Cậu muốn giữ làm quà tặng bố.
Nhưng cậu chờ mãi chờ mãi, tận đến khi trời tối bố mới vội vàng trở về.
Cậu đưa bức tranh cho bố, trong lòng tràn trể hy vọng rằng bố sẽ thích nó.
Nhưng không ngờ bố lại xé nát bức tranh.
Bởi vì bố nói, vẽ ra một thứ như vậy chỉ khiến bố mất mặt.
Lại không biết rằng trái tim Vũ Hàn cũng bị xé nát như bức tranh kia.
Từ đó về sau, Vũ Hàn đã hết hy vọng.
Nếu bố không thừa nhận sự tồn tại của cậu, vậy cậu cũng không thèm nhận người bố kia nữa.
Cho đến một ngày, người giúp việc nhặt được một chú chó con mới sinh đáng thương bị vứt bỏ ở ngoài cửa.
Vũ Hàn bèn giữ chó con lại, đặt tên cho nó là Bell, cả ngày ở cùng nó, xem nó là người bạn tốt nhất.
Cậu có chuyện gì cũng nói với nó.
Nhưng bố lại rất ghét những thứ bẩn thỉu, nhất là động vật
Thậm chí bố còn bảo người giúp việc vứt Bell đi.
Cho nên, lần đầu tiên cũng là lần duy nhất, cậu đứng lên đấu tranh với người bố cao cao tại thượng khiến mình e sợ kia.
Sau đó, Bell bỏ chạy vì hoảng sợ, cậu đuổi theo Bell, và đó cũng là lần đầu tiên cậu chạy ra khỏi nhà.
Tiếp đó, cậu gặp mẹ.
Mẹ cứu cậu, hơn nữa còn nhầm cậu thành Nguyệt Nhi mà đưa về nhà.
Kể từ đó, cậu đã tham luyến sự ấm áp của mẹ không nỡ rời đi.
Vốn là một quá khứ cô độc và bi thương, nhưng khi được nói ra từ trong miệng của một đứa trẻ, nó lại giống như đang kể một câu chuyện cổ tích.
'“Tên khốn chết tiệt! Anh ta hoàn toàn không xứng là bố!”
Lâm Mặc Ca nghẹn ngào, trên mặt chứa đầy nước mắt.
Tên cặn bã Quyền Giản Li kia, sao anh có thể nhãn tâm làm tổn thương một đứa trẻ như vậy chứt
Hơn nữa, đứa trẻ này còn là máu mủ ruột thịt của anh.
"Xin lỗi bé cưng, tất cả là lỗi của mẹ, là mẹ không tốt... Để con chịu khổ nhiều như vậy..."
Cô ôm chặt chặt cậu bé vào lòng như đang ôm.
Ban đầu cô cho rằng con trai ở nhà chủ thuê sẽ có một cuộc sống đầy đủ và sung túc, được tận hưởng những thứ tốt đẹp nhất.
Nhưng không ngờmỗi ngày con trai đều phải chịu giày vò.
Thằng bé nhỏ như vậy, rốt cuộc nó làm thế nào chịu đựng được tới tận bây giờ?
Cô thật sự không đám tưởng tượng.
Cô chỉ có thể ôm con trai thật chặt, như muốn khảm cậu vào sâu trong cơ thể của mình.
Vũ Hàn, tha thứ cho mẹ vì đã tìm thấy con quá muộn nhé. Sau này, mẹ sẽ không bao giờ rời bỏ con, sẽ không bao giờ để con phải chịu đựng tên rác rưởi kia nữa! Mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt, thế nên đừng sợ nữa, biết chưa?”
“Vâng, mẹ, Vũ Hàn không trách mẹ chút nào, trái lại con còn rất nhớ mẹ đói"
Vũ Hàn cọ khuôn mặt nhỏ nhắn ướt nhẹp vào ngực cô, buồn bực nói: "Mẹ ơi, về sau để Vũ Hàn. mãi mãi ở bên cạnh mẹ được không? Con không bao giờ muốn trở về ngôi nhà kia nữa."
"Được, mẹ đồng ý với con, mẹ nhất định sẽ nghĩ cách để con và Nguyệt Nhỉ ở lại bên cạnh mẹ."
Lâm Mặc Ca nhẹ nhàng vỗ lưng đứa trẻ, lòng đau âm ỉ.
Tên khốn khiếp Quyền Giản Li kia, cô nhất định sẽ không tha thứ cho anh.
Bởi vì niềm vui sướng gặp lại, hai mẹ con trò chuyện suốt cả đêm.
Cho đến khi sắc trời mờ sáng mới ngủ say.
Năm năm xa cách, thật sự có rất nhiều lời muốn nói.
Vui vẻ, đau buồn cùng cô độc.
Tất cả đều muốn chia sẻ.
Không biết ngủ bao lâu, trong lúc mơ màng, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Là chiếc điện thoại mà Vũ Hàn đặt trong. túi.
Vừa nhìn thấy cái tên phía trên, Lâm Mặc Ca lập tức tỉnh táo lại.
“Nguyệt Nhỉ? Là con à?”
Cô sốt sắng hỏi.
"Mẹ... Hu hu... Mẹ ơi, Nguyệt Nhi rất nhớ mẹ..."
Nghe thấy giọng nói truyền tới từ đầu bên kia, lúc này trái tìm cô mới hạ xuống.
"Nguyệt Nhỉ ngoan, đừng khóc! Con nói cho. mẹ nghe nào, có phải bố bắt nạt con không?"
Bởi vì hôm qua lúc rời đi, sắc mặt Quyền Giản Lí rất không tốt.
Cho nên cô đoán anh nhất định sẽ trừng phạt Nguyệt Nhỉ.
Giọng Nguyệt Nhi cố ý hạ thấp, giống như đang trốn trong chăn gọi điện thoại.
"Hu hu... Bọn họ nói ông bố hời kia muốn nhốt Nguyệt Nhỉ vào căn phòng nhỏ cực kỳ tối, hơn nữa còn không cho Nguyệt Nhỉ ăn cơm... Hu hu... Mẹ, Nguyệt Nhi không muốn ở lại đây nữa, mẹ dẫn Nguyệt Nhi đi được không?"
Đồ súc sinh!
Tên khốn Quyền Giản Li kia đúng là không phải người!
Sao có thể nhốt Nguyệt Nhi vào phòng tối cơ chứ?
Chẳng lẽ anh không biết làm vậy sẽ để lại bóng ma cho đứa trẻ, làm đứa trẻ sợ hãi sao? ện thoại, Vũ Hàn bò
Nghe thấy tiếng mẹ gọi dậy từ trên giường.
Cậu xoa đôi mắt nhập nhèm vì ngái ngủ, vừa nghe thấy giọng nói của Nguyệt Nhỉ thì lập tức lấy lại tinh thần.
"Nguyệt Nhỉ ngoan nhé, cố kiên trì thêm vài ngày nữa, mẹ nhất định sẽ nghĩ cách cứu con, được không?"
Hiện giờ Lâm Mặc Ca lòng nóng như lửa đốt nhưng lại không có cách nào.
Cô không thể lấy cứng đối cứng với Quyền Giản Li được.
Cô càng không thể để anh phát hiện ra sự tồn tại của Nguyệt Nhi.
"Nhưng Nguyệt Nhỉ sợ lắm, cũng rất nhớ mẹ nữa!"
Cô nhóc trong điện thoại không chịu.
“Nguyệt Nhi, con phải nhớ kỹ những lời bây giờ mẹ nói nhé! Con nhất định không được để bố và người nhà họ Quyển biết con tên là Nguyệt Nhi, càng không được nói cho bọn họ biết con là con của mẹ, được không? Con cứ giả bộ làm Vũ Hàn giống như trước kia, đừng để người khác nhìn ra bất kỳ sơ hở nào, như vậy mẹ mới có cơ hội cứu con ra ngoài, biết không?”
“Thật sao? Mẹ thật sự sẽ đến cứu Nguyệt Nhi hả?”
Cô nhóc gặng hỏi.
"Nguyệt Nhỉ và Vũ Hàn đều là bé cưng của mẹ, đương nhiên mẹ phải cứu Nguyệt Nhỉ ra ngoài chứ! Vậy nên Nguyệt Nhi đừng khóc, ngoan ngoãn chờ mẹ nhé?”
Cô kiên nhân đỗ dành.
Giọng nói Nguyệt Nhi đè thấp hơn một chút: "Nhưng mẹ ơi, Nguyệt Nhỉ thật sự rất ghét ông bố hời kia, chúng ta không cần bố nữa được không?"
Lâm Mặc Ca cười khổ: “'Được, sau này ba chúng ta sống bên nhau, không cần tên Quyền. Giản Li đáng ghét kia!”
Lúc này Nguyệt Nhi mới nín khóc bật cười, cầm điện thoại làm nũng: "Còn nữa mẹ ơi, con muốn làm chị, mẹ bảo Quyển Vũ Hàn gọi con là chị nhé? Nếu không Nguyệt Nhỉ không nghe lời đâu."
Cô đở khóc đở cười với yêu cầu này của cô bé.
Quả nhiên, đối với cặp song sinh mà nói, vấn để ai lớn ai nhỏ vĩnh viễn là một một đề tài tranh luận không ngớt.
Vũ Hàn vẫn luôn ngồi bên cạnh mẹ, đương nhiên cũng nghe thấy lời của Nguyệt Nhi.
Cậu bïu môi nhỏ, không tình nguyện hô một tiếng về phía điện thoại: “Chị! Đã được chưa, chị phải ngoan ngoãn chờ đấy!”
Nguyệt Nhỉ vui vẻ lăn lộn trong chăn vài vòng, tâm trạng xấu ban nãy cũng lập tức tiêu tan.
"Ha ha, em trai ngoan, chị nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ! Nhưng em trai phải cùng mẹ đi cứu chị đấy!"
Một tiếng em trai hai tiếng em trai khiến Vũ Hàn tức giận bĩu miệng nhỏ.
"Được, mẹ nhất định sẽ cứu Nguyệt Nhi!"
Lâm Mặc Ca cưng chiều sờ đầu Vũ Hàn, lại đặn đò Nguyệt Nhi vài câu, sau đó mới lưu luyến cúp điện thoại.
Tên khốn Quyền Giản Li kia sẽ không thật sự nhốt Nguyệt Nhi vào phòng tối đấy chứ?
Lỡ dọa Nguyệt Nhi sợ thì làm sao bây giờ?
Cô phải dùng cách gì mới có thể vừa cứu được. Nguyệt Nhỉ ra một cách an toàn, vừa bảo vệ được Vũ Hàn nhỉ?
Muốn giở trò dưới mí mắt của Quyền Giản Li, sợ là sẽ bị phát hiện bất cứ lúc nào.
Dù sao cô cũng biết năng lực của người đàn ông kia mạnh mẽ đến nhường nào.
Nhưng cô nhất định phải giành lại cặp song sinh này.
Cô phải bảo vệ hai đứa bé bằng bất cứ giá nào.
Cô cúp máy xong thì cũng tới giờ Vũ Hàn tới nhà trẻ.
Cô rời giường, chuẩn bị bữa sáng cho con.
Vũ Hàn vẫn ngoan ngoãn tự mình rửa mặt thay quần áo như mọi ngày.
Nhìn con trai mặc đồ thể thao mới mua mấy. hôm trước, lúc này cô mới phát hiện mình quá sơ ý.
"Bé cưng, mấy ngày nay tủi thân cho con rồi, vậy mà lại để con mặc quần áo của Nguyệt Nhi."
Vũ Hàn có bệnh sạch sẽ, cô có thể tưởng tượng. được trong lòng cậu kháng cự nhường nào.
Nhưng dù vậy, cậu nhóc cũng không muốn rời khỏi cô hay căn nhà này.
Trong lòng cô lập tức tràn đầy cảm động.
Cô thật sự nợ Vũ Hàn quá nhiều.
“Không sao đâu mẹ... Chỉ cần được ở lại bên cạnh mẹ, Vũ Hàn đã rất thỏa mãn rồi!”
Cậu bé cười ngọt ngào với cô, lại khiến cô càng thêm áy náy.
Nếu như không có chuyện này, cô sẽ không bao giờ phát hiện ra sự quan tâm của mình dành cho con cái lại ít đến mức đáng thương như vậy.
Cô lại có thể bất cẩn đến thế.
Có lẽ cô cũng không phải là một người mẹ xứng chức.
Lúc Vũ Hàn ăn sáng, cô lại ăn không nổi.
Muốn cứu Nguyệt Nhỉ ra dưới mí mắt Quyền Giản Li chẳng khác gì nhổ lông trên thân cọp. Nếu bị phát hiện thì chỉ có đường chết!
Cô không sợ mất mạng, cô chỉ sợ mình sẽ hoàn toàn mất đi hai đứa bé.
Cô đang suy nghĩ mệt mỏi thì chuông điện thoại vang lên.
Lúc nhìn thấy bốn chữ “Mặt người đạ thú” hiển thị ở phía trên, trái tìm cô bỗng run lên:
"Alo?"
“Chuẩn bị hành lý, thẻ căn cước và hộ chiếu ra nước ngoài công tác cùng anh. Anh sẽ tới đón em lúc mười giờ.”
Giọng nói bình tĩnh, nhưng lại là giọng điệu ra lệnh không cho phép nghỉ ngờ.
"Đi đâu? Sao lại đi gấp như vậy, tôi còn rất nhiều việc cần xử lý."
Cô còn chưa kịp nói hết đã bị anh lạnh lùng. cắt ngang: “Em chỉ là bạn giường của anh, cứ làm tốt nghĩa vụ của mình là được rồi. Còn những thứ khác, em không cần cũng không có tư cách để biết!”
Dứt lời, anh không đợi cô phản ứng đã thẳng. thừng cúp điện thoại.
Lâm Mặc Ca tức giận đến nghiến răng nghiến. lợi, nhưng lại không thể làm gì được.
“Quả nhiên là cầm thú! Ngay cả đi công tác cũng nghĩ đến mấy chuyện bỉ ổi kia!”
Cô cực kỳ tức giận, không ngờ tên này lại nói muốn cô cùng đi nước ngoài công tác, hơn nữa còn cố ý nhấn mạnh thân phận bạn giường của cô.
Bên kia vừa nhốt Nguyệt Nhi đáng thương vào phòng tối, thế mà bên này đã nghĩ đến chuyện nam nữ hoan ái! Đúng là không bằng cầm thú!
Nhưng bây giờ cô còn lựa chọn nào khác đâu?
Từ khoảnh khắc gặp được Quyền Giản Li, có lẽ cô đã định trước sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay anh rồi.
Hiện giờ cô lại vô tình biết được sự tồn tại của Vũ Hàn.
E là sau này sẽ phải tiếp tục đây dưa với người này rồi.
Có điều, lần dây dưa này cần cô phải trả một cái giá vô cùng thê thảm.
Thế nhưng, nếu dùng lòng tự trọng và sự trong sạch của cô để đổi lấy bình an cho hai đứa bé, vậy thì cô nguyện ý.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!