Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

“Đương nhiên, nếu bố đã thuê mẹ về làm bảo mẫu cho con, nếu con không về, vậy không phải mẹ cũng mất việc sao? Cho nên bố nhất định sẽ mang con về, không cần lo lắng, được không?”

Bởi vì biết rõ nỗi bất an trong lòng con trai, cho nên cô càng thêm đau lòng.

Một đứa trẻ năm tuổi, vốn phải được trưởng thành trong vòng tay bảo bọc của cha mẹ.

Cậu bé lại bị ép phải học xong cách nhẫn nhịn, học được cách trưởng thành.

Bởi vì đến cả tình thương cơ bản nhất cũng, không có được, cho nên mới không có cảm giác an toàn, mới càng sợ hãi mất đi.

Sự cẩn thận này làm cô đau lòng đến nghẹt thở.

Tên Quyền Giản Li khốn nạn kia không có tư cách làm bốt

Anh hoàn toàn không biết được sự lơ là của anh đã gieo rắc hạt giống gì trong lòng một đứa trẻ!

Mà hạt giống kia sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ cả đời!

“Cục cưng, mẹ nhất định sẽ dùng hết mọi khả năng, cho dù có liều mạng cũng sẽ bảo vệ tốt cho con. Cho nên sau này con không cần sợ nữa, biết chưa?”

Không biết từ lúc nào, giọng nói của cô đã có chút nghẹn ngào.

Vũ Hàn nghiêm túc nhìn vào ánh mắt của mẹ, cảm nhận được sự tin cậy và hạnh phúc trước giờ chưa từng có được.

“Da, Vũ Hàn tin mẹ...”

"Ngoan... cục cưng của mẹ, con chịu bao nhiêu khổ vậy chứ...”

Hai mẹ con dịu dàng ôm nhau, một lúc lâu sau vẫn không buông ra.

Chỉ có dùng sự chở che và tình yêu kiên định, lâu đài nhất mới có thể đền bù cho đứa bé khuyết thiếu cảm giác an toàn này.

Cho nên cô nhất định sẽ yêu cậu bé thật nhiều, bồi thường cho cậu bé phần mà Quyền Giản Li đã thiếu.

Nửa tiếng sau, phòng bếp đã tràn ngập hương thơm.

Miệng Nguyệt Nhi nhét đầy thức ăn, mặt phình phình, giống như một con sóc con.

Vũ Hàn vẫn giống như bình thường, ăn từng miếng một, vô cùng ưu nhã.

“Ăn từ từ thôi! Không ai giành với con cả!”

Lâm Mặc Ca bất đắc dĩ thở dài, ước gì có thể thay đổi tính cách của hai anh em.

Nguyệt Nhi phóng khoáng tự do như thế này, sau này làm sao gả ra ngoài được đây.

“Tại vì mẹ nấu ăn ngon quá đó!.... Lâu lắm rồi Nguyệt Nhi không được ăn cơm mẹ nấu... Hơn nữa, con phải tranh thủ lúc ông bố rẻ tiền chưa tỉnh lại để ăn nhiều thêm một chút mới được!”

Nguyệt Nhi lầm bầm, lại nhét cơm vào. miệng.

Nhìn hai đứa nhỏ căng thẳng như thế, Lâm Mặc Ca vô cùng chua xót.

Nhưng mà có thể ở cùng với cả hai đứa nhỏ. như thế này, cho dù phải giống như ăn trộm thì cô cũng rất thỏa mãn.

Trong niềm hạnh phúc thầm lặng của ba mẹ con, bữa cơm sum họp đầu tiên lặng lẽ kết thúc....

Mà Quyển Giản Li vẫn cứ ngủ say sưa như một con heo chết.

Lâm Mặc Ca nằm trên giường, dỗ hai đứa nhỏ ngủ trưa.

Nhìn hai đứa nhỏ nằm cạnh nhau, bé con mềm mại đáng yêu, trong lòng cô ngọt ngào như được rót mật.

Suốt năm năm qua, cô đã mất đi rất nhiều thứ.

Nhưng mà cô cũng đã có được hai đứa con đáng yêu này.

Ông trời cũng đối xử không quá tệ quá với cô, đúng không?

Chỉ cần hai đứa nhỏ có thể bình an, vui vẻ lớn lên, cô còn cầu mong xa vời thứ gì nữa chứ?

Có lẽ hai đứa nhỏ đã chơi mệt rồi, không bao lâu sau đã ngủ mất.

Cơn buồn ngủ của cô vừa ập đến, đã bị điện thoại đặt ở bên cạnh đánh thức.

Vừa nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, trái tim đã phát lạnh.

Do dự một lúc, rón ra rón rén ra khỏi phòng ngủ, trốn đến ban công, lúc này mới nghe máy.

" Mẹ.."

Một tiếng lạnh nhạt, lại không biết nên nói tiếp cái gì.

Suốt bao năm qua, cô và mẹ đều sống nương. tựa lẫn nhau.

Vẫn luôn xem mẹ là người thân nhất trên đời.

Nhưng hiện tại, ngoại trừ cõi lòng lạnh nhạt ra, đã không còn cảm nhận được gì khác.

“Mặc Ca, có phải con con giận mommy không? Nếu không sao vẫn cứ không chịu liên lạc với mẹ? Chuyện lần đó là mẹ sai, làm cho phải chịu ấm ức...”

Giọng của Vương Vân hơi run nhẹ, có vẻ như vô cùng cẩn thận.

Cô âm thầm cười lạnh.

Không biết ấm ức mà mẹ nói là chuyện nào?

“Con không giận, chuyện quá khứ mẹ đừng nhắc lại nữa.”

Giọng điệu của cô vẫn cứ lạnh nhạt, không có bất cứ gợn sóng nào là bởi vì sống chung với Quyền Giản Li từ lâu rồi, cũng nhiễm một ít tập tính của anh.

Cô chưa bao giờ ngờ được có một ngày khi cô nói chuyện cũng sẽ trưng vẻ mặt lạnh băng này ra, trái tim lạnh như băng.

“Haizz, không nhắc, không nhắc đến nữa...” Giọng điệu của Vương Vân nhẹ nhàng hơn không ít, cười nói: “Mấy ngày nay con sống thế nào? Nguyệt Nhi đâu? Con bé có khỏe không? Có nhớ bà ngoại không...”

“Mẹ, mẹ sống ở nhà họ Lâm có ổn không?"

Lâm Mặc Ca ngắt lời bà, trầm giọng hỏi.

Nếu nguyện vọng lớn nhất cả đời bà chính là có thể vinh quang gả cho Lâm Quảng Đường, trở thành vợ đanh chính ngôn thuận của ông ta, vậy thì bây giờ chắc là rất hạnh phúc đúng không?

'Tuy rằng Lâm Quảng Đường còn chưa cưới bà vào cửa, nhưng mà cũng đối xử với bà tốt hơn trước kia rất nhiều.

Ít nhất là phải nể mặt Lâm Mặc Ca, hoặc là dự án ở Tuyết Thành.

Đầu dây bên kia, Vương Vân im lặng một lúc, sau đó mới nói: “Tốt, mẹ sống tốt lắm. Hiện tại bố của con đối xử với mẹ... khá tối

" Vậy sao, vậy là tốt rồi. Cuối cùng mẹ cũng đã thực hiện được ước mơ, sau này cứ vui vẻ sinh sống trong nhà họ Lâm đi thôi.”

Nói với mẹ của mình những lời này, trái tim của Lâm Mặc Ca cũng dần dần trở nên giá lạnh.

Có lẽ, cô đang chúc phúc cho mẹ nhỉ?

Dù sao đó cũng là chuyện mẹ đã mong ước cả đời.

Nhưng bà lại đánh đổi nó bằng sự trong sạch và hi sinh của con gái.

Cô nói xong, định cúp máy, Vương Vân lại nôn nóng nói:''Mặc Ca... con chờ chút... Mẹ, mẹ còn có chuyện muốn nói với con...”

Lâm Mặc Ca hơi nhíu mày, loáng thoáng có chút bất an.

Giọng điệu lại càng thêm lạnh nhạt: “Chuyện gì"

“Cái đó...” Vương Vân do dự một lúc lâu mới. ậm ừ nói: “Thật ra, mẹ sống cũng không tốt... Con cũng biết mà, chỉ cần hai mẹ con kia còn ở lại nhàhọ Lâm một ngày thì mẹ sẽ vẫn không thể sống tốt được...”

Lâm Mặc Ca im lặng.

Những việc này vốn đã nằm trong dự đoán từ lâu rồi.

Lúc trước khi cô theo mẹ quay trở về nhà họ Lâm, đều cảm thấy mỗi một ngày đều vô cùng khó khăn vất vả.

Chửi rủa, đánh nhau, hãm hại, nhục nhã.

Suốt đời này cô cũng sẽ không bao giờ quên những chuyện bạo hành mà mẹ con nhà họ Lâm đã làm với c

Có lẽ hiện tại Lâm Quãng Đường còn có thể nể tình Vương Vân còn có giá trị uy hiếp, sẽ đối xử với bà tốt hơn một chút.

Nhưng mà như thế sẽ lại càng bị mẹ con nhà họ Lâm ác ý kiếm chuyện hơn nữa.

Nói thế, có lẽ cuộc sống của mẹ ở nhà họ Lâm cũng rất vất vả nhỉ?”

“Mẹ cũng nên dự đoán được từ trước mới đúng chứ nhỉ? Nhưng mà đó chính là cuộc sống mà mẹ chọn, lúc trước mà thà chết cũng muốn được sống chung với tên cặn bã kia, hiện tại mẹ có thể ở bên cạnh ông ta mỗi ngày, chắc là phải hạnh. phúc lắm?”

Nếu là Lâm Mặc Ca của quá khứ, cô nhất định. sẽ dùng đủ mọi cách để khuyên nhủ mẹ, bảo bà rời khỏi nhà họ Lâm.

Hoặc là xông đến nơi đó đòi lại sự công bằng cho mẹ.

Nhưng mà hiện tại, lại không.

Cô không hận, cũng không giận mẹ, chỉ là tuyệt vọng rồi.

Tuyệt vọng tận cùng.

Giọng Vương Vân lại mềm xuống, dường như còn có chút nghẹn ngào: “Mặc Ca, mẹ chỉ có thể dựa vào con, mẹ chỉ có con thôi... Chỉ cần con giúp mẹ một lần, mẹ nhất định có thể đuổi hai mẹ con nhà họ Lâm đi..."

“Giúp? Con có thể giúp kiểu gì? Con còn tự bán chính minh đi thì lấy cái gì để giúp mẹ? Không lẽ mẹ nhất quyết phải làm con chết mới cam tâm sao?”

Ngón tay Lâm Mặc Ca lạnh buốt, gương mặt cũng đã ướt nhẹp.

Trái tim cô, thật sự đã chết.

Nếu có thể lựa chọn, cô thà rằng cô không có bố không có mẹ.

Cho dù sống ở viện mồ côi thì cũng nhẹ nhàng hơn bây giờ rất nhiều.

“Mặc Ca, con đừng nói như thế... Sao mẹ có thể hại con được.” Hình như Vương Vân cũng có chút chột dạ: “Lúc trước không phải ba của con đã hứa rồi sao, chỉ cần con giành lấy dự án Tuyết Thành cho ông ấy, ông ấy sẽ cho mẹ một cái đám cưới vẻ vang. Mặc Ca, chỉ cần con giúp mẹ lần này nữa thôi, sau này mẹ sẽ không quấy rầy con nữa, được không...”

Tuyết Thành?

Lại là Tuyết Thành.

Lâm Mặc Ca lạnh lùng cười nhạo, quả nhiên Lâm Quảng Đường sẽ không bỏ cuộc một cách đễ dàng mà.

“Con sẽ không đụng tay đến dự án ở Tuyết 'Thành nữa, cũng sẽ từ chức ở công ty, con chỉ có thể làm nhiêu đó, chuyện còn lại cứ để Lâm Quảng Đường tự làm đi thôi. Ông ta có cấp dưới tài giỏi, cho dù là cạnh tranh chính đáng thì cũng sẽ có cơ hội đấu thầu thắng. Cho nên không cần phải tìm con nghĩ cách nữa. Con đã bị bố mẹ trấn lột đến chỉ còn lại một bộ xương, không còn bất cứ giá trị lợi dụng nào nữa, cho nên, tha cho con đi, được không?”

Cô thật sự quá mệt mỏi.

Cảm giác mệt mỏi này không liên quan đến thân thể.

Là mệt trong lòng.

Trái tìm, lạnh ngắt, cũng đã chết.

Không chịu nổi bất cứ sự giày vò nào nữa, cũng không còn sức mà đi làm cái gì.

Nhất là còn bị người thân nhất lợi dụng và phản bội.

Cô không phải con ngốc, càng không phải kẻ điên.

Cô còn muốn giữ cái mạng lại để chăm sóc cho hai đứa nhỏ.

"Mặc Ca, con đừng như thế, mẹ cần con, chỉ có con mới có thể giúp được mẹ... Mặc Ca, Lâm Thị đã tiến vào vòng chung kết, chỉ còn lại cửa ải cuối cùng mà thôi, con cũng không thể bỏ mặc mẹ vào lúc này... Vòng thi đấu cuối cùng này còn phải dựa vào con ra mặt, con nhất định không được từ chức, biết chưa?

Vương Vân đau khổ cầu xin.

Chỉ khi có con gái giúp đỡ thì mới có thể giành lấy dự án ở Tuyết Thành.

Bà mới có thể gả cho Lâm Quảng Đường giống như mong muốn.

Bây giờ mọi thứ đều đã chuẩn bị, chỉ còn thiếu gió Đông.

"Mặc Ca à, mẹ đợi cả đời, chịu đựng biết bao. nhiêu năm, bây giờ mẹ sắp sửa đạt được nguyện. vọng rồi, không lẽ con nhẫn tâm làm mẹ thất bại ngay trong gang tấc sao? Không lẽ con muốn để mẹ ôm hận mà chết sao.."

“Một người đàn ông phải lấy được lợi ích mới chịu cưới mẹ như thế, cho dù mẹ có gả qua đó thì ông ta sẽ thật lòng đối xử tốt với mẹ sao? Ông ta tồi tệ như thế, vậy mà mẹ còn muốn liều mạng, giúp ông ta sao?”

Trong lòng âm thầm đau đớn, nếu mẹ vẫn cứ muốn liều mạng đi theo loại đàn ông như thế này, vậy thì cứ đi theo đi.

Vì sao lại cứ nhất quyết muốn kéo cô theo cùng chứ?

Vì sao đến cuối cùng người hi sinh lại là

Lâm Quảng Đường lợi dụng mẹ, mà mẹ, lại lợi dụng cô.

Nói đến cùng, mẹ và Lâm Quảng Đường có suy. nghĩ giống như, là cùng một loại người!

Trái tim, đau đến lấy máu.

Nhưng mà cô thật sự có chút kinh ngạc trước lực chấp hành của Quyền Giản Li.

'Tối hôm qua khi cô rời đi, đúng là Quyền Giản 1i đã từng nói nhất định sẽ làm cho Lâm Thị trúng cử.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!