Khí thế lạnh lẽo âm u kia giống như muốn làm phạm vi trăm đăm xung quanh anh trở thành vùng đất bằng giá. Đôi mắt sắc như ưng kia ngoại trừ lạnh như băng ra thì cũng chỉ là lạnh nhạt.
Hoàn toàn không đoán ra được anh đang tính toán cái gì.
Mà một trái tim vỡ vụn khác chính là Vũ Hàn.
Cậu bé đương nhiên hiểu được hàm nghĩa của hai từ bạn gái.
Tuy rằng cậu bé không ngây thơ giống như Nguyệt Nhi, cho rằng chỉ cần nam nữ nắm tay nhau là sẽ sinh em bé.
Nhưng cậu bé vẫn hiểu, bạn gái là một cách gọi rất nghiêm túc và trịnh trọng.
Chú ba đã từng nói, mối quan hệ bạn trai bạn gái không khác gì mấy với vợ chồng. Có thể làm việc vợ chồng, lại không có danh xưng vợ chồng. Cậu bé không biết việc vợ chồng là cái gì, chắc là không thích hợp để trẻ em biết, là chuyện rất ngượng ngùng đó.
Mà mẹ định làm chuyện ngượng ngùng gì đó với người đàn ông tên Vũ Thần này sao?
Vậy bố thì sao?
Mối quan hệ giữa mẹ và bố vốn đã không tốt rồi, có phải sau này lại càng không thể ở bên nhau hơn không?
Trái tìm nhỏ xíu lại suy nghĩ đủ điều, trên mặt vẫn giữ bình tĩnh rất tốt.
Cương cứng gương mặt nhỏ, không nói lời nào.
Ngoan ngoãn yên lặng đến làm người đau lòng.
Cậu bé âm thẩm may mắn, may mà hôm nay người quay về là cậu bé.
Nếu như để Nguyệt Nhỉ quay về, chỉ sợ đã xen vào chuyện này, làm nó càng rối loạn hơn rồi nhỉ?
Lúc này Vũ Thần cũng đời mắt nhìn về phía Vũ Hàn, giọng điệu mềm đi: “Chú ba, cậu nhóc đáng yêu này là ai thế?”
Quyền Huyền duỗi tay nhéo gương mặt như viên bánh trôi của Vũ Hàn, cưng chiều nói: “Chú quên giới thiệu, đây là em họ của cháu, là con trai cưng của cậu hai Quyền nhà chúng ta, Quyền Vũ Hàn!”
“A? Em là Vũ Hàn saol Đáng yêu quá, chẳng trách ông bà nội thương em đến thế...”
Vũ Thần cười xinh đẹp, không biết vì sao lại làm sống lưng Quyền Huyền phát lạnh.
Sao anh ta lại quên mất, từ nhỏ Vũ Thần đã đi theo bố mẹ ra nước ngoài, gần như chưa bao giờ ở gần ông bà nội, được bọn họ cưng chiều lần nào.
Chỉ e là hiện tại đang ghen tị rồi nhỉ?
Ý thức được bản thân đã nói sai, nhanh chóng, cười gượng giải vây.
“Vũ Hàn à, không phải cháu muốn gặp bác cả và bác cả gái sao? Chính là hai người này! Mà anh chàng này chính là con trai của bác cả, là anh họ của cháu.
Ẩm!
“Bác cải Bác cả gái!”
Vũ Hàn ngoan ngoãn kêu.
“Ui cha, Vũ Hàn ngoan, đứa bé đáng yêu như thế này, ai cũng thích chết mất!" Tô Mai cười dịu dàng bước qua ôm lấy Vũ Hàn.
Vũ Hàn cũng không nghịch ngợm, ngoan ngoãn để mặc cho cô ta ôm,
Ánh mắt lại nhìn về phía Vũ Thần, không đời đi đâu hết.
“Ui cha, Quyền Vũ Hàn, đừng nói là cháu mắc cỡ đó nha? Mau chào đi chứ! Bạn gái của anh họ. phải gọi là gì đây nhỉ?”
Quyền Huyền chỉ sợ chuyện này quậy chưa đủ lớn, sao có thể biết được mối quan hệ giữa Vũ Hàn và Lâm Mặc Ca chứ?
Vũ Hàn chẩn chừ một chút, cái đầu bé xíu giống như sắp nổ tung.
Cậu bé đột nhiên cảm thấy có lẽ cậu bé đã đọc vô số sách vở uổng công rồi.
Sao mẹ lại thành bạn gái của anh họ rồi?
Vậy sau này nên gọi anh họ là bố, hay là nên gọi mẹ là chị dâu nhỉ?
Nếu mẹ gặp bố thì lại phải xưng hô như thế nào?
Thì ra trí thức trong sách cũng không hoàn toàn đầy đủ? Nếu không thì tại sao lại không viết ra loại tình huống này chứ?
Trái tim nhỏ đập thình thịch, cuối cùng vẫn chớp đôi mắt to bóng bẩy, ngọt ngào gọi: “Anh Vũ "Thần! Còn có... chị!”
Đùng!
Cơ thể Lâm Mặc Ca run lên, run rẩy.
Vũ Thần ý thức được cô đang bất an, lại không biết vì sao.
“Vũ Hàn ngoan...”
Lâm Mặc Ca cũng không biết cô đào đâu ra sức lực để nói ba chữ này nữa.
Sao cô có thể để con trai nhìn thấy cảnh tượng. hoang đường này chút
Vũ Hàn vốn đã là một đứa bé cực kỳ thiếu cảm. giác an toàn, mối quan hệ xa cách giữa bố và mẹ đã đủ làm cậu bé cảm thấy bất an. Hiện tại lại phải gieo xuống một hạt giống hoảng sợ vào bên trong tỉnh thần thơ đại của cậu bé...
Đầu ngón tay sợ đến phát run.
Lại không nói nên lời dù chỉ một câu.
Chỉ có thể hơi dựa vào trong lòng ngực Vũ Thần, cố gắng chống đỡ không để bản thân ngã xuống.
Cô cho rằng hôm nay chính là ngày chết của cô.
Mà sự xuất hiện của người tiếp theo khiến cho cô có muốn chết cũng không thể...
Một bóng đáng xinh đẹp theo sát bước chân của Quyển Huyền bước vào bên trong phòng khách.
Một bộ đồ màu hồng nhạt xinh đẹp, vừa hiền thục lại không mất mặt.
Tóc xoăn lọn to, vừa lãng mạn lại ưu nhã.
Đôi môi đỏ như lửa, lại làm nổi bật tính cách nhiệt tình của cô ta, ngoại trừ An Giai Thiến ra thì còn ai vào đây nữa!
Vừa mới bước vào cửa, cô ta đã ra vẻ đáng yêu. nhìn Quyển Giản Li.
Tuy rằng gương mặt anh vẫn cứ lạnh như băng, nhưng vẫn làm máu của cô ta sôi trào, mặt đỏ ủng.
“Xin lỗi bác Quyền, dì Ngọc Khiết, cháu đến trễ rồi..."
Cười nhạt nói, ý cười quyến rũ, làm cho gương mặt cứng đờ của ông cụ Quyền hơi địu lại một chút.
Dù sao thì không thể vạch áo cho người xem lưng, cho đù ông có hài lòng về An Giai Thiến như thế nào thì hiện tại cô ta vẫn chưa được cưới vào cửa.
Cho nên tạm thời đừng để cô ta biết mấy chuyện lộn xộn trong nhà thì tốt hơn.
Ngô Ngọc Khiết phản ứng nhanh nhất, cười vui vẻ nắm lấy tay cô ta vỗ nhẹ: ““Trễ cái gì mà trễ, đến là tốt rồi! Mau lại đây... mau ngồi xuống.
An Giai Thiến có chút bất an cười xòa, đảo mắt nhìn lướt qua mọi người trong phòng. khách.
Có mấy người cô ta chưa từng gặp mặt, có lẽ chính là gia đình nhà cậu cả vừa mới về nước nhỉ?
Khi nhìn thấy Lâm Mặc Ca, cô ta hơi sửng. sốt.
Sao cô lại ở chỗ này.
Trong lúc kinh ngạc, cô ta cũng không quên mất lễ nghĩa.
Hơi gật đầu nhìn Quyền Hi Phàm: “Vậy đây. chắc là anh cả nhỉ?”
Ngô Ngọc Khiết cười dịu đàng giới thiệu: Đúng vậy, Hi Phàm, Tô Mai, đây là con gái cưng của thị trưởng An mà dì từng nhắc đến, tên là Giai Thiến! Cũng là vị hôn thê của Giản Li!"
Ba người chào hỏi lẫn nhau, Giai Thiến nhoẻn miệng cười: “Bé cưng xinh đẹp quá, có phải con tên là Vũ Hàn không?”
Cô ta đã nghe bố nhắc đến chuyện gặp được hai bố con Quyển Giản Li trên sân golf. Theo như lời bố kể thì cậu nhóc này vẫn khá chờ mong người mẹ kế tương lai là cô ta.
Cho nên vào giờ phút đó, cô ta đã hạ quyết tâm.
Nhất định phải bắt đầu tấn công từ chỗ đứa nhỏ này, sau đó lại từng bước một mà bắt lấy trái tim của Quyền Giản LiI
Lúc này Vũ Hàn đã quay lại trong lòng Quyền Huyền, ngửa đầu nhìn anh ta, đôi mắt to vô tội sáng lấp lánh.
Quyền Huyền nhìn Quyền Giản Li vẫn cứ sa sầm sắc mặt, trong lòng đột nhiên xuất hiện chút. tàác.
Cưng chiều xoa đầu Vũ Hàn, cong môi cười nói: “Vũ Hàn à, cô gái xinh đẹp kia chính là thê của bố cháu, cũng chính là mẹ tương lai của cháu!”
Vèo...
Trái tim nhỏ của Vũ Hàn đã hoàn toàn hỗn độn.
Mẹ tương lai?
Hình như cậu bé từng nghe Nguyệt Nhi nhắc đến chuyện này rồi...
Nhưng mà...
Ặc.
Hiện tại cậu bé cảm giác đầu óc bị đứng máy rồi.
Mẹ là bạn gái của anh họ.
Ba lại có vị hôn thê.
Vậy cậu bé phải gọi người phụ nữ này là gì? Mẹ tương lai sao?
Quyền Huyền nhớ rõ lần trước khi ở sân golf, cậu nhóc này nịnh nọt giống như một con chó sẵn.
Sao hôm nay lại kiệm lời như cục đá rồi?
Anh ta vốn còn định trông cậy vào cậu nhóc đi đi phá rối, nhưng hình như phải thất vọng rồi..
Sao bầu không khí lại xấu hổ thế này?
“Huyền Nhi! Con nhìn con kìa, nói mấy cái này với con nít làm gì...” Ngô Ngọc Khiết sợ con trai bà nói lỡ lời chọc giận ông cụ, nhanh chóng giảng hòa: “Lại đây, Vũ Hàn ngoan, cho bà nội ôm tí nào. Ở nhà bố có vui không? Có nhớ bà nội không...”
Vũ Hàn ngoan ngoãn gật đầu: “Vui, Vũ Hàn nhớ bà nội, cũng nhớ ông nội!”
Có lẽ là bởi vì ở chúng với cô bé Nguyệt Nhi lâu rồi cậu nhóc cũng đã có thể nói ra mấy lời ngọt ngào này.
Quả nhiên những lời này rất có hiệu quả, Ngô Ngọc Khiết cười đến không khép miệng được, gương mặt sáng rực hồng hào.
Đến cả ông cụ Quyền đã xụ mặt, ánh mắt cũng hơi dịu lại, thả lỏng đi rất nhiều.
Bầu không khí lạnh nhạt lúc nãy nhờ vào sự đáng yêu và ngoan ngoãn của Vũ Hàn mà ấm áp trở lại lần nữa...
Ngô Ngọc Khiết vô cùng tỉnh ý thông minh, dịu đàng hỏi cậu bé trong lòng: “Có phải Vũ Hàn của bà đói rồi đúng không? Bụng nhỏ đang sôi lên ùng ục kìa...”
Vũ Hàn hơi đỏ mặt, cúi đầu nhẹ nhàng đáp: “ Dạ.”
Ông cụ Quyển nghe được lời này, chộp lấy cơ hội cười to: “Được rồi, trễ rồi, ăn cơm trước đã.
Nói xong lập tức bước về phía nhà ăn.
Còn phá lệ sờ gương mặt nhỏ mềm mịn của Vũ Hàn.
Không thể không nói, những lời Vũ Hàn vừa nói tương đương với cho ông một bậc thang, để ông bình ổn lại, không đến mức mất sạch mặt mũi.
Mọi người cũng không dám nói nữa, cùng nhau đi vào nhà ăn.
Bởi vì ngày hôm nay muốn mở tiệc chào đón nhà con trai cả về nước.
Từ sáng sớm Ngô Ngọc Khiết đã ra lệnh cho. người hầu bày những chén dĩa hoa lệ nhất ra.
Trên bàn ăn dài cổ xưa bày đày các loại chén đĩa hoa lệ cao quý, mang theo phong cách riêng.
Mọi người lần lượt ngồi xuống.
Vũ Thần vẫn luôn nắm tay Lâm Mặc Ca, ngồi ở phần cuối bàn.
Ngoại trừ Vũ Hàn ra, anh ta có bối phận nhỏ nhất trong nhà này.
Theo lý thuyết nên ngồi ở cuối cùng.
Còn Vũ Hàn, đương nhiên là ngồi gần bà nội yêu thương cậu bé, bên cạnh còn có Quyền Huyền đang cười tươi rồi xáp lại gần.
Thật ra Quyền Huyền rất muốn ngồi bên cạnh Lâm Mặc Ca, nhưng mà ngẫm lại cảm thấy tốt nhất anh ta đừng nên đính vào chuyện ngày hôm nay thì tốt hơn, nếu không chết thế nào cũng không biết.
Cho nên mới bất đắc đĩ, khổ sở ngồi xuống bên cạnh Vũ Hàn.
Quyền Giản Li đi vào cuối cùng, không biết là cố ý hay vô tình mà anh ngồi ngay vị trí đối diện Lâm Mặc cai Đôi mắt giống như có thể bắn ra đao cứ thế mà nhìn đăm đăm vào cô.
Nhìn đến mức lưng cô lạnh toát.
Lại ngẫm lại, hiện tại cô mới là người bị hại đó!
Rõ ràng là tên khốn nạn này liên kết với ông, bố cũng đê tiện xấu xa giống hệt ông để chơi cô một vối Tại sao cô phải sợ anh chứ!
Nghĩ đến đây, oán hận trong lòng lại càng nhiều hơn, hung đữ trừng mắt ngược trở về.
Ngón tay mảnh khảnh nắm chặt lấy đao nữa trong tay, nghiến răng ken két, ước gì có thể cắm con đao nhỏ sắc bén này vào trong tỉm anh!
An Giai Thiến đã vào từ lâu, lại không ngồi xuống.
Mà đợi sau khi nhìn thấy Quyền Giản Li ngồi xuống rồi mới nhanh chóng bước đến gần, ngồi xuống cạnh anh.
Ông cụ Quyền có thể gọi cô ta đến tham dự buổi tiệc như ngày hôm nay cũng tương đương với việc cam chịu thân phận con đâu nhà họ Quyền của cô ta rồi.
Nghĩ đến việc chỉ cần cô ta đỗ được Vũ Hàn là có thể giành được trái tim của Quyền Giản Li, sau đó thành công gả vào nhà họ Quyền.
Gương mặt được trang điểm xinh đẹp lập tức không giấu được lộ ra nụ cười