Dù gì cô Bạch cũng không phải mẹ ruột của cậu chủ nhỏ Vũ Hàn, nếu để cậu chủ nhỏ ở đây, có khi sẽ làm phiền thế giới hai người của bọn họ.
Hơn nữa, anh ta cũng sợ giữa cậu chủ nhỏ và cô Bạch sẽ xuất hiện cảnh tượng không hòa hợp.
Vốn dĩ kẹp giữa hai bố con này đã đủ khiến anh ta sứt đầu mẻ trán rồi.
Tới lúc đó, người xui xẻo chính là anh ta.
Nếu thêm một cô Bạch này nữa, giữa ba người này, haha!
Chẳng bằng anh ta chết đi cho xong.
Chết rồi, thấy còn yên tĩnh.
“Ai nói cô ta sẽ ở lại đây?”
Quyền Giản Li nhíu chặt mày, đáy mắt âm trầm.
Nhạc Dũng nhìn thấy mà giật nảy mình.
Khi đang định hỏi tiếp, đã nghe thấy tiếng trẻ con non nớt vang lên trong phòng ngủ.
“Đồ hồ ly tinh! Cút đi! Cô cút ra ngoài cho tôi. Ai cho cô vào phòng tôi, đồ không biết xấu hổ! Cút ra ngoài!”
“Vũ Hàn ngoan, bố về rồi, không phải Vũ Hàn rất muốn gặp bố à?”
“Ông ấy về thì về thôi, tại sao đồ hồ ly tỉnh như cô còn làm ồn tôi ngủ! Cút đi, đừng chạm vào tôi!”
Vẻ mặt Quyền Giản Li lạnh lẽo, sải bước đi tới.
Trong phòng ngủ.
Nguyệt Nhi đang nhe răng múa vuốt ném gối trên giường lên người phụ nữ kia muốn đuổi cô ta ra ngoài.
Cô bé thực sự rất ghét người phụ nữ này, bởi vì hôm nay cô ta đột nhiên xông vào đây, hơn nữa còn nói gì mà, cô ta là người phụ nữ của bố, là mẹ tương lai của cô bé.
Rõ ràng Nguyệt Nhi chỉ có một mẹ thôi, sao còn có mẹ khác được!
Cho nên Nguyệt Nhi càng chán ghét người phụ nữ này hơn!
Hơn nữa, Quyển Vũ Hàn cũng từng nói với cô bé, chỉ cần là phụ nữ muốn tiếp cận bố đều là người xấu cả.
Nguyệt Nhi phải nghĩ đủ mọi cách để phá hoại mới được.
Nhất định không thể để bố cưới người phụ nữ khác, nếu không, cuộc sống sau này của Nguyệt Nhỉ và Quyền Vũ Hàn, sẽ trở nên rất khó khăn.
Nguyệt Nhỉ nhớ những điều này, cho nên mới tức giận như vậy.
“Hồ ly tỉnh! Không đúng, cô là chồn tỉnh! Vì mùi trên người cô giống mùi chồn vậy vừa thối vừa khó ngửi!”
Nguyệt Nhi tức tới đỏ rần mặt, lại ném một cái gối qua.
Nhìn tên nhóc hống hách này, Bạch Nhược Tuyết tức tới ngứa răng.
Nếu không phải vì nhãi con này là con trai của Giản Li, cô ta đã ném thẳng nhóc ra ngoài từ lâu rồi!
Năm đó, sau khi ông cụ Quyền ép Giản Li kết hôn rồi mới xây dựng sự nghiệp, nói rằng chỉ khi có con nối dõi, để anh thừa kế công ty.
Khi đó, Giản Li quyết định chuyện sinh con trai, cô ta cũng biết.
Cô ta tưởng rằng, Giản Li sẽ chọn cô ta để sinh đứa con này.
Cho dù, không cưới cô ta cũng được.
Chí ít, giữa cô ta và anh, có kết tỉnh của tình. yêu, có mối liên kết không thể cắt đứt được.
Nhưng đâu ai ngờ được cuối cùng Giản Li lại tìm một người phụ nữ mang thai hộ không hề quen biết. Một năm sau thì có đứa trẻ này.
Lúc đó, cô ta thực sự rất hận.
Hận Giản Li thậm chí còn không cho cô ta cơ. hội đó.
Cho nên, đứa trẻ này, cô ta không có bất cứ thiện cảm nào cả, ngược lại còn thấy hơi căm. thù.
Nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười tiêu chuẩn, bời vì đây là điều cơ bản của một diễn viên.
"Vũ Hàn Ngoan, là lỗi của đì, Vũ Hàn đừng tức giận nữa nhé, ra ngoài gặp bố trước đã có được không?”
“Quyền Vũ Hàn!”
Cô ta còn chưa nói xong, đã bị một tiếng quát giận dữ ngắt lời.
Quyển Giản Li trầm mặt đi vào, nhiệt độ trong, phòng ngủ lập tức giảm đi rất nhiều.
Một tiếng quát đầy giận dữ, dọa cho Nguyệt Nhỉ giật nảy mình, sâu ngủ lập tức bỏ chạy.
“Ai dạy con hỗn láo như vậy! Hồ ly tỉnh cũng. là lời con nên nói sao? Suốt ngày cho con đọc sách toàn là đọc mấy cái gì vậy hả! Thế mà đám dùng từ ngữ thô tục như vậy!”
Quyền Giản Li nổi trận lôi đình, hung ác nhìn chằm chằm đứa nhóc nằm trong chăn.
Nguyệt Nhi thấy đáng vẻ hung dữ của anh thì sợ muốn chết, ôm chặt cái chăn, rụt vào góc. tường.
“Cô ta chính là hồ ly tỉnh! Muốn quyến rũ đàn ông đều là hồ ly tỉnh hết! Ai bảo cô ta nói mình là người phụ nữ của bố, là mẹ mới của con.”
Nguyệt Nhi thò cái đầu nhỏ ra, chỉ Bạch. Nhược Tuyết đứng bên cạnh rồi nói.
Trong đôi mắt to trong sáng, là sự quật cường, tuyệt đối không chịu thua.
Rõ ràng đang sợ hãi, nhưng vẫn cứng miệng, đột nhiên khiến Quyền Giản Li nhớ tới một người.
Người kia bị anh chôn trong hố cát, nhưng, vẫn nói lời độc ác, hung hăng nguyền rủa cô gái nhỏ của anh.
Trái tim lạnh lẽo, mày kiếm nhíu chặt.
Lửa giận trong lòng bỗng dâng lên càng cao. hơn.
“Bố là bố của con! Ai cho con không biết lớn nhỏ bất lịch sự như vậy!”
Nhóc con nãy khi nãy còn chẳng gọi một tiếng bố nào, cứ dùng luôn xưng hô đàn ông, với hai người.
Điều này khiến ngài Li cực kỳ khó chịu.
“Bố tôi sẽ không hung dữ với tôi như vậy đâu! Tôi không người bố đáng sợ như vậy!”
Nguyệt Nhi bị anh quát cho tay chân mềm nhũn, nhưng vẫn không muốn nhận thua.
Cô bé nhất định phải chống đối đến cùng, đuổi người phụ nữ này ra ngoài!
“Quyền Vũ Hàn!”
Ngài Li thực sự bị chọc giận sải bước đi tới trước giường, muốn bắt được nhóc con này.
Nguyệt Nhi thấy tình hình không ổn, linh hoạt chui vào trong chăn như con cá nhỏ, chui từ đầu giường tới cuối giường.
Còn vừa lầm bẩm rằng: “Tôi không có người bố hung dữ như vậy đâu! Ông không phải bố của tôi, ông là ác quỷ... hu hu... Ác quỷ sắp ăn thịt trẻ con rồi... chú Nhạc Dũng cứu cháu với!”
Nhạc Dũng được cậu chủ nhỏ gọi tên, giúp cũng không được, không giúp cũng không được.
Bây giờ ngài Li đang nổi trận lôi đình, anh ta đi lên, chẳng phải đang tìm chết sao?
Nhưng nếu không giúp, vậy thì cậu chủ nhỏ sẽ bị đánh thật, kể tội anh ta với mợ chủ, e là anh ta cũng xong đò
"Trời cao ơi, đất dày hỡi, tại sao lựa chọn gian nan như vậy luôn rơi vào đầu anh ta chứ?
Lẽ nào không có con đường thứ ba để đi hơn một chút sao?
Anh ta đang than trời trách đất, oán trách bản thân mình.
Một lớn một nhỏ bên kia đang chạy quanh giường, mở ra một cuộc rượt đuổi khốc liệt.
“Quyền Vũ Hàn, con cút qua đây cho bố!”
Ngài Li kéo mạnh một cái, chăn bị anh kéo xuống đất.
“Phi phi phi, tôi cứ không đó cứ không đó! Đồ ngốc mới ngoan ngoãn nghe lời ông.”
Nguyệt Nhi lăn lông lốc tới tủ đầu giường bên khác, không hề yếu thế.
Ngài Li tức tới mức hai mắt đỏ rực, sắc mặt tái mét, đuổi vòng quanh giường: “Ranh con này, có giỏi thì đừng để bố bắt được! Nếu không bố đánh sưng mông con!”
Nguyệt Nhi linh hoạt như con sóc nhỏ, lắc hai cái chân ngắn cũn, lăn lê bò toài chui xuống gầm giường, vẫn còn hống hách: “Hừ, ai sợ ông chứt Chỉ biết khoác lác thôi, có giỏi thì ông chui xuống. giường bắt tôi đi!”
Ngài Li nghiến răng kêu ken két, nắm tay nổi gân xanh, nhưng không làm được gì nhóc con này.
Anh đang nổi giận đùng đùng, nhưng không sao bắt được người.
Tức tới mức muốn dậm chân.
Nguyệt Nhỉ chui xuống dưới giường, tuy chạy trốn hơi chật vật, nhưng cũng chơi cho ông bố tồi này quay mòng mòng.
Thấy một lớn một nhỏ như đang chơi mèo bắt chuột, Nhạc Dũng cũng sốt ruột theo. Bạch Nhược Tuyết đứng một bên, nhìn thấy hết tất cả biểu cảm và sự phẫn nộ của Quyền Giản Lí.
Quen biết anh mười năm, chưa từng nhìn thấy tình cảm gì ngoài lạnh lẽo trên mặt anh.
Ngoài tiệc tối sinh nhật lần trước, thấy anh cười với Lâm Mặc Ca.
Hôm nay, là lần thứ hai.
Thấy anh nổi giận với một đứa trẻ con đến như vậy, đáy lòng đột nhiên nảy sinh đố kị mãnh. liệt, cũng đưa ra một quyết định to gan.
Người có thể ảnh hưởng tới tính cách kiểm chế của anh, chắc chắn chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng anh.
Có lẽ cô ta vĩnh viễn cũng không thể với tới được vị trí đó.
Nhưng cô ta sẽ không từ bỏ.
Cô ta sẽ dùng cách khác để đạt được mục đích của mình.
Cô ta của trước đây quá đơn thuần.
Ngây thơ cho rằng mình ở bên anh mười năm nên chiếm được trái tim anh là điều đương. nhiên.
Cho nên, mới đột nhiên giận dỗi, đòi một danh phận từ anh.
Nhưng chưa từng nghĩ rằng, anh không hề nghĩ đến việc muốn cưới cô ta.
Cũng vì lần tùy hứng đó, khiến anh gặp tai nạn xe, cũng khiến cô ta bị anh “vứt bỏ” hoàn toàn.
Cho nên bây giờ, cô ta sẽ không cố chấp đòi danh phận gì từ anh cả, chỉ muốn lặng lẽ ở bên anh, có thể nhìn anh, canh giữ bên anh là đã đủ rồi.
Mà để đạt được mục đích này, chắc chắn phải tìm một quân cờ để lợi dụng.
Con trai của anh - Vũ Hàn chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Chỉ cần ra tay từ đứa trẻ này, cô ta tin rất nhanh sẽ quay được lại bên anh, quan hệ của hai người cũng sẽ quay trở lại như trước kia.
Nguyệt Nhi có thế nào, cũng chỉ là đứa bé nằm tuổi, sức lực thể lực đều có hạn.
Cuối cùng có lẽ thực sự không còn sức nữa, chui xuống gầm giường sống chết không chịu ra.
Ngoài miệng vẫn không chịu buông tha: “Hừ, ác ma đáng ghét! Có giỏi thì vào bắt tôi đi! Ông. không bắt được đâu không bắt được đâu.”
Sắc mặt Quyền Giản Li đã tím tái từ lâu, lạnh tới đáng sợ.
Nhìn khuôn mặt nhỏ lộ vẻ đắc ý dưới giường, khớp ngón tay kêu răng rắc.
Nhưng gầm giường bẩn thỉu kia, có chết anh cũng không chui vào đâu.
Nếu không phải vết thương trên chân vẫn. chưa khỏi, đường đường là ngài Li như anh, chẳng, lẽ lại bị một nhóc con như này đùa bỡn quay. mòng mòng sao! Đúng là sỉ nhục sự thông minh của anh!
Hơn nữa, đã hai ngày anh không chợp mắt tồi.
Trước đó giận người phụ nữ đáng chết kia, bởi vì lo co sẽ gặp nguy hiểm tiếp, đã ở cả một đêm trong chiếc xe đằng sau cô.
Trên máy bay càng bị tiếng ngáy của cô làm ồn tới không ngủ nổi.
Bây giờ, bị nhóc con này giày vò lâu như vậy, cảm giác mệt mỏi bỗng ập tới.
“Giản Li, được rồi. Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, anh thế này sẽ dọa nó sợ đó.”
Bạch Nhược Tuyết đi tới, nhẹ nhàng kéo cánh tay Quyền Giản Li:“Vết thương trên chân anh còn chưa khỏi hoàn toàn, cứ thế này tiếp lại chạm vào vết thương đấy.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!