Biến thành đáng vẻ của bản thân năm đó, đáng ghét nhất.
Cô như thế thì có tư cách gì đứng trước mặt anh ta, quen biết anh ta chứ?
Sao có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi nói cười vui vẻ với anh ta?
Có những thứ một khi đã thay đổi thì sẽ không còn quay về đáng vẻ như xưa được nữa. Trong lòng cô đang suy nghĩ rối bời
Nhìn vào trong đôi mắt anh ta, lạ giống như thuở trước.
Cô giơ tay, hệt như năm năm về trước, thuần thục vuốt ve mái tóc cô, trong giọng nói toàn là sự cưng chiều.
" Không gặp em lâu như thế, em sống có tốt không? Tại sao... em vẫn luôn không chịu liên lạc với anh?”
Cho dù cô có nhẫn tâm từ chối anh ta, không chịu liên lạc với anh ta.
Thì từ đầu tới cuối anh ta cũng không đành lòng trách cứ cô.
“Mặc Mặc, anh biết chắc chắn trong suốt những năm qua em cũng có nỗi khổ tâm của.
mình, thế nên anh cũng chưa bao giờ hận em...
Giọng nói dịu đàng đễ nghe vọng đến, khiến trái tìm cô quặn thắt lại.
Vũ Thần của cô, anh ta vẫn luôn là chàng thiếu niên rạng rỡ như ánh mặt trời của cô.
'Tại sao, rõ ràng cô đã khiến anh ta tổn thương sâu sắc như thế nhưng anh ta vẫn cứ ngốc nghếch bao che cho cô chứ.
“Xin lỗi anh...em.."
Cô cất tiếng nhưng lại không biết nên nói gì.
Sao cô có thể nói cho anh ta biết nỗi khổ tâm. của mình được.
Cô và anh ta đã không còn là người ở cùng một thế giới nữa rồi, cô không có tư cách đây dưa thêm nữa với anh ta.
Móng tay găm chặt vào lòng bàn tay nhưng cô lại không hề cảm nhận được.
Hít một hơi thật sâu, cô cố gắng mỉm cười rồi nói: “Anh vẫn lương thiện giống như trước đây... Những năm qua anh sống có tốt không?”
Nhìn nụ cười gượng của cô, ánh mắt anh ta tối hẳn, lực trên bàn tay cũng tăng thêm mấy. phần.
“Em thật sự đang quan tâm đến anh sao? Vậy thì anh nói cho em biết, anh sống không tốt, sống. không tốt một tẹo nào, trong những ngày không. có em, anh chẳng khác nào một cái xác không. hồn! Anh sống không hề vui ví
Giọng anh ta hơi run run.
Giống như một đứa trẻ vậy, ánh mắt lo lắng.
Nắm chặt lấy bả vai cô, đốt ngón tay rõ ràng. như thể hoà vào trong đa thịt của cô vậy.
“Mặc Mặc, em có biết năm năm qua anh đã sống như thế nào không... Anh đã cố gắng nhường nào mới có đủ dũng cảm quay về gặp em... Mặc Mặc, biết em đang quan tâm đến anh, anh thật sự tất vui...”
Trái tim của Lâm Mặc Ca như đang chảy máu.
Từng giọt từng giọt chảy ra bên ngoài qua miệng vết thương cũ.
Sao cô có thể không biết mình đã để lại vết thương sâu như thế nào cho chàng thiếu niên này chứ! Nhưng cuộc gặp gỡ này vốn là sai lầm, cô và anh ta vốn chẳng phải là người trong cùng một thế giới, bọn họ sẽ không bao giờ có khả năng...
Không, hoặc là cuộc gặp gỡ ban đầu.
Là ơn trời ban.
Nếu như khi đó, cô có dũng cảm để từ bỏ mọi thứ, vậy thì có thể bọn họ sẽ có khả năng ở bên. canh nhau.
Nhưng năm năm trước, khi cô lựa chọn hiến dâng sự trong sạch của mình cho một người xa lạ, thế giới của cô đã rẽ sang một con đường khác, một con đường không biết điểm cuối ở nơi nào, gập ghềnh và u tối
Cô cắn chặt môi, trong lòng vẫn không ngừng run rẩy.
“Không... Vũ Thần... Anh đừng như thế...”
Giọng nói của cô yếu ớt đến nỗi ngay cả cô cũng không nghe được.
Bởi vì cô thật sự không đành lòng nói ra. những lời từ chối.
Nếu cô nói ra rồi, liệu đời này còn có thể gặp lại nhau nữa không?
"Chúng ta vẫn giống như khi trước làm bạn bè được không anh?”
“Bạn ư? Mặc Mặc, chẳng lẽ trong lòng em, suốt ngần ấy năm em chỉ coi anh như bạn bè thôi sao?" Hốc mắt Vũ Thần đỏ ửng: “Anh biết em đang nói đối, đúng không? Em đang trách anh, trách anh tại sao không quay về tìm em sớm hơn, đúng không?”
“Vũ Thần! Anh đừng như thế mà!”
Cô cắn chặt môi, thoát khỏi vòng tay của anh ta.
Trái tìm lại đau đớn khôn nguôi.
“Trong lòng em, anh luôn là người bạn tốt nhất, chỉ như thế mà thôi.”
“Không!”
Anh ta tiến lên phía trước một bước cô lại lùi về phía sau một bước, nhìn anh ta bằng ánh mắt quật cường.
Cô bỗng cười nói: “Bắt đầu lên máy bay rồi, anh mau đi đi, đừng để trễ giờ lên máy bay.”
Cô cúi mặt xuống, bàn tay buông thống bên người nắm chặt bởi vì đang cố nén nỗi đau mà run lên bần bật.
“Mặc Mặc!"
Anh ta giơ tay muốn ôm lấy gương mặt của cô nhưng lại bị cô nhanh chóng né tránh.
Bàn tay anh ta cứng đờ giữa không trung.
Không khí như bị đóng băng.
Chỉ có tiếng quảng cáo, phát hết lần này đến lần khác.
Mãi lâu sau, đột nhiên anh ta mỉm cười, để lộ ra nỗi đau vô tận.
Anh ta thu lại cánh tay đang để giữa không trung, ánh mắt vẫn nóng rực như trước.
“Được, thế anh đi trước đây. Chúng ta, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi!”
Nói rồi, anh ta cũng chẳng ngoảnh đầu lại mà đi thẳng vào trong sảnh lớn.
Trái tìm Lâm Mặc Ca đột nhiên vỡ vụn, tan thành hồi ức và cảm giác tội lỗi.
Xin lỗi Vũ Thần.
Là em phụ anh.
Xin lỗi!
Trong mối quan hệ lẽ ra nên bền chặt này, là em lựa chọn từ bỏ trước, bỏ mặc anh không quan tâm.
Là em, em không còn tư cách gì để đây đưa cùng anh nữa.
Nhìn bóng lưng đã khuất khỏi tầm mắt, cuối cùng cô cũng không kìm nén được nữa, nước mắt cứ thế tràn mi.
Lâm Mặc Ca cuộn người ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy mình, khóc nức nở.
Cô tưởng rằng, thời gian đã qua năm năm, mình đã quên chàng trai kia giống như một nốt chu sa trong ký ức.
Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng, nốt chu sa bị xóa đó lại là vết thương sâu nhất trong lòng cô.
Chỉ cần chạm vào thì sẽ đau thấu linh hồn.
Vườn Trúc Tuyết.
Nhạc Dũng đậu xe vững vàng, sau đó mở cửa xe giúp: “Ngài Li, đến nhà rồi.”
Quyền Giản Li xuống xe với vẻ mặt u ám. Vốn dĩ ngài Li định đến công ty, cuối cùng không biết tại sao lại nói muốn về nhà.
Đương nhiên anh ta không dám trái ý, rẽ xe đi thẳng đến vườn Trúc Tuyết.
Quyền Giản Li sầm mặt bước vào thang máy, Nhạc Dũng cũng xách hành lý túi lớn túi nhỏ đi theo anh. Ngoài ra còn có một túi mua sắm cao. cấp trong siêu thị, bên trong đầy ắp, không biết là thứ gì.
“Đây là gì?”
Quyền Giản Li trầm giọng hỏi.
“À... Đây là đồ ăn vặt cậu chủ nhỏ muốn ăn.”
'Nhạc Dũng toát mồ hôi lạnh trên trán.
Ngài Li luôn không cho phép cậu chủ nhỏ ăn những món đồ ăn vặt này, nhưng ngặt nỗi đạo này cậu nhỏ cứ thích ăn những thứ này.
Hơn nữa, từ sau khi ngài Li đưa cậu chủ nhỏ đến vườn Trúc Tuyết, nếu không lấy những món đồ ăn vặt này đỗ đành thì cậu chủ nhỏ sẽ đập tung cả phòng.
Ý định ban đầu khi đưa cậu chủ nhỏ đến vườn Trúc Tuyết là để “tách rời” cậu chủ nhỏ, cậu ba và bà chủ.
Có thể trừng phạt cậu chủ nhỏ một trận.
Nhưng không ngờ lại mang đến cho anh “tai họa ngập đầu”.
Trước kia cậu chủ nhỏ thông minh tài giỏi cỡ nào thì bây giờ cũng ngang bướng cỡ đấy.
Mấy ngày nay, mấy người hầu được thuê đều bị cậu chủ nhỏ đuổi đi theo nhiều cách khác nhau.
Lúc đi còn kêu trời khóc đất, nói sau này thuê nhiều tiền hơn nữa cũng sẽ không hầu hạ.
Đối với bản lĩnh tra tấn người của cậu chủ nhỏ, Nhạc Dũng cũng chỉ có thể bái phục.
Hơn nữa còn không dám nói với ngài Li.
Bởi vì sợ cậu chủ nhỏ sẽ trả đũa mình.
Tóm lại, sau vài ngày ở chung với cậu chủ nhỏ, anh ta mới phát hiện bản lĩnh tra tấn người khác của cậu không hể thua kém gì ngài Lú.
Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, cha nào con nấy.
Trò giỏi hơn thầy!
Bây giờ cậu chủ nhỏ mới năm tuổi là đã có thể hành những người giúp việc này đến chết đi sống lại, đợi sau này trưởng thành...
Chậc chậc, nhất định là một người chủ hại nước hại dân.
Quyển Giản Li đang định hỏi tiếp thì cửa thang máy mở ra.
Nhạc Dũng thở đài một hơi, ân cần trợ giúp mở cửa, nhưng không ngờ lại bị một bóng người thơm nức mũi va phải.
“Giản Li, anh về rồi!”
Bạch Nhược Tuyết mỉm cười xinh đẹp như hoa lan, khiến Nhạc Dũng ngẩn ra.
Quả nhiên là siêu sao quốc tế, bất kể lúc nào cũng xinh đẹp như:
Chỉ một nụ cười tùy ý như vậy cũng giống như đang chụp tạp chí.
Quyền Giản Li cau mày, nhìn về phía Nhạc Dũng.
Nhạc Dũng hốt hoảng lắc đầu, tỏ ý không biết.
Buổi sáng lúc anh ta ra khỏi cửa thì cậu chủ nhỏ ở nhà một mình, thế nên mới nhờ anh ta mua ít đồ ăn vặt.
Cô gái này đến từ lúc nào?
Biết Nhạc Dũng sẽ không nói dối, Quyền Giản Li khẽ cau mày, có vẻ hơi mất kiên nhẫn.
“Giản Li, đi đường mệt không? Anh ăn cơm chưa? Có muốn em nấu gì không?”
Bạch Nhược Tuyết nhẹ nhàng hỏi thăm, đồng. thời vừa thuần thục vừa địu đàng treo áo khoác lên giúp anh, lại còn đặt sẵn dép lê, hầu hạ anh mang vào.
“Ăn rồi.”
Quyền Giản Li chỉ nói hai chữ, ánh mắt lại nhìn vào trong phòng tìm kiếm thứ gì.
Bạch Nhược Tuyết ngầm hiểu: “À, Vũ Hàn chơi game cả ngày rồi, vừa nãy mệt mỏi, em đỗ thằng bé ngủ rồi. Đứa nhỏ này thật ngoan, lại còn đáng yêu, thật sự khiến người ta thương.”
“Game?”
Sắc mặt Quyền Giản Li tối sẩm lại, giọng nói đột nhiên trầm hơn không ít.
Nhạc Dũng giật mình, trước khi ngài Li đi đã sắp xếp nhiệm vụ học tập cho cậu chủ nhỏ.
Nhưng bây giờ cô Bạch lại vô tình hay cố ý' nhắc đến việc cậu chủ nhỏ chơi game cả đời, đây chẳng phải là vạch lỗi của cậu chủ nhỏ à?
Huống hồ quan hệ giữa hai bố con này vốn cũng không tốt, cậu chủ nhỏ chống lại ngài Li khắp nơi.
Quan hệ vốn đã căng thẳng.
Bây giờ cô Bạch chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, trực tiếp châm ngòi.
Nhưng ngặt nỗi Bạch Nhược Tuyết lại không, nhận ra sự bất an của anh ta, cô ta tiếp tục nói: " Đúng vậy, hình như là một trò chơi trên điện thoại, em đã xem thử thấy rất thú vị. Ha ha, bọn. trẻ bây giờ ngày càng thông minh.”
Bộp!
Quyền Giản Li giật cà vạt xuống ném mạnh lên ghế sô pha.
Sau đó lại nhìn vào phòng bếp, sắc mặt lạnh hơn mấy phần: “Người giúp việc đâu?”
“Người giúp việc tạm thời..."
“Nghe nói Vũ Hàn không hài lòng về những người giúp việc này, cho nên đã đuổi bọn họ đi."
Nhạc Dũng vừa lên tiếng đã bị Bạch Nhược Tuyết chặn họng.
“Nhất định là những người giúp việc kia tay chân không lanh lẹ, cho nên mới chọc giận Vũ Hàn. Trước khi tìm được người giúp việc mới, em sẽ ở đây chăm sóc Vũ Hàn, anh yên tâm.”
Nhạc Dũng cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh, cô Bạch hết chuyện để nói rồi à.
Vốn đĩ anh ta muốn nói uyển chuyển một chút,nhưng lại cô ta nói thẳng như vậy.
Xong rồi, chuyến này e là cậu chủ nhỏ khó thoát khỏi cái chết.
Không ngờ sắc mặt của ngài Li đã đen hết sức, đen đến độ không thể đen hơn được nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!