đất.
Vũ Thần che khóe mắt đau đớn, vẻ mặt càng. ngày càng vặn vẹo vì đau: “Dựa vào đâu cơ chứ! Lần này, tôi tuyệt đối sẽ không nhượng bộ nữa. 'Tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh cô ấy, sẽ không để cho chú đụng vào một cọng tóc của cô ấy nữa."
“Dựa vào cậu?” Quyển Giản Li hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Cậu có tư cách gì để tranh với tôi? Tôi chỉ cần động một ngón tay đã có thể khiến cậu mãi không thể ngóc đầu lên nổi rồi.
“Hừ, chú cho rằng tôi sợ chú sao? Bố tôi sợ. chú chứ tôi thì không sợ đâu. Lần này trở về, tôi ột trận. Lần này, tôi tuyệt
Vũ Thần co quắp trên mặt đất, giãy dụa muốn. đứng dậy.
Hai chân nhữn ra, suýt nữa lại ngã xuống.
Cười lạnh một tiếng, đôi mắt như rắn độc lạnh lùng quét qua trên mặt anh ta. Môi mỏng của Quyền Giản Li khẽ hé mở, giọng điệu ngang ngược khiến người ta hoảng sợ: “Vậy trước tiên phải xem người bố vô dụng của cậu có dám ngỗ ngược làm trái ý của tôi không. Nếu như cậu thực sự suy nghĩ cho bố mình thì ngoan ngoãn kết hôn với An Giai Thiến đi...”
“Đừng có mơ. Người phụ nữ chú không cần thì việc gì lại đưa cho tôi! Đời này tôi sẽ không, cưới ai ngoài Mặc Mặc... Ai cũng không thể ép buộc tôi...” Khuôn mặt tuấn tú của Vũ Thần đã sớm không chịu nổi.
Giống như, trái tim đang rỉ máu của anh ta
“Ha ha vậy sao? Cứ chờ xem...”
Nói xong, anh giận dữ bỏ đi.
Bóng lưng, giống như trái tim anh ta, lạnh lẽo. vàu tối...
Trong sân đã yên tĩnh trở lại.
Không khí không lạnh không nóng khiến người ta hoảng sợ.
"Vũ Thần thiếu gia, ngài không sao chứ..."
Một lúc lâu sau, một người giúp việc đến đỡ anh ta đứng dậy...
Nhạc Dũng và Vũ Hàn ngồi trong xe đang lo sợ bất an.
Phịch.
Quyển Giản Li lên xe, đóng sầm cửa lại.
Vũ Hàn im lặng ngồi cạnh anh, trong con ngươi đen bóng trong veo tràn đầy u buồn.
“Ngài Li ... Ngài còn ổn chứ?” Nhạc Dũng kinh hồn bạt vía hỏi một câu.
Bởi vì một số chỗ trên khuôn mặt ngài Li đã nở hoa.
Có điều so sánh với Vũ Thần thì còn đỡ hơn nhiều.
“Lái xe.”
Anh không trả lời, chỉ lạnh lùng ra lệnh.
Nhạc Dũng không đám chẩn chừ, nhanh chóng khởi động xe chạy đi.