“Cháu đừng giận đì nữa được không? Đói rồi chứ gì? Dì mua đồ ăn ngon cho cháu ăn nhé?”
Nguyệt Nhỉ hừ một tiếng: “Dì tránh xa tôi ra một chút! Dì không biết mùi trên người mình thối lắm à?”
Nụ cười trên gương mặt Bạch Nhược Tuyết cứng lại, nhưng lập tức đã khôi phục trở lại
Lúc đứng đậy nhìn về phía Quyền Giản Li, cô ta lại quay về đáng vẻ thường ngày, nở một nụ cười vui vẻ.
"Giản Li, Vũ Hàn vẫn còn nhỏ, sau này từ từ để cho thằng bé sửa, hôm nay đến đây thôi, cũng muộn như thế rồi, chắc hẳn con cũng đã mệt. Huống hồ anh ngồi máy bay cả ngày cũng mệt rồi em đi nghỉ với anh nhé.”
Quyền Giản Li chau mày, lạnh lùng nhìn. gương mặt của cô ta, sâu trong đôi mắt là sự u ám.
Anh lại quay sang nhìn đứa bé đang nằm bò dưới giường, đáng thương nhưng vẫn không chịu thua, anh hừ một tiếng rồi quay người đi vào trong. phòng khách.
Gương mặt đen như đít nồi, ngồi trên ghế sô pha, cố gắng kiểm chế bực bội trong lòng.
Bạch Nhược Tuyết ân cần đi lấy nước đến rồi nói: “Được rồi, anh đừng giận nữa, giữa bố con với nhau thì có thù oán to tát gì đâu. Bây giờ Vũ Hàn chỉ không hiểu chuyện thôi, sau này thằng bé sẽ hiểu.”
Mặt Quyền Giản Li đen xì, anh cũng chẳng. buồn nhận lấy cốc nước cô ta đưa tới.
Bàn tay của cô ta cứng đờ giữa không trung, lúng túng cười một cái rồi đặt cốc nước lên trên bàn trà.
“Đây là chuyện nhà tôi, cô không cần nhọc lòng.”
Cuối cùng anh cũng chịu mở miệng nói một câu, nhưng giọng điệu lại lặng như băng.
“Chuyện này... Em không hề có ý gì khác đâu, chỉ là em... rất thích Vũ Hàn, em muốn anh và thằng bé có thể chung sống hoà thuận. Giản Li, anh cho thằng bé thêm thời gian đi, nhất định em sẽ khiến Vũ Hàn thích em.”
Bạch Nhược Tuyết đứng trước mặt anh, giống. như đang cầu xin vậy.
Quyền Giản Li hơi nhướng mày, anh nhìn cô ra rồi nhếch miệng nói: “Không cần, trời sáng rồi, cô đi đi. Tôi sẽ đổi lại mật khẩu, sau này cô không cần tới đây nữa.”
“Mật khẩu?"
Cơ thể Bạch Nhược Tuyết run lên bần bật, nước mắt lập tức rơi xuống như mưa: “Giản Li, anh nói thế có ý gì? Chẳng phải vườn Trúc Tuyết này xây cho em sao? Có phải anh đang trách em tự đến đây không? Sau này em sẽ không như thế nữa, sau này nhất định em sẽ hỏi ý anh trước rồi mới tới.”
Nhìn người phụ nữ khóc như lê hoa đái vũ trước mặt, trước mặt anh đột nhiên lại xuất hiện bóng dáng của một người phụ nữ khác.
Người phụ nữ giương nanh múa vuốt, đám chỉ thẳng tay vào mặt anh rồi mắng anh là cầm thú.
Anh sa sầm mặt mày, vẻ mặt lạnh lùng khiến Bạch Nhược Tuyết dần dần nhụt chí.
Nhưng cô ta vẫn còn nuôi hy vọng.
“Giản Li, anh đừng đối xử với em như thế được không? Nếu không ngày đó sau khi em bị bệnh, tại sao anh lại tớ thăm em chứ? Em biết anh vẫn còn lo lắng cho em phải không? Chỉ là anh tạm thời bị mờ mắt mà thôi.”
Quyền Giản Li hít một hơi thật sâu, giọng nói càng trầm hơn: “Cô không nhắc thì tôi cũng quên mất, tại sao cô cứ muốn nói sự thật cho Lâm Mặc Ca biết? Vốn dĩ tôi cứ tưởng cô khác những người phụ nữ khác, nhưng suy cho cùng tôi vẫn còn đánh giá thấp cô.”
Vốn đĩ ngày đó anh nhận được điện thoại của cô ta nói cô ta bị bệnh rồi, hơn nữa còn rất nặng.
Thế nên anh nhất thời mềm lòng nên mới đến đó thăm cô ta.
Nhưng sau khi đến đó anh lại uống vài chén rượu với cô ta rồi ngủ thiếp ải.
Chuyện sau đó anh vốn không hay biết gì.
Nhưng ngày hôm đó Lâm Mặc Ca lại nói, cô đã nhìn thấy ảnh giường chiếu lõa lồ của anh và Bạch Nhược Tuyết.
Trong lòng anh đã tỏ tường rồi.
Nếu như không phải do Bạch Nhược Tuyết tự gửi thì ai có thể có được bản lĩnh này chứ?
Thủ đoạn đê hèn này anh đã thấy nhiều rồi.
Cũng là thủ đoạn anh khinh thường nhất.
“Không... chuyện đó...”
Bạch Nhược Tuyết ngây người, không ngờ Lâm Mặc Ca lại nói chuyện này cho Giản Li biết!
Xem ra mối quan hệ giữa hai người họ không, hề đơn giản như vẻ bể ngoài.
“Giản Li, em xin lỗi, em tuyệt đối không có ý làm tổn thương cô Lâm, chỉ là em muốn quay lại lúc ban đầu, quay về đáng vẻ khi trước của chúng ta thôi. Giản Li, chuyện ngày hôm đó anh cứ coi như chưa từng xảy ra được không? Em không cần danh phận gì cả, cũng sẽ không nhắc đến chuyện chia tay nữa. Thế nên anh đừng từ chối em, đừng, rời xa em được không anh?”
Cô ta hối hận thật rồi, nếu như ngày hôm đó ở trên xe, cô ta không cố chấp muốn một danh phận ép anh cưới.
Nếu như cô ta không lấy việc chia tay ra uy hiếp anh, vậy thì bây giờ sao cô ta có thể rơi vào kết cục như thế này chứ?
Cô ta vốn nghĩ mình ở bên anh mười năm.
Tình cảm của hai người đã sâu đậm từ lâu rồi.
Nhưng cô ta vẫn đánh giá quá cao vị trí của bản thân trong lòng anh, cũng đã đánh giá thấp sự vô tình của anh.
Nhưng cho dù anh có lạnh lùng và vô tình như thế.
Thì cô ta vẫn yêu sâu đậm người đàn ông này, không thể khống chế nổi bản thân.
Bởi vậy bây giờ cô ta mới không còn mong cầu gì nữa, chỉ mong được ở lại bên cạnh anh, cho dù chỉ là âm thầm ở bên cũng được.
“Giữa chúng ta đã kết thúc rồi, cô không cần nhiều lời nhắc đến cái khác nữa.”
Giọng nói của anh cũng như trái tim của anh vậy, lạnh lùng vô tình, toả ra khí lạnh.
Lạnh đến nỗi khiến Bạch Nhược Tuyết giật mình, nước mắt rơi đầu mặt.
"Kết thúc? Rõ ràng chỉ là một câu nói trong lúc tức giận thôi, rõ ràng anh cũng biết em vô tâm mà. Giản Li, chẳng lẽ tình cảm mười năm giữa chúng ta lại cứ kết thúc như thế sao? Em không tin, trong lòng anh trước giờ không có em!”
Cô ta nghẹn ngào, ánh mắt đau thương.
Thật ra cô ta còn muốn hỏi, có phải vì người phụ nữ kia, có phải là vì người phụ nữ tên Lâm Mặc Ca kia, nên mới khiến anh bằng lòng từ bỏ tình cảm mười năm với cô ta không.
Nhưng cho tới cuối cùng cô ta cũng không, đám hỏi, cũng không đám nghe câu trả lời của anh.
Bởi vì cô ta sợ hãi, một khi cô ta biết được đáp. án rồi thì sẽ không có được cơ hội nữa.
Cô ta đưa tay ra, muốn nắm lấy tay anh nhưng lại bị anh thản nhiên né tránh.
Cô ta nở một nụ cười buồn bã: “Suốt mười năm trời, em ở bên anh suốt mười năm trời! Quãng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời em cũng cho anh hết thanh xuân của em, tín ngưỡng. của em đều là vì anh. Sao anh có thể nhẫn tâm. như thế chứ?”
Quyển Giản Li chau mày, anh ta thở dài.
"Xin lỗi, trước đây là lỗi của tôi, tôi không nên làm chậm trễ thời gian tươi đẹp của cô. Bởi vậy cô nên trân trọng thời gian quý báu của mình đừng lãng phí vào tôi nữa, không đáng đâu.”
“Nhưng bố mẹ của em vẫn luôn coi anh là con rể tương lai của bọn họ, lẽ nào anh nhẫn tâm để bọn họ thất vọng, để bọn họ đau lòng sao?”
Cô ta nâng cao giọng, thất thanh nói.
“Chỗ thầy, tất nhiên tôi sẽ nói chuyện rõ ràng, sẽ không khiến cô phải khó xử đâu.”
Anh mím chặt đôi môi mỏng, đường như đã không còn kiên nhẫn nữa.
Mà lúc này ở trong phòng, Nhạc Dũng đang. quỳ ở dưới đất.
Đối với một người cao to như anh ta mà nói, chiếc giường này cũng thấp quá rồi.
“Cậu chủ nhỏ, mau đi ra đây đi.”
“'Không đâu! Ra rồi sẽ dễ bị ông bố rẻ tiền đánh, còn phải nhìn chồn tỉnh kia nữa, cháu không thèm!”
Nguyệt Nhỉ bĩu môi nói.
Hôm nay cô bé định ở lại luôn dưới gầm giường.
Nhạc Dũng vò đầu bứt tai, hoang mang cũng không biết nên làm gì.
Anh ta chỉ biết đỗ đành phụ nữ rất phiền phức, không ngờ đỗ đành trẻ con còn khó hơn.
Nghĩ một lúc anh ta lại nhếch miệng cười nói: “Cậu chủ nhỏ, cháu có đói không? Chú đã mua rất nhiều đồ ăn vặt mà cháu dặn rồi.
"Thật không ạ, mua nhiều lắm sao?"
Quả nhiên, Nguyệt Nhi vừa nghe thấy có đồ ăn thì hai mắt lập tức sáng bừng, lúc đang định chui ra ngoài thì lại đừng lại.
“Chú Nhạc Dũng, nếu như chú muốn lừa cháu ra ngoài, vậy thì sau này cháu sẽ không thèm để ý đến chú nữa!”
Nhạc Dũng lau mồ hôi trên trán rồi ân cần cười nói: “Nhạc Dũng chưa bao giờ nói di
Anh ta nói thật.
Tuy Nhạc Dũng là một người đàn ông khô khan nhưng ngay từ lúc nhỏ anh ta đã là một đứa trẻ thật thà rồi, vốn chẳng biết nói dối là gì.
Lúc này Nguyệt Nhi mới mỉm cười, lóc cóc bò ra khỏi gầm giường, vỗ tay: “Có cho chú cũng không dám!”
Sau đó cô bé ung dung đi vào trong phòng khách.
“Đồ ăn ngon đâu ạ? Chú giấu nó ở đâu rồi? Chẳng lẽ đã bị ông bố rẻ tiền phát hiện rồi sao?” Nguyệt Nhỉ vừa đi vừa hỏi anh ta.
'Vốn dĩ ngủ một lúc sẽ không đói nhưng vừa rồi đấu một trận với ông bố rẻ tiền, bây giờ cái
bụng nhỏ của cô bé đã réo như trống đánh rồi.
Nhạc Dũng giống như người làm chạy bước nhỏ tới, lấy một túi đồ to xụ từ trong ngăn kéo dưới phòng bếp ra.
'Vừa nãy nhân lúc giản gia không chú ý đến, anh ta đã giấu chúng ở đây.
Nguyệt Nhi chảy nước miếng cầm đồ ăn vặt bên trong lên nhìn một lượt, sau đó cô bé gật đầu nói: “Ởm, biểu hiện ngày hôm nay của chú không tồi... ờm... Ăn cái gì trước mới tốt đây?”
Nhìn xúc xích bánh mỳ, cánh gà cay và mì hộp đầy ở trong túi, sau một lúc do dự cuối cùng cô bé cũng đưa ra được quyết định.
Cô bé cẩm ly mì hộp ra trước, thuần thục xé vỏ, bỏ gia vị vào bên trong, sau đó đổ nước nóng...
“Ôi, cậu chủ nhỏ, để chú làm cho, cẩn thận nóng đấy.”
Nhạc Dũng sợ đến nỗi mất hồn mất vía, vội vàng đổ thêm nước nóng sau đó đặt ly mì hộp lên trên bàn.
Nguyệt Nhi vui vẻ lấy xúc xích và cánh gà cay. ra rồi ngồi xuống, sốt ruột đợi mì chín.
Ngồi trong phòng bếp nhìn ra, vừa khéo trông, thấy cảnh tượng Bạch Nhược Tuyết đang ngồi trên ghế sô pha khóc như lê hoa đái vũ.
Tâm trạng của Nguyệt Nhi bỗng dưng tốt lên.
Cô bé hừ một tiếng: “Đáng đời!”
Nhạc Dũng cũng nhìn thấy hình ảnh kỳ lạ trong phòng khách.
Cô Bạch đang khóc trông rất đáng thương, còn ngài Li lại lạnh lùng không lên tiếng, cảnh tượng này sao càng nhìn lại càng thấy giống người chồng phụ bạc vứt bỏ cô vợ hiển lương của mình vậy nhỉ.
Bây giờ anh ta càng ngày càng không hiểu nổi ngài Li.
Chẳng phải trước đây anh và cô Bạch vẫn luôn tốt đẹp sao.
Anh ta vốn cho rằng, cuối cùng nhất định ngài Li sẽ cưới cô Bạch, dù sao thì khi đó vì cô bạch anh còn từng cãi nhau với ông chủ.
Nhưng không ngờ bây giờ ngài Li lại nhẫn tâm. muốn chia tay với cô Bạch.
Haizz, chuyện tình cảm ấy mà, anh ta vẫn thật sự không hiểu.
Trông gương mặt nhỏ của Nguyệt Nhỉ vô cùng đắc ý, cô bé xé vỏ rồi bắt đầu vui vẻ ăn đồ ăn.
Tiện tay còn đưa một chiếc xúc xích cho Nhạc Dũng: “Chú Nhạc Dũng, chú cũng ăn với cháu đi! Đây là hối lộ.”
Khiến Nhạc Dũng sợ đến nỗi ăn cũng không được mà không ăn cũng không được.
Cho dù có hối lộ người ta thì cũng phải nói rõ ràng thẳng thắn như thế sao?
Nhưng hiện giờ cậu chủ nhỏ thật sự rất khác trước kia, những, ậu bé làm đều khác trời một vực so với ngày trước.
Ví dụ như là ăn những thứ đồ này, trước kia cậu sẽ không ăn mấy cái đồ ăn vặt không sạch sẽ này, điều quan trọng nhất chính là, khẩu trước của cậu chủ nhỏ rất thanh đạm!
Nhưng còn bây giờ thì...
Ăn mì hộp thịt bò cay, cánh gà cay, ngay cả xúc xích cũng phải cay nữa.
Cái này...
Xem ra cậu chủ nhỏ sắp bị ngài Li ép điên rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!