Nhà cũ của nhà họ Quyền vốn đã được giăng đèn kết hoa, khó khăn lắm mới trở nên nhộn nhịp một lần, lúc này lại đã khôi phục yên lặng như ngày xưa.
Yên lặng đến làm người ta cảm thấy áp lực.
Trong thư phòng lầu hai, ánh đèn lờ mờ.
Cách trang trí cổ kính lại làm tăng thêm vẻ nghiêm túc trong thư phòng.
Ông cụ Quyển sa sầm khuôn mặt ngồi trên ghế, quanh thân toát ra sự uy nghiêm của một người cầm quyền.
Quyền Giản Li ngồi ở một góc ghế sofa, không nói một lời.
Sắc mặt vẫn cứ trầm lặng bình tĩnh đến đáng sợ.
Dường như chưa từng có biểu tình nào khác xuất hiện trên gương mặt anh.
Giống như đang đeo một lớp mặt nạ bằng băng, không vui, không buồn.
Vũ Thần ngồi ở vị trí cách gần cửa nhất, nhìn bố đã căng thẳng toát mồ hôi lạnh ròng ròng, hơi nhíu đôi mày xinh đẹp lại.
Ở trước mặt ông nội và chú hai, bố lúc nào cũng cảng thẳng và hèn nhát như thế, cho nên anh ta mới lập chí nhất định phải chiến thắng chú hai, để bố có thể ngẩng đầu lên trong nhà này.
Mà hiện tại, anh ta lại có thêm một ước muốn khác.
Chính là bất chấp mọi hậu quả, cũng phải bảo vệ được người phụ nữ kia.
Bầu không khí, nặng nề.
Áp lực đến phiền lòng.
Không ai nói tiếng nào, cứ thể lẳng lặng, ngồi.
Giống như mọi người đều đang tìm thời cơ thích hợp, hoặc là một lời nói thích hợp.
Một lúc lâu sau, ông cụ Quyền mới ho nhẹ, phá vỡ sự bình tĩnh này.
“Vũ Thần à, lần này cháu có thể về cùng với bố mẹ, ông nội rất vui. Mấy ngày nay ở trong nước cháu muốn làm cái gì cũng có thể nói cho ông nội biết, ông nội sẽ cố gắng ủng hộ cháu hết lòng.
Nhưng mà chuyện chuyển nhượng cổ quyền thì cháu đừng bận tâm đến! Ông nội biết là cháu có hiếu, muốn bảo vệ đồ của bố cháu đến cùng... Nhưng mà đám chơi thì phải đám chịu, cháu muốn trách thì cứ trách ông nội. Sau này ông nội nhất định sẽ dùng thứ khác để bồi thường cho gia đình cháu...
Những lời này đã là thái độ dịu dàng nhất của ông cụ Quyển.
Tuy rằng mấy năm nay ông chưa chưa từng quá thân thiết với đứa cháu trưởng tôn này.
Nhưng trong lòng vẫn rất yêu thương anh ta.
Dù sao thì anh ta chính là con trai của con trai cả ông.
Chỉ là kiêng đè thẳng con thứ hai, ông cụ Quyền không thể để lộ ra tấm lòng yêu thương của mình.
Nếu không sẽ chỉ làm cho thẳng hai càng hận gia đình thằng cả hơn mà thôi.
Thật ra trong lòng ông cụ Quyền cũng có rất nhiều bất đắc dĩ.
Đôi mắt ấm áp của Vũ Thần lóe lên chút u oán.
“Cho nên đến cuối cùng thì ông nội vẫn muốn để bố cháu ký tên đúng không? Ông vẫn cảm thấy ông đã thua trận cá cược kia sao?”
Ông cụ Quyền thở dài thườn thượt, nhìn thằng hai đang sa sầm sắc mặt ngồi trong một góc, môi đã hơi khô khốc.
"Vũ Thần à, thật ra trận cá cược kia cũng, không giống như những gì cháu tưởng tượng..."
“Cháu biết! Thật ra ông và chú đánh cược là làm Mặc Mặc chủ động bò lên giường chú hai, đúng không!” Vũ Thần ngất lời ông, sắc mặt trắng bệch.
Lúc nãy bởi vì Mặc Mặc còn ở đó, cho nên anh ta mới không đám nói khó nghe như thế.
Chỉ là không muốn làm Mặc Mặc đau lòng mà thôi.
Nhưng hiện tại anh ta đã không cần thiết phải giấu diếm nữa.
Chỉ là trong lòng đau nhói.
Có người đàn ông nào có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ mình yêu bò lên giường một thằng đàn ông khác chứ? Huống chỉ người kia còn là chú hai của anh ta!
“Cháu biết rồi?” Ông cụ Quyền vô cùng kinh ngạc, lập tức hiểu được, bất đắc dĩ thở dài: “Nếu cháu đã biết thì cần gì phải đau khổ đây dưa với người phụ nữ kia? Loại phụ nữ như cô ta không xứng đáng để con trả giá như thế..."
“Không ông nội! Cháu và Mặc Mặc quen biết mười mấy năm, em ấy là loại người như thế nào thì cháu biết rất rõ! Cháu không quan tâm mấy. năm nay em ấy đã thay đổi như thế nào, ở trong. lòng cháu, em ấy vẫn như quá khứ! Vẫn là người phụ nữ cháu yêu nhất!”
Có lẽ năm năm trước khi anh ta rời đi, anh ta còn chưa có đủ năng lực và can đảm để đi giành lấy những gì anh ta muốn.
Nhưng hiện tại lại khác.
Cho dù hiện tại anh ta vẫn cứ trắng tay giống. như trước kia.
Nhưng anh ta vẫn muốn thử một lần, cố gắng. một lần, tranh giành một lần.
Cho dù đánh đến vỡ đầu chảy máu, anh ta cũng muốn được bảo vệ bên cạnh người phụ nữ kia!
Ông cụ Quyền lại thở dài não nề, đôi mắt vẩn đục tràn ngập tang thương.
Có lẽ ông thật sự già rồi.
Hiện tại khi đối mặt với chuyện của mấy đứa con cháu, ông luôn cảm thấy lực bất tòng tâm.
" Cháu ngoan, có rất nhiều người phụ nữ tốt, chỉ cần cháu thích, ông nội đều cho phép cháu cưới về... Cháu cần gì phải thắt cổ trên một thân cây chứ? Người phụ nữ kia..." Trong lúc nói chuyện, ông lại nhìn đứa con thứ hai đang âm u kia, đôi mày đã bạc trắng nhíu chặt lại: “Cho dù cô ta có tốt đến mức nào thì cũng đã không còn là người phụ nữ sạch sẽ! Huống chỉ còn bị chú hai của cháu chơi rồi..."
Cháu cướp người phụ nữ của chú, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, cái mặt già của ông ta biết vút đi đầu.
Bốp!
Vũ Thần đấm mạnh lên ghế sofa, gương mặt điển trai vì tức giận mà trở nên dữ tợn.
“Ông nội! Cháu không cho phép ông nói em ấy như thế! Cho dù trên thế giới này có rất nhiều người phụ nữ tốt thì cháu cũng chỉ yêu một mình em ấy! Ông đám nói em ấy thành ra như thế này không có chút liên quan nào đến ông và chú sao? Là hai người hại em ấy thành như thế này! Tại sao lại đổ hết mọi lỗi lầm lên người em ấy!”
"Hỗn láo! Vũ Thần, ai cho phép con ăn nói với ông nội như thế!”
Quyền Hi Phàm tức giận mắng, kéo Vũ Thần ngồi xuống ghế sofa lần nữa.
Con trai giỏi hơn anh ta, chuyện này làm anh. ta rất vui mừng.
Nhưng mà anh ta cũng không muốn để con trai chọc giận ông cụ, hành vi này chẳng mang đến ích lợi gì cho anh ta cả.
Huống chỉ anh ta cũng không thích người phụ nữ tên Lâm Mặc Ca kia.
Anh ta sẽ không cho phép người phụ nữ kia ảnh hưởng đến tương lai xán lạn của con trai!
Vũ Thần lạnh lùng quay mặt qua chỗ khác.
Anh ta chỉ bất bình thay cho Lâm Mặc Ca mà thôi.
Dựa vào cái gì mà những người đàn ông có quyền có thế này có thể đùa bỡn cô trong lòng bàn tay, đến cuối cùng còn đổ hết mọi sai lầm lên người cô chứ?
Giống như đàn ông ra ngoài ngoại tình, cuối cùng về nhà bị vợ phát hiện, lại nói với vợ là vì người phụ nữ bên ngoài không biết xấu hổ, chủ động quyến rũ mình vậy!
Ông nội và chú hai mà anh ta luôn kính trọng có khác gì loại người cặn bã này đâu chứ!
“Bố, bố đừng giận, Vũ Thần còn nhỏ, không hiểu chuyện. Nó chỉ là bị người phụ nữ kia mê hoặc, cho nên mới biến thành như thế này... Con sẽ dạy đỗ nó đàng hoàng! Nhưng mà chuyện cổ
Quyền Hi Phàm thật sự không có can đảm nói anh ta không muốn ký tên.
Dù sao thì 153 cổ phần kia tượng trưng cho thân phận của anh ta.
Hơn nữa còn là một nguồn thu nhập vô cùng xa xỉ.
Nếu ký tên, vậy thì cuộc đời này anh ta sẽ không thể chạm đến công ty nữa.
Chẳng khác nào làm anh ta thua thằng hai hoàn toàn, chỉ còn treo cái danh trưởng tử nhà họ Quyền mà thôi.
Nhìn thằng con cả vẫn luôn cứ vâng vâng dạ dạ như xưa, ông cụ Quyền cũng cực kỳ bất lực.
Từ từ thở đài, ánh mắt đảo tới đảo lui, cuối cùng dừng lại trên người đứa con thứ hai: “Thằng hai, con thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao?”
Quyền Giản Li ngước mắt lạnh lùng nhìn ông ta.
Ánh mắt không có chút tình cảm nào, rồi lại làm cho người ta không dám cãi lại.
"Tôi chỉ đến nhận lấy phần thưởng của mình mà thôi. Đào đâu ra chuyện đuổi tận giết tuyệt chứ?”
Giọng nói trầm thấp lạnh nhạt, nhẹ tênh, lại giống như một cơn gió lốc lạnh buốt quét qua vùng đất băng giá.
Bàn tay đang đặt trên đầu gối của Quyền Hi Phàm hơi run nhẹ.
Tuy rằng anh ta đã đoán trước được kết quả này, nhưng cuối cùng, vẫn nhận được một cái kết trống rỗng như thế.
Ông cụ Quyền nhìn thấy tất cả mọi thứ, đôi mắt như chim ưng lộ ra chút ánh sáng sắc bén: “Được, có chơi thì có chịu! Bố có thể bảo thằng cả ký tên lên hợp đồng chuyển nhượng cổ quyền, nhưng tiền để là con cần phải lập tức kết hôn với An Giai Thiến! Bên phía thị trưởng An đã khó chịu về chuyện này từ lâu rồi..."
Roẹt roẹt.
Ánh mắt tỏa ra cảm giác nguy hiểm lạnh căm của Quyền Giản Li vô tình đảo qua gương mặt gì nữa của ông cụ Quyền.
Đột nhiên lạnh lùng cười mỉa.
“Không lẽ ông cụ đã quên rồi sao, lúc nãy trên bàn ăn tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Ông nên giao nhiệm vụ quan trọng này cho đứa cháu trưởng tôn mà ông yêu thương nhất mới đúng. Nếu ông đau lòng thì cưới thay cậu ta cũng được mà? Dù sao thì ông càng già càng đẻo đai, nói không chừng còn có thể sinh thêm một đứa con trai nữa!”
“Nghiệp chướng! Mày lại bắt đầu ăn nói ngông cuồng rồi!”
Ông cụ Quyển giận mặt lúc xanh lúc tím, nếu để thị trưởng An nghe được những lời này thì không biết sẽ tạo ra rối loạn đến mức nào nữa!
Quyền Giản Li vẫn cứ lạnh nhạt vô tình như cũ, khóe môi cong lên, lộ ra vẻ khinh thường, châm chọc.
Lạnh lùng đảo mắt nhìn lướt qua ba người trong phòng, hừ lạnh nói:" Tôi có thể không cần... cổ phần trong tay anh cả!"
Lời này vừa ra khỏi miệng, ba người lập tức đổ đồn ánh mắt về phía anh ta.
Trong mắt Quyền Hi Phàm lộ ra vẻ mừng như điên và chờ đợi.
Đôi mắt ông cụ Quyền lóe lên ánh sáng, tràn ngập khó hiểu và toan tính.
Mà Vũ Thần lại giật mình, đáy mắt chợt lóe chút bất an.
“Thằng hai, con nói... thật sao?”
Ông cụ Quyền run rẩy hỏi.
Quyền Giản Li ưu nhã chỉnh sửa lại nút tay áo, chậm rãi đứng đậy.
Dáng người cao gầy đứng trong thư phòng, giống như thiên thần.
“'Đương nhiên, tôi cũng không thèm để ý đến chút cổ phần kia. Nhưng mà... Điều kiện là cậu ta! Nhất định phải cưới An Giai Thiến làm vợ!”
Anh lạnh nhạt nhìn thẳng vào Vũ Thần, bờ môi mỏng khẽ cong lên: “Có được phải có mất, rốt cuộc là cổ phần quan trọng hay là hạnh phúc hôn nhân quan trọng, mấy người tự nghĩ cho kỹ đi! Đương nhiên, phải suy nghĩ nhanh lên, tôi không, có quá nhiều kiên nhẫn...”
Vẻ mặt ông cụ Quyền cứng đờ, tuy rằng ông ta đã đoán được thằng hai nhất định sẽ đưa ra điều. kiện gì đó.
Nhưng lại không ngờ sẽ yêu cầu Vũ Thần kết hôn với Giai Thiến!
Vũ Thần nghiến răng ken két, oán hận trừng mắt nhìn người đàn ông ở đối diện, rất muốn xông. lên đấm cho một phát!
Anh nhất định là cố ý!
“Đừng có mơi Tại sao phải đưa người phụ nữ mà chú không cần cho tôi chứ! Đời này tôi sẽ chỉ cưới một người Mặc Mặc mà thôi
“Vũ Thần!”
Quyền Hi Phàm gầm nhẹ, ngắt lời con trai.
Anh ta nắm chặt vai con trai nói: "Vũ Thần, cô An chính là con gái cưng của thị trưởng! Huống chỉ chúng ta làm như thế là có thể bảo vệ 5% cổ phần kia, đây không phải là ước muốn của con sao...”
“Bố! Đây là mong ước của bố! Con không, thèm để ý đến cổ phần gì cả! Con chỉ muốn bảo vệ người phụ nữ con yêu mà thôi!"
Vũ Thần là một đứa con hiếu thảo, từ trước tới giờ chưa bao giờ đám lớn tiếng nói chuyện với bố của mình như thế.
Nhưng mà ngày hôm nay, anh ta thật sự phản kháng.