Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

Không khỏi cứng họng, xem ra thói quen “sẵn sàng đợi lệnh hai tư trên hai tư, gọi là phải đến” của Quyền Giản Li và ông cụ Quyền cũng không. phải chỉ nhắm vào một mình cô.

Nhưng hiển nhiên, Nhạc Dũng chuyên nghiệp có trách nhiệm hơn cô rất nhiều.

"Cô Lâm, sao cô lại..."

'Nhạc Dũng vô cùng bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của cô.

Bởi vì lúc nãy anh ta cũng không nhìn thấy cô đến từ lúc nào.

Cô cười nhạt: “Xem ra làm việc cho Quyền Giản Li còn rất vất vả, khuya thế này rồi còn chưa được nghỉ ngơi.”

“Cũng còn tạm được, đây là nhiệm vụ của tôi.

'Nhạc Dũng cười hàm hậu: “Cô Lâm về nhà sao? Tôi đưa cô về...”

“Không cần, tôi tự gọi xe về được rồi.” 

Cô nhận lấy lòng tốt của Nhạc Dũng.

Hơn nữa bởi vì mấy ngày này Nhạc Dũng. chăm sóc cho Nguyệt Nhỉ rất nhiều, cho nên cô cũng quên sạch sẽ những chuyện không hòa thuận với anh ta.

Cô vốn dĩ không phải loại người thù dai, ai đối xử tốt với cô, cô sẽ trả lại gấp đôi.

“Nhưng mà đã khuya thế này rồi, đi đường cũng không an toàn..."

'Nhạc Dũng nói đến một nửa, đã thấy một cô gái từ bên trong bước ra, hơi sửng sốt.

'Ngài Li đã gọi hắn đưa cô Bạch về từ lâu.

'Nhưng cô Bạch lại cứ cố tình muốn ngồi ở trên sân thượng thêm chút nữa, nói muốn yên lặng. một mình một lúc, đuổi anh ta xuống.

Cho nên anh ta phải luôn đợi đến bây giờ.

Không ngờ cô Bạch lại biết lựa thời gian ghê, cố tình lại gặp mặt với cô Lâm.

Nhìn thấy vẻ mặt không được thích hợp của 'Nhạc Dũng, lập tức nhìn theo hướng ánh mắt của anh ta.

'Vừa khéo chạm phải ánh mắt của Bạch Nhược Tuyết.

Bạch Nhược Tuyết đã khóc xong, lớp trang, điểm nhòe đi.

Hai mắt sưng húp, trông có vẻ yếu đuối đáng. yêu.

Cơ thể mỏng manh, giống như chỉ cần một. cơn gió là có thể cuốn bay.

'Tim Lâm Mặc Ca run lên, sao người phụ nữ này cũng ở đây?

Bạch Nhược Tuyết cũng kinh ngạc, nhưng cô ta là diễn viên, có thể đễ đàng thay đi cảm xúc nơi đáy mắt, trong nháy mắt đã khôi phục đáng vẻ tự nhiên hào phóng như trước đây.

“Đây không phải là cô Lâm sao? Đã trễ thế này rồi còn phải đi về sao? Giản Li cũng thật là, có nhiều phòng cho khách trống như thế, dù sao cũng nên mời cô ở lại một đêm mới đúng, đù sao thì con gái đi đêm đi hôm rất không an toàn...

Cô ta cố tình nhấn mạnh phòng cho khách trống.

“Thứ nhất là nhắc nhở Lâm Mặc Ca, ở trong. mắt Quyền Giản Li, cô chỉ là một người khác.

'Thứ hai cũng đang biểu hiện địa vị “nữ chủ nhân” của cô ta. Nói cho Lâm Mặc Ca, cô ta biết rõ gia đình kia như trong lòng bàn tay.

Lâm Mặc Ca cười xinh đẹp: “Loại con gái giống đàn ông như tôi từ trước đến nay đã quen một mình rồi. Làm sao giống như cô Bạch có thân phận cao quý, đi đến nơi đâu cũng cần có người che chở chứ.”

Vẻ mặt Bạch Nhược Tuyết không hề thay đổi, lại cười càng thêm quyến rũ.

'Tên của cô ta cũng giống như người.

Áo trắng như tuyết, đẹp đến không ai sánh bằng.

Cho dù là đang trong cơn ghen tị và tức giận thì cô ta vẫn giữ được vẻ ưu nhã và địu đàng. nhất.

Che miệng cười khẽ: “Ha ha, cô Lâm biết nói đùa thật.”

Sau đó quay đầu nhìn Nhạc Dũng nói: “Anh đưa cô Lâm về đi, tôi chăm sóc cho Giản Li là được...”

Cô dùng giọng điệu ra lệnh nói. Nhạc Dũng nhíu mày, tuy rằng không biết cô Bạch định làm gì, nhưng anh ta chỉ nghe theo lệnh của ngài Li, không dám cãi lời những gì ngài Li đã nói.

“Cô Bạch, ngài Li bảo tôi đưa cô về trước, đã khuya rồi, cô đừng để cho bố của cô lo lắng.”

Đây là nguyên văn ngài Li vừa nói lúc nây, anh ta chỉ thuật lại mà thôi.

Gương mặt xinh đẹp của Bạch Nhược Tuyết lập tức cứng đờ, đáy mắt bắn ra ánh sáng độc ác

Nhưng mà Nhạc Dũng da đày thịt béo lại không cảm nhận được gì cả.

Lâm Mặc Ca nhìn thấy rõ vẻ mặt của hai người, đã đoán được đại khái.

Cười khẽ: “Cô Bạch, tôi phải đi gọi xe, đi trước đây, sau này gặp lại...”

Nói xong, lại gật đầu với Nhạc Dũng, xoay người đi ra khỏi khu dân cư này.

'Nhạc Dũng đang định gọi cô lại, nhưng nhìn Bạch Nhược Tuyết đang đứng ở bên cạnh, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.

Anh ta nên hoàn thành nhiệm vụ của mình trước thì tốt hơn, nếu bên phía cô Bạch xuất hiện. sai sót gì, ngài Li chắc chắn sẽ không tha cho anh ta.

Nhìn theo bóng lưng thoải mái của Lâm Mặc Ca, hai mắt Bạch Nhược Tuyết lại càng thêm u ám.

'Nắm đấm rũ ở bên người càng siết chặt, cuối cùng nghiến rằng nghiến lợi nói: “Lâm Mặc Cai Đừng có diễu võ giương oai trước mặt tôi! Cô chờ. xem, trước sau gì Giản Li cũng sẽ quay về bên tôi!

Đến khi Lâm Mặc Ca về đến nhà, trời đã gần. rạng sáng.

Cơ thể vốn đã vô cùng mệt mỏi và đau nhức, sau khi thả lỏng lại, đột nhiên không còn sức lực.

Cô rón ra rón rén vào phòng ngủ, sợ đánh thức con trai.

Mới vừa chạm đến mép giường, Vũ Hàn đột nhiên mở miệng: “Mẹ, mẹ về rồi sao?”

“Ù, mẹ về sao. Sao con còn chưa ngủ nữa? Có phải sợ tối không...”

Cô cẩn thận chui vào trong chăn, ôm cậu nhóc mềm mại vào trong lòng.

"Trong nháy mắt, trái tim mệt mỏi lập tức tràn đây sức sống. 

Giọng nói của Vũ Hàn hơi khàn khàn, giống như đang nói mớ, liên tục cọ đầu vào trong lòng. ngực của mẹ: “Không phải, Vũ Hàn không có sợ tối... Vũ Hàn muốn chờ mẹ và... Nguyệt Nhi quay. về..."

Một câu nói ngây thơ của trẻ nhỏ làm cô rưng, rưng nước mắt.

Nơi mềm mại nhất trong lòng đau nhói.

Rõ ràng là hai đứa con của cô, tại sao lại phải chia cất hai nơi?

Bọn nhỏ cũng không phải Ngưu Lang và Chức Nữ, nhưng lại còn thê thảm hơn Ngưu Lang Chức Nữ.

Rết cuộc cô phải làm thế nào mới có thể có được cả hai cục cưng đây.

Cô nhẹ nhàng vỗ lưng con trai, nhẹ nhàng dỗ: “Vũ Hàn ngoan, mẹ về rồi, ngủ đi...”

“Dạ... mẹ ngủ ngon ạ...”

'Nhóc con vừa nói xong đã ngủ say.

Chắc chỉ có khi nằm trong lòng mẹ mới có thể an tâm như thế này nhỉ?

Cô vừa đau lòng vì con trai ngoan ngoãn, lại không yên tâm cho Nguyệt Nhi. 

Hai lựa chọn, lại đều rất khó chọn.

Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, cô không muốn vứt bỏ bất cứ ai.

'Nhưng mà cô đã hứa chắc nịch với Quyển Giản Li là ngày mai sẽ đến vườn Trúc Tuyết để chăm. sóc Nguyệt Nhỉ rồi.

“Trong lòng rối loạn, ôm chặt lấy con trai đã ngủ say, cô gần như thức trắng đêm...

'Vũ Hàn vẫn cứ thức dậy đúng giờ giống như mọi khi, bắt đầu dọn đẹp giường đệm.

Sau đó cũng không rảnh đi rửa mặt, vội vàng, chạy vào phòng bếp.

Bởi vì cậu bé đã ngửi được mùi hương thơm ngào ngạt.

“Mẹ, Nguyệt Nhỉ đâu rồi ạ?”

"Tối hôm qua, Vũ Hàn nhớ mang máng là đến. tận nửa đêm mẹ mới về.

Giống như là sự thật, lại giống như một giấc mơ.

'Nhưng mà trong mơ không có Nguyệt Nhi, cho nên cậu bé mới hỏi thẳng như thế.

Lâm Mặc Ca đổ trứng chiên ra đĩa, cười tươi: "Vũ Hàn muốn gặp Nguyệt Nhi sao? Lát nữa mẹ dẫn con đi gặp được không?”

“Thật sao? Chúng ta có thể gặp Nguyệt Nhi thật sao? Vũ Hàn và mẹ cùng gặp sao?”

'Nhóc con vừa nghe nói có thể gặp Nguyệt Nhi, hai mắt bắt đầu tỏa sáng.

'Tuy rằng cặp song sinh này xa cách nhau năm. năm mới được gặp lại, nhưng tình cảm lại rất thân thiết.

Có lẽ đây chính là cảm ứng thần bí giữa các cặp song sinh.

“Ừ, chúng ta cùng nhau gặp!”

Lâm Mặc Ca cười tươi rói, chớp mắt nhìn con trai.

“Nhưng mà mẹ ơi, phải làm thế nào mới được ạ? Không phải Nguyệt Nhi đang ở nhà ba sao? Chúng ta đi qua đó sẽ không bị phát hiện sao?

Có là là được di truyền tính kỹ lưỡng của Quyển Giản Li, cho nên mỗi khi Vũ Hàn suy nghĩ về một việc đều sẽ nghĩ nhiều hơn, suy xét cũng càng chu đáo hơn.

Nhất là cách cậu nhóc tự hỏi, hoàn toàn là dựa theo suy nghĩ của người lớn.

Nhìn con trai lại lộ ra vẻ trưởng thành hơn xa độ tuổi, trong lòng cô đau xót: “Chuyện này sao, lát nữa con sẽ biết! Cho nên mau đi rửa mặt đi! Mẹ nấu đồ ăn sáng xong rồi...”

" Dạ!"

'Vũ Hàn gật đầu, nghỉ ngờ nhìn mẹ, sau đó mới xoay người đi vào toilet.

'Nếu mẹ đã nói có cách, vậy chắc chắn không. thành vấn đề.

Nhưng cậu bé vẫn khá lo lắng.

Nếu để bố biết được chuyện này, hậu quả nhất định sẽ cực kỳ nghiêm trọng.


Cậu nhóc quay về nhà họ Quyền cũng không. sao cả, nhưng nếu ba biết được sự tồn tại của. Nguyệt Nhi, cướp Nguyệt Nhỉ rời khỏi mẹ, vậy mẹ nhất định sẽ rất đau lòng.

'Đây là kết quả mà cậu nhóc sợ hãi nhất.

Cho dù như thế nào, cậu nhóc cũng phải cố gắng hết sức để bảo vệ cho mẹ và Nguyệt Nhi mới được.

Đang ăn cơm sáng, điện thoại đặt trên bàn lại vang lên.

Hai chữ Vũ Thần hiện bên trên làm trong lòng cô ấm áp. 

Cầm điện thoại, đi vào phòng khách nghe máy.

“Mặc Mặc, em đậy chưa? Anh mua đồ ăn sáng. ở dưới lầu chờ em...”

Trong điện thoại, giọng nói của Vũ Thần vẫn. cứ dịu dàng giống như ngày hôm qua, vô cùng dễ đàng chạm vào nơi mềm mại nhất trong lòng cô.

Chỉ e là trên đời này không thể nào tìm thấy được người đàn ông thứ hai nào địu đàng chu đáo. như anh ta nhỉ?

Nhất là, người đàn ông này còn là ánh mắt. trời chiếu sáng cả cuộc đời cô, cho dù xa cách năm năm, vẫn cứ chấp nhất một lòng đối với cô.

Từ trước đến này, người đàn ông sỉ tình là người để đàng khiến người ta cảm động nhất.

Càng miễn bàn đến Vũ Thần có gia thế tối 'bằng cấp cao, còn có đủ năng lực.

Là người đẫn đầu trong ngành kiến trúc, tự xây dựng một khoảng trời cho riêng mình.

'Hơn nữa còn đẹp trai, khí chất tốt.

Người như thế, cho dù đặt ở nơi nào thì cũng. là tiêu điểm chú ý của mọi người, là ánh sáng để mọi người nhìn lên, noi theo.

Lâm Mặc Ca cô có tài đức gì mà có thể được anh ta yêu thích chứ...

“Vũ Thần, anh chờ một chút...”

Nhìn thoáng qua con trai còn đang ăn sáng, lập tức cúp máy.

“Cục cưng, con ăn trước đi, mẹ đi ra ngoài một chút, sẽ về ngay.”

'Vũ Hàn gật đầu, vẫn cứ thong thả ung dung ăn cơm.

Về phương điện này, cậu nhóc đã kế thừa truyền thống tốt đẹp của Quyển Giản Li.

Nếu như hai bố con bọn họ ngồi ăn cơm cùng nhau, khung cảnh nhất định sẽ cực kỳ ưu nhã.

Lâm Mặc Ca vội vàng chạy vào phòng ngủ, cầm cái gì đó ra, lại hấp tấp chạy xuống lầu.

Bên ngoài khu dân cư, một chiếc xe thể thao màu bạc đang đậu ở đó.

Đường cong thân xe vô cùng duyên dáng, đại biểu cho giá cả xa xỉ của nó.

Làm cho các bác trai bác gái đang tập thể dục xoi mói, mắt sáng rực.

'Vũ Thần vẫn cứ mặc một bộ đồ màu trắng ngà, đứng dựa nghiêng ở cửa xe, gương mặt điển trai kia mới chính là thứ tập trung ánh nhìn của các bác trai bác gái.

Nếu có thể có được một người đẹp trai như thế này làm con rể, cho đù nằm mơ bọn họ cũng sẽ cười tỉnh nhỉ.

Nhìn thấy Lâm Mặc Ca chạy thở hồng hộc, anh ta cười vui vẻ chạy len đón.

“Sao lại hấp tấp như thế, ngã thì làm sao? Đã lớn như thế này rồi mà vẫn cứ hấp tấp bộp. chộp...”

Lời nói quan tâm, vô cùng cưng chiều.

Có lẽ ở trong mắt người mình thích, người. được cưng chiều sẽ mãi mãi chỉ là một đứa con nít.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!