Cô không ngừng hỏi ra hết tất cả các câu hỏi trong lòng.
Trên thực tế, cô muốn hỏi thẳng xem người phụ nữ đó có phải là của Bạch Nhược Tuyết không.
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, anh cũng, không muốn che giấu điều gì, chậm rãi nói: * Người sáng lập thương hiệu Q là một đàn chị của anh. Năm đó chị ấy có dự cảm sẽ có cơ hội kinh doanh nên đã hỏi ý kiến anh, sau đó mua quyền sử dụng loại vật liệu đặc thù này. Mà chiếc vòng cổ này là do anh tự mình thiết kế. Là một sự kiện. quan trọng kết thúc việc anh theo học ở Châu
''Cho nên, cái này rất quý giá đúng không? Chẳng lẽ là vô giá?"
Cô hỏi lại.
"Đương nhiên, đây là cái duy nhất trên thế giới và nó là vô giá."
Quyền Giản Li nói với vẻ mặt ủ rũ, điều đó có nghĩa là, người phụ nữ này, xin hãy cảm động và cảm ơn anh đi.
Ngay cả thứ quý giá như vậy anh đều cho em, em nhất định phải tìm cách lấy lòng anh đó.
Mà lúc này, sao Lâm Mặc Ca không nghĩ tới những chuyện này chứ?
Nói cảm động đương nhiên là có, nhưng, nhiều hơn, bản thân cô lại đang nghĩ nếu như sau. này không có tiền, nói không chừng có thể đem. thứ này bán đi, đổi lấy một phòng ở.
Nhìn thấy nụ cười xấu xa trên khuôn mặt người phụ nữ, nhất thời khiến anh có cảm giác rùng mình.
Anh lạnh lùng cảnh cáo: "Lâm Mặc Ca! Nếu em đám bán chiếc vòng cổ này, anh sẽ xé xác em. thành từng mảnh!"
Lâm Mặc Ca sợ hãi cả người run lên: "Ừm. Sao anh biết tôi đang nghĩ gì?"
Người phụ nữ chết tiệt!
Cô thật sự muốn bán nó đi à?
Ngài Li run rẩy siết chặt nắm đấm, người phụ nữ này thật sự vô ơn không biết tốt xấu!
Thật là lăng phí nỗi khổ tâm của ngài Li mà!
Dưới ánh mắt khát máu của anh, cô co ro người lại, năng lượng vui vẻ vừa mới khôi phục lại trong nháy mắt phải kìm nén xuống dưới.
"Cái đó... Cảm ơn... Ý tôi là thật đấy..."
Cũng không biết cô lấy đũng khí từ đâu, đột nhiên ngẩng đầu lên, đặt lên đôi môi lạnh lẽo của anh một nụ hôn khe khẽ.
Trong nháy mắt, hai má lại đỏ bừng.
Giật mình trước đòn đánh lén của cô, ngay cả một người luôn bá đạo như ngài Li đây cũng ngây ngẩn cả người.
Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, hai ánh mắt đan vào nhau, như thể đã sinh ra một phản ứng hóa học kỳ diệu.
Im lặng.
Sự im lặng quỷ dị.
Rào rạt!
Đó là tiếng thì thẩm ngọt ngào của sóng biển với bờ cát.
Yên tĩnh, như thể bản thân có thể nghe thấy biển
Có thể nghe thấy tiếng những con cá nhỏ khe khẽ nói chuyện.
Một cơn gió biển thổi qua, làm rối tung mái tóc lòa xòa trên trán anh.
Trong đôi mắt đen kia giống như có một cái hố sâu thăm thẳm không nhìn thấy đáy.
Giống như một lỗ sâu không gian, hút cô vào trong.
Con ngươi của cô rạng rỡ, tỏa ra như những. ngôi sao sáng, như thể toàn bộ vũ trụ bao la được chứa đựng trong đó.
Mà anh lại biến thành một ngôi sao băng, vụt qua vũ trụ tươi sáng đó.
Cũng không thể nói rõ bầu không khí lúc này là xấu hổ hay ái muội, giống như còn thiếu một chút gì đó.
Chiếc áo khoác ở trên người cô giống như nghe hiểu được nỗi lòng của chủ nhân, lặng lẽ trượt xuống.
Làn đa mịn màng của cô cứ như vậy đột ngột đập vào mắt anh, khiến đồng tử của anh co rút lại, ở một nơi nào đó trong cơ thể đang nhen nhóm. lên một ngọn lửa.
Tấm gạc trắng mỏng dính trên người cô.
Vải mỏng đến đáng thương.
Ánh trăng lúc này đường như sáng hơn rất nhiều, dưới lớp vải mỏng tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt, mông lung.
Cổ họng thắt lại, hơi thở càng lúc càng nóng.
Gió biển thổi qua làm cô run lên, lập tức nhận ra mình đang trong tình cảnh xấu hổ. chiếc áo khoác rơi
Cô hoảng hốt muốn nị trên boong thuyền, nhưng lại bị bàn tay to lớn của anh đột nhiên đặt lên phần vải mỏng.
"A!"
Cô xấu hổ kêu lên một tiếng, giãy dụa muốn đứng dậy.
Ban đầu chiếc ca nô vốn đang ổn định, dưới sự giãy dụa của cô bắt đầu lắc lư.
Lòng bàn chân cô không còn sức lực, đi không vững, loạng choạng mấy lần trên thuyền.
Bị bàn tay to lớn của anh kéo, lại ngã vào trong vòng tay rắn chắc của anh.
"Khi đó... Cảnh sát chắc cũng đã đi xa rồi, chúng ta cũng... cũng nên trở về thôi... Ô..."
Cô chưa kịp nói xong đã bị nụ hôn bá đạo của anh chặn miệng lại.
Đôi môi nóng bỏng tràn đầy sự kiểm chế và háo hức, thậm chí là cả ngàn sự nhẫn nhịn.
Cứ như vậy, bản thân đần đần mất đi cảnh. giác.
Một đôi bàn tay to lớn không khách khí cởi bỏ. tấm vải cản trở, chính xác nắm lấy nó.
Trong khoảnh khắc đó, một dòng điện tê dại đột nhiên xuất hiện, đồng thời châm lên ngọn lửa nhỏ trong lòng cô, cũng khiến đầu óc cô dần tỉnh táo, đốt cháy không còn một mảnh.
Ngay cả bản thân cô cũng không biết tại sao, thậm chí một chút phản kháng cũng không có.
Có lẽ, sau khi biết được người đàn ông này là bố một của hai đứa trẻ, trong lòng cô đã xảy ra một sự thay đổi kỳ diệu.
Hoặc có lẽ bởi vì anh ta là người đàn ông xa lạ năm năm trước, người đàn ông mà cô nghĩ đến trong giấc mơ lúc nửa đêm.
Nếu không, chính là bởi vì sự xuất hiện của anh đêm nay giống như một vị thần, cứu cô khỏi bờ vực của cái chết và sự sỉ nhục.
Lúc này, cô cảm thấy thoải mái và biết ơn hơn bao giờ hết.
Muốn dựa vào anh gần hơn một chút, lại gần hơn một chút.
Đối với anh, sự hợp tác của cô chắc chắn là sự cám dỗ chết người nhất.
Sau khi loại bỏ đấu vết chướng ngại vật cuối cùng, thân hình cao lớn cứ như vậy lăn xuống, lao thẳng vào.
" Đừng.. Ở đây.. Sẽ ... Sẽ chết đuối.."
Có lẽ vừa rồi bị một lần cho nên trong lòng cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Giọng nói mỏng manh và yếu ớt của cô, giống như bùa mê của phù thủy trên biển, khiến anh không thể kiểm chế bản thân.
"Đừng sợ, có anh..."
Đừng sợ, có anh đây.
Những lời yêu thương đẹp đẽ và cảm động nhất trong ký ức của cô ngay lập tức làm rung. động trái tìm đang đập rộn ràng, nhất thời khiến cô không nói được nên lời.
Chiếc ca nô dừng ở trên mặt biển khẽ lắc lư.
Một cành hoa cũng có thể khuấy động cả một làn sóng.
Rào.., Rào....
Đó là những lời thủ thỉ thân mật giữa thuyền và sóng, là những lời yêu thương ngọt ngào giữa trăng và sao.
Dường như bắt đầu từ đêm nay, giữa cô và anh. có một thứ gì đó đang lặng lẽ thay đồi.
Chỉ là có chút mơ hồ khiến cô không thể tìm thấy nó.
Nhưng hai người họ thực sự cảm nhận được sự thay đổi tỉnh tế đó.
Đêm dần khuya.
Trên vùng biển Aegean thơ mộng, nơi những người yêu nhau trên khắp thế giới đều tới đây, cô và anh cũng có lần đầu tiên gặp lại nhau đầy lãng mạn.
Ngày hôm sau.
Mặt trời trên biển Aegean đường như vĩnh viễn đầy nắng như vậy.
Làn nước trong xanh, bầu trời trong vắt và rực rỡ.
Một tòa nhà với những bức tường trắng và mái nhà màu xanh.
Mọi thứ giống như một câu chuyện cổ tích.
Vẻ đẹp không thực, giống như một giấc mơ.
Lâm Mặc Ca mặc một chiếc quần đùi denim màu xanh da trời và một chiếc áo phông trắng, chiếc áo này được buộc tùy ý quanh eo, để lộ vòng, eo phẳng mảnh mai.
Mái tóc đen mượt được tùy ý buộc lên, trên mặt không trang điểm, làn da trắng như tuyết lộ ra dưới ánh mặt trời trong suốt như pha lê, lấp lánh ánh kim.
Từng bước một giẫm lên lớp cát mịn đen mịn nhất vô nhị dưới chân, thỉnh thoảng lè lưỡi với bóng đáng cao lớn trước mặt.
Sáng sớm bị kéo ra khỏi giường, cô ngủ không ngon chút nào.
Ngày hôm qua sau khi trải qua chuyện kích thích và đáng sợ như vậy, cả đêm hôn đó cô còn bị Quyền Giản Li không coi ai ra gì giày vò cả đêm.
Hơn nữa còn nhân lúc thuốc trong người cô còn chưa hết tác dụng.
Hành vi của anh chàng này quả thật khiến cho người khác cực kỳ tức giận.
Quả đúng không bằng cầm thú!
Tuy nhiên, đường như cô không còn ghê tởm. như trước nữa.
Nghĩ đến cảnh đẹp tối qua, bất giác cô lại đỏ mặt.
Còn ngây ngốc ở đó làm gì? Mau tới đây đi!"
Quyền Giản Li ném thứ đang cầm trong tay xuống bờ cát, quay đầu về phía cô khẽ quát một câu.
Cô bĩu môi, bất mãn đi tới.
Bên này, Quyển Giản Li đã nhanh chóng sắp xếp xong dù che nắng, sắp xếp xong ghế nằm, thoải mái nằm xuống, muốn có bao nhiêu hài lòng có bấy nhiêu.
Lâm Mặc Ca vui vẻ chạy đến, nhìn chằm chằm vào chỗ trống bên cạnh anh nhất thời sửng. sốt.
“Này, không phải anh chỉ mang theo đồ của mỗi mình tới đây đấy chứ?”
Khóe miệng anh nhếch lên, từ chối cho ý kiến.
"Quyển Giản Li! Anh quá đáng rồi đấy! Phong thái lịch lãm của một quý ông đâu rồi! Còn đức tính yêu trẻ kính già, tôn trọng phụ nữ đâu? Cho. dù không có tình yêu thì cũng nên nghĩ đến việc ưu tiên phụ nữ trước, sao anh có thể mặt đày nằm. một mình ở đây như vậy."
Cô còn chưa kịp quở trách xong đã bị anh đột nhiên ngắt lời.
Anh chỉ vào một chiếc túi dưới chân cô, nhỏ
giọng nói: "Mang cái đó lại đây."
Trong mắt cô đột nhiên lấp lánh như sao sáng, chẳng lẽ cái này là chuẩn bị cho cô phải không?
Trong lòng vui mừng như điên lập tức mang cái túi đi tới đó.
Trong nháy mắt nụ cười trên khuôn mặt của cô đông cứng lại.
Bởi vì cô cứ như vậy mà nhìn thấy anh lấy dụng cụ vẽ tranh từ trong túi ra.
Đó là chiếc mà Lý Chí Minh đã sử dụng trong cuộc thi của Quyền thị trước đây.
Sau đó, dưới cái nhìn chằm chằm của đôi mắt tức giận tới phun lửa, anh nhàn nhã mở nó ra và chuyên tâm vẽ.
Lâm Mặc Ca tức giận nghiến răng, hận không thể giật lấy bảng vẽ trong tay anh rồi ném nó xuống dưới biển!
Anh chàng này quả nhiên là một người cực đoan.
Đêm qua, anh ta hành động như một con thú động tình, bây giờ không nghĩ tới anh ta lại hành động như chính nhân quân tử.
Người đàn ông chết
Sớm muộn gì cũng có một ngày, cô đây sẽ đem bộ mặt giả nhân giả nghĩa này của đối phương lột xuống!
Tức giận thở phì phì, đặt mông ngồi xuống bãi cát, cô bắt đầu đào một hố cát.
Hừ, cô sẽ đào một cái hố lớn!
Chôn sống gã này!
Quyền Giản Li liếc mắt nhìn cô một cái, khóe g cong lên cười.
Dáng vẻ lúc cô tức giận, quả thật khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Mỗi khi tức giận cái môi nhỏ sẽ dầu ra, đáng vẻ u oán, thật sự rất giống một đứa trẻ đang giận dỗi.
"Ngoan quá, còn biết tự chơi với cát."
Đột nhiên, đôi môi mỏng của anh phun ra một câu.
"Ngoan cái đầu anh thì có! Chờ một chút, anh sẽ không đắc ý được lâu đâu! Chỉ một lát nữa thôi, anh sẽ phải cầu xin tha thứ!"
Cô giận dữ lẩm bẩm, ôm theo lòng căm tức đào một hố cát thật sâu...
Quyền Giản Li cười rạng rỡ, một lần nữa tập trung sự chú ý của mình vào bảng vẽ.
Lâm Mặc Ca ở một bên dùng ánh mắt muốn giết người nhìn anh, một bên trộm nuốt nước bọt.
Không thể không thừa nhận, đáng người của anh chàng này thực sự rất đẹp.
Làn da màu mật ong, cơ bắp săn chắc, dưới ánh nắng mặt trời, quả thật cô đã bị người đàn ông. này mê hoặc.
Cô đột nhiên nghĩ, nếu như ngày hôm qua người này cũng bị treo lên thập tự giá bán đấu giá, nhất định phải cao ngất trời?
Dáng người này, cơ thể này, quả thật là cả nam nữ đều ăn.
Nhưng người này thật quá đáng, đi ra ngoài sao lại ăn mặc hở hang như vậy.