Người nhà họ Lâm, còn có mẹ
Cô thật sự hi vọng từ nay về sau sẽ không còn liên quan gì đến bọn họ nữa.
Trong thế giới của cô, chỉ cần có hai đứa con là đủ rồi.
Quyển Giản Li ngủ suốt một ngày, thỉnh thoảng Lâm Mặc Ca còn đi vào kiểm tra, sau khi xác định anh chỉ ngủ chứ chưa chết thì mới yên tâm đi chơi đùa với hai đứa con.
Ánh nắng nghiêng về phía Tây.
Màn đêm sắp sửa kéo đến.
Bình thường ngôi nhà này lúc nào cũng tối đen, nhưng hiện tại lại đèn đuốc sáng trưng, mùi hương tỏa ra khắp nơi.
Lâm Mặc Ca đang bận rộn ở sau bếp.
Cơm đã nấu xong, đồ ăn cũng sắp sửa chí
Cho dù còn cách một lớp cửa thì bé mèo thèm ăn Nguyệt Nhỉ vẫn có thể ngửi được mùi hương nồng nặc kia.
Lại bất đắc đĩ không có lệnh của mẹ, chỉ có thể nằm trên giường chơi game.
Vũ Hàn giống như ông cụ non, ngoan ngoãn ngồi trên sofa đọc sách.
'Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn mẹ, trong đầu lại càng thêm kiên định.
Lúc Nhạc Dũng đến, nhìn thấy bầu không khí bên trong phòng, hơi ngẩng ra.
Anh ta chưa bao giờ ngờ đến nơi mà ngài Li sinh sống sẽ hội tủ đủ bốn loại yếu tố là trẻ nhỏ, phụ nữ, ánh đèn và hương thức ăn như thế này.
Anh ta nhìn Lâm Mặc Ca với ánh mắt sâu xa, vẻ mặt càng thêm phức tạp.
Ngài Li sống cùng cô Bạch suốt mười năm.
Cũng chưa bao giờ có vẻ ấm cúng giống hiện tại.
Cô Lâm đúng là rất đặc biệt.
Có lẽ cô... thật sự có thể làm ngài Li thay đổi.
“Anh Nhạc Dũng, anh ngồi trước đi, đồ ăn sắp nấu xong rồi, chờ một lúc nữa là ăn được...”
Sau khi Lâm Mặc Ca mở cửa ra, lại cầm sạng xông vào trong bếp.
“A, không cần đâu cô Lâm, tôi đến đón ngài Li và cậu chủ nhỏ... Không biết hiện tại ngài Li như thế nào rồi...”
Anh ta lo lắng bọn họ có về nhà cũ hay không.
Hơn nữa anh ta cũng không đám ngồi cùng bàn ăn cơm với cô Lâm và ngài Li.
Trong lúc nói chuyện, Lâm Mặc Ca đã bày đồ ăn ra đĩa.
Nhanh chóng để sạng sang một bên, lại mặc tạp để bước ra.
“Đã hạ sốt rồi, ngủ suốt một ngày, để tôi gọi anh ta dậy!”
Dứt lời, không đợi Nhạc Dũng ngăn cản đã xông vào phòng ngủ.
Nhạc Dũng có chút xấu hổ, lúc ngài Li ngủ, anh ta không dám đi quấy rầy.
Nhưng nếu là cô Lâm thì chắc là không có vấn để gì đâu nhỉ...
Vũ Hàn ngừng đọc sách, ngẩng đầu lên liếc nhìn Nhạc Dũng, giọng nói non nớt lại lộ ra vẻ trầm tĩnh hiếm có: “Chú Nhạc Dũng, tối hôm nay có chuyện quan trọng gì sao? Nếu như chỉ là cuộc hợp mặt gia đình bình thường thì ông nội cũng sẽ không ép buộc bố phải quay về.”
Nhạc Dũng nhìn cậu chủ nhỏ, cười khẽ nói: ' Cậu chủ nhỏ đoán đúng rồi, thật ra bữa cơm tối nay là để chào đón gia đình cậu cả quay về. Cho nên ông cụ mới ra lệnh nhất định phải đón ngài Li về.”
Cậu cả? Ý chú là gia đình nhà bác cả mà cháu. chưa bao giờ gặp mặt sao?”
'Vũ Hàn có chút kinh ngạc, đôi mắt đen láy hơi lóe sáng.
Ở nhà họ Quyển, gia đình nhà bác cả giống, như một lời cấm kỵ.
Người hầu chưa bao giờ dám nhắc đến.
Đến cả cậu bé cũng chỉ nghe bà nội nhắc đến vài lần thôi.
Chỉ biết gia đình nhà bác cả sống ở nước ngoài, chưa bao giờ quay về.
Hơn nữa nghe nói chỉ có trong phòng của ông nội mới có ảnh của gia đình nhà bác cả, Vũ Hàn lại chưa bao giờ gặp qua.
Nói như vậy, đây đúng là chuyện lớn.
“Đúng vậy cậu chủ nhỏ, đã lâu lắm rồi gia đình của cậu cả không về. Cho nên lần này ông cụ rất vui, ra lệnh muốn cho cả nhà gặp nhau, cùng nhau ăn một bữa cơm sum họp.”
Vũ Hàn hơi nhíu đôi mày xinh đẹp lại, cậu bé cứ có cảm giác có lẽ chuyện bố bị bệnh có liên quan đến việc nhà bác cả quay về.
Hình như bố cũng không muốn gặp bác
Đúng lúc này, trong phòng ngủ vang lên tiếng hô to kinh ngạc.
“Quyền Giản Li!”
Sau đó, còn có tiếng vật nặng rơi xuống. đất.
'Vũ Hàn theo bản năng quẳng sách đi, không kịp mang cả dép, phóng nhanh về phía phòng ngủ.
Nhạc Dũng bước vài bước đã đuổi kịp cậu bé, dẫn đầu mở cửa bước vào.
“Ngài Lái Ngài có việc gì...”
Đợi đến khi nhìn thấy rõ tình hình bên trong, phòng ngủ, một lúc lâu sau, chữ “không” mới từ từ ra khỏi miệng.
Ngài Li nằm trên giường, trán còn đắp khăn lông.
Đúng như tiêu chuẩn của một nhân bị sốt.
Tư thế của hai người lại cực kỳ....ặc.. mập mờ.
Ly nước và mấy viên thuốc lăn dưới đất, vừa nhìn là biết ngay có người không cẩn thận là rơi xuống đất...
Nhạc Dũng lập tức đỏ mặt, cho dù anh ta là một người đàn ông cẩu thả thì vẫn có được một trái tìm ngây thơ như thiếu nữ.
Theo bản năng cúi đầu, quay đầu đi.
Tuy rằng Vũ Hàn sẽ không suy nghĩ nhiều giống như Nhạc Dũng, nhưng mà nhìn tình cảnh này, cậu bé cũng chỉ cảm thấy mẹ đang bị ăn hiếp, mím chặt lấy miệng nhỏ, siết chặt lấy nắm. đấy.
Ánh mắt u buồn lướt qua gương mặt của cô, đột nhiên thay đổi trở nên vô cùng phức tạp.
Lúc này mặt Lâm Mặc Ca đã đỏ đến tận mang tai, ước gì tìm được một cái lỗ để chui vào!
Bị Nhạc Dũng và con trai nhìn thấy cô trong tình cảnh xấu hổ như thế, sau này cô còn mặt mũi gì nữa chứ...
Cố tình cái tên Quyền Giản Li này con không, biết dừng lại, cảm giác ấm áp từ bàn tay anh truyền đến làm cô hơi rùng mình, lửa giận xông thẳng đến đỉnh đầu.
Bốp!
Giơ tay, một cái tát giòn tan đánh lên mặt ngài Li.
Cũng vang vọng bên tai Vũ Hàn.
Đáng đời, ai bảo bố ăn hiếp mẹ.
Nhạc Dũng cũng hết hồn, mới lúc nãy, cô Lâm lại đám... tát ngài Li?
Ặc...
Anh ta đi theo ngài Li rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người phụ nữ đám đánh ngài Li!
Lén lau mồ hôi, thương thay cho cô Lâm.
Một cái tát nhẹ nhàng cũng đánh tỉnh Quyền Giản Li, sắc mặt anh đột nhiên trầm xuống: “ Người phụ nữ đáng chết, cô chán sống rồi!”
Cô hung dữ trừng mắt nhìn anh, dùng khẩu hình miệng nói: “Đáng đời!”
Sau đó lại xoay đầu, đổi thành gương mặt tươi cười động lòng người, nhìn Nhạc Dũng nói: “Anh. Nhạc Dũng, ngài Li cũng anh đã full máu sống lại rồi, hành trình tối nay chắc chắn không có vấn đề gì! Anh mau kéo anh ta đi đi.”
Khi nói chuyện còn không quên liếc xéo Quyển Giản Li, đáng vẻ kia, muốn có bao nhiêu. ghét bỏ thì có bấy nhiêu.
Giống như anh ở lại nơi này sẽ làm người ta cảm thấy rất phiền vậy.
Sắc mặt ngài Li đã sa sầm đen thui, cái gì mà full máu sống lại, anh chưa từng chết mà.
Còn nữa, vì sao nghe cô nói từ “kéo” kia là đầu ngài Li lại bắt đầu đau rồi?
Ác mộng, ác mộng!
Nhạc Dũng cười ngượng ngùng, vừa định nói gì đã bị ngài Li gầm lên ngắt lời: “Không đi! Nói cho ông già biết tôi chết trên giường rồi!”
“Nhưng mà ông cụ liên tục đặn dò, bảo ngài nhất định phải về... Nếu không thì chuyện hợp đồng chuyển nhượng...”
Quyền Giản Li vừa nghe đã hiểu ngay, trong mắt lạnh lùng, siết chặt nắm đấm.
Chết tiệt, lại bị ông gì kia chơi một vố!
Anh đương nhiên Nhạc Dũng nói vậy là có ý gì, chỉ khi hôm nay anh về nhà ăn cơm thì anh cả mới chịu ký tên lên bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần kia!
Nếu không quay về, ông già kia sẽ mượn cớ này để đổi ý.
Hơn nữa anh còn không thể nào oán trách.
Hừ, tính toán giỏi thật đó!
“Con cáo già!"
Nghiến răng nghiến lợi nói, cuối cùng khẽ thở đài.
rừng mắt nhìn Nhạc Dũng và nhóc con đang đứng bên cạnh anh ta, lạnh lùng nói: “Đi thay cho cậu chủ nhỏ một bộ quần áo túc mục một chút!"
“Túc mục?”
Nhạc Dũng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, anh ta nên giải nghĩa từ túc mục này như thế nào đây.
Có phải tham dự tang lễ đâu, cần gì phải ăn mặc túc mục như thế chị.
“Đã hiểu, đã hiểu! Xong ngay..."
Lâm Mặc Ca đảo mắt, nhấc chân định bỏ chạy.
Lại bị Quyền Giản Li túm chặt tay, không thể nhúc nhích.
Lại dùng ánh mắt giết người trừng Nhạc Dũng, làm Nhạc Dũng sợ hãi giật thót, nhanh chóng cúi đầu khom lưng: “Ngài Li tôi lập tức hầu hạ cậu chủ thay quần áo ngay...”
Vũ Hàn nhìn bố bằng ánh mắt đầy thâm ý, đôi mắt đen bóng tràn ngập ưu thương.
Nhưng mà khi chạm đến ánh mắt ấm áp đầy cưng chiều của mẹ, cuối cùng, vẻ mặt cũng nhẹ nhàng một chút.
Khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Nhạc Dũng giống như được đại xá, đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Không ngờ vừa mới quay đầu lại cũng đã không nhìn thấy bóng dáng cậu chủ nhỏ đâu nữa.
Trong không khí chỉ còn quanh quẩn giọng nói non nớt lại lạnh như băng của cậu chủ nhỏ: “ Cháu tự thay được!”
Khẽ thở đài, anh ta cũng biết rõ tính cách của cậu chủ nhỏ, giống như ngài Li, có bệnh ưa sạch sẽ rất nặng, từ trước đến nay đều không thích có người hầu ở bên cạnh.
Cho nên chỉ có thể ngơ ngác đứng trong phòng khác, làm thần hộ vệ.
Không khí bên trong căn phòng ngủ lúc nãy lại trở nên yên lặng, cảm giác xấu hổ dần dần tràn lan.
Quyển Giản Li liếc nhìn người phụ nữ đang nhìn ngoài cửa cười ngây ngô, giận sôi máu.
Người phụ nữ này đám nhìn con của anh cười xinh đẹp quyến rũ như thế, rốt cuộc là định làm cái gì!
“Đỡ tôi đi tắm!”
Giọng điệu lạnh nhạt.
Lúc này Lâm Mặc Ca mới lấy lại tinh thần, cô còn đang bị anh túm chặt cổ tay.
Rút mạnh ra, trừng mắt nhìn anh: “Tự tắm đi! Tôi thấy anh có tỉnh thần như thế, cần gì phải đi ra lệnh cho người khác chứ! Còn nữa, tôi lặp lại lần cuối cùng, tôi là bảo mẫu đặc biệt của con trai anh, không hầu hạ người khác!”
Người khác? Người phụ nữ chết tiệt này lại dám nói anh là người khác!
Sắc mặt anh chợt đen thêm vài độ: “Cô một lòng muốn tiếp cận con trai của tôi, đừng tưởng là tôi không biết cô có ý đồ gì!”
Lâm Mặc Ca hơi sửng sốt, đáy lòng có chút hoảng, đừng nói là đã phát hiện ra gì đó nha?
Ngay lúc cô đang hoảng loạn, lại nghe được tên kia lầm bầm: “Đừng tưởng rằng đỗ được con trai tôi là có thể mượn cơ hội này để leo lên, làm như thế chỉ khiến tôi càng thêm chán ghét cô mà thôi...”
Thình thịch.
Trái tim căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng lại.
Cô giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười quyến rũ động lòng người, vô cùng xinh đẹp nói:" Chuyện này thì anh có thể yên tâm, cho dù ôi có đuôi mù cũng sẽ không thích anh, anh không cần phải da mặt dày tự ảo tưởng, đánh giá cao về bản thân như thế, được không?”
Người phụ nữ này đám nói anh đang ảo tưởng. về bản thân!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!