Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

Lớn lên khỏe mạnh.

Trái tim cô bỗng như bị lấp đầy, không chứa thêm bất cứ thứ gì nữa.

Đến hô hấp cũng mang theo hạnh phúc.

Thì ra ông trời vẫn luôn đối xử với cô không tệ, lại cho cô một cơ hội hiếm có khó tìm, để cô. gặp lại được cốt nhục của mình.

Nguyệt Nhỉ thấy đáng vẻ lo lắng của mẹ thì cũng không khỏi sốt sắng.

Cô bé cũng rất muốn ôm mẹ.

Nhưng cửa xe bị khóa chặt quá, hoàn toàn không mởnổi.

Cô bé chỉ đành mong ngóng nhìn mẹ qua cửa sổ xe để bớt nỗi nhớ nhưng trong suốt những ngày tháng qua.

Thấy hành động khó hiểu của người phụ nữ này, Quyển Giản Li càng giận sôi máu.

Dù con anh có đáng yêu đến mấy thì cô ấy cũng không cần nhìn chằm chằm như vậy chứ?

Ánh mắt như đang nhìn tình nhân của cô ấy vậy, đúng là làm người ta khó chịu!

Không khí như lạnh thêm mấy độ, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Mặc Ca, chẳng nhẽ em còn định xuống tay với đứa nhỏ mới năm tuổi? Em thật sự cho rằng cô có thể quyến rũ tất cả đàn ông trên đời để họ phục vụ em hả?”

Anh vẫn để tâm những động tác nho nhỏ thân mật giữa cô và Lý Minh Chí hồi trước.

Lúc này Lâm Mặc Ca đâu còn để ý được tới tâm tư của anh.

Bây giờ trong mắt trong lòng cô chỉ còn đứa nhỏ trong xe.

Nhất là khi đứa nhỏ trong xe còn đang làm mặt quỷ, như muốn nói gì với cô.

Người phụ nữ đáng chết này, đúng là quá đáng thật đấy!

Anh đã nói đến thế rồi mà cô ấy không thèm để ý câu nào!

Quyền Giản Li hừ lạnh một tiếng: “Không còn sớm nữa rồi, tôi phải đưa con về nhà, cô cũng về nghỉ sớm đi...”

Nghe thấy hai chữ về nhà, Lâm Mặc Ca bỗng tỉnh táo lại.

Cô lưu luyến rời mắt đi, dường như muốn nói lại thôi.

Nhìn Quyền Giản Li đang đen mặt, lại nhìn đứa nhóc ngồi trong xe đang nhìn cô đầy chờ mong, cuối cùng cô cũng không nói được nên lời.

Chỉ khẽ gật đầu.

“Ừ,đi đường cẩn thận.”

Nhìn dáng vẻ thất thần của cô, Quyền Giản Li thật sự không vui nổi.

Anh hừ lạnh một tiếng rồi ngồi vào ghế lái.

“Này..."

Lâm Mặc Ca bỗng lên tiếng gọi anh lại: “Đối xử với con anh tốt một chút, anh nóng tính như thế sẽ dọa đứa nhỏ đó. Vừa nãy tôi thấy nó bị cụng đầu, hay là đi bệnh viện khám trước đi.”

“Dạy đỗ con thế nào là việc của anh, không đến lượt em nhọc lòng! Điều em cần quan tâm là lấy lòng anh như nào!”

Trong giọng nói lạnh như băng là nồng nặc mùi ghen tuông vô cớ

Lâm Mặc Ca trố mắt ra, sao đến giờ phút này rồi mà người đàn ông này vẫn nghĩ đến những, chuyện khó coi đó vậy?

Còn là trước mặt con nữa chứ!

Cô khẽ cắn môi, lại rời mắt sang khuôn mặt con.

Trong lòng rất ấm áp.

Cô rất muốn chui vào xe ngay bây giờ, ôm con thật chặt một cái.

Quả nhiên sự “nhìn rau gắp thịt” của cô lại chọc tức người nào đó, anh hung dữ lườm cô một cái rồi đóng sầm cửa lại, lái xe rời đi.

Nhìn chiếc xe dần biến mất trước mắt, trái tim cô cũng siết chặt lại.

Quyền Vũ Hàn!

Vũ Hàn!

Đó là tên con trai cô mà.

Nhưng thế giới đúng là nhỏ như vậy.

Người đàn ông dày vò cô đến chết, coi cô như thứ đồ chơi tỉ tiện nhất, thế mà lại là bố của con. cô.

Rốt cuộc là hạnh phúc hay bất hạnh đây?

Cùng lúc ấy, ở trên đường, xe hơi nối nhau thành một hàng dài. 

Vì đang là giờ cao điểm nên trên đường có rất nhiều xe qua lại.

Lúc này lại hàng xe lại bị chặn đứng bởi một đứa bé đứng giữa đường.

Nhưng mấy người tài xế ấy có nóng nảy đến mấy cũng không lên tiếng mắng mỏ, mà chỉ kiên nhẫn chờ đợi.

Đợi đến tận kh bà lão đứng run rẩy giữa đường được đưa sang bên đường.

Dòng xe mới chậm rãi khôi phục.

Bà lão mỉm cười xoa đầu Vũ Hàn, cảm kích nói: “Bạn nhỏ à, cảm ơn cháu đã cứu bà nhé!”

“Bà ơi, sau này có đánh rơi đồ xuống đường cũng không nên đi nhặt đâu ạ, đường cái nguy hiểm lắm!”

Vừa nãy nếu Vũ Hàn không đũng cảm chạy ra ngăn hai chiếc xe ấy lại, e là bà lão đã gặp nguy hiểm rồi.

Cũng vì thế nên mới xuất hiệ hiếm có là mấy tài xế không mắng mỏ.

Dù sao trong xã hội tình người bạc bẽo này, gặp được một cậu nhóc có tỉnh thần trượng nghĩa và dũng cảm như vậy, ít nhiều cũng sẽ đả động.

Những sự vật tốt đẹp luôn đễ đàng xâm lấn lòng người.

“Ôi, bà nhớ rồi, cháu cầm mấy quả táo này về ăn nhé. Dù sao bà cũng không cẩm nổi.”

Bà lão vừa nhét mấy quả táo vào balo của cậu vừa nói.

Vũ Hàn nghĩ một lát, rồi bỗng nảy ra một ý: “ Bà đợi cháu một lát nhé!”

Nói rồi, cậu chạy thẳng vào tiệm tạp hóa trước. mặt.

Một lát sau, cậu cầm hai cái túi bóng chạy ra, giúp bà lão nhặt táo trên đất bỏ vào túi, xong xuôi mới thở phào một hơi.

“Bà ơi, lần này được rồi này, lúc bà về nhà phải cẩn thận một tí nhé.”

“Ù, được, đúng là một đứa bé ngoan.”

Bà lão run rẩy đi xa dần.

Hiếm khi Vũ Hàn nở một nụ cười ngọt ngào như vậy.

Bây giờ cậu mới nhớ ra, không thấy Nguyệt Nhỉ đâu nữa cả!

“Nguyệt Nhi!"

Cậu vừa hét vừa đi về nhà.

Vừa nãy lúc cậu chạy sang bên này, Nguyệt Nhỉ vẫn còn đang nói chuyện với chú ba mày.

Chưa biết chừng đã tự về nhà tìm mẹ rồi.

Nhưng e là chuyện này một mình Nguyệt Nhi không nói rõ được, cậu vẫn phải nhanh chóng về nhà mới được.

Vừa nghĩ đến đây, cậu lại càng sốt sắng, chạy vội về nhà.

Rồi lại liếc mắt thấy ngay mẹ mình đang ngồi đưới ánh đèn đường.

“Mẹ!”

“Nguyệt Nhi!

Nghe thấy tiếng con, Lâm Mặc Ca vui vẻ cười rộ lên, giang tay ôm chặt lấy đứa nhỏ đang chạy vội lại đây vào lòng.

Mùi sữa nhàn nhạt như quẩn quanh chóp. mũi, cũng lấp đầy trái tỉm mất mát của cô trong. nháy mắt.

“Mẹ, Nguyệt Nhỉ đâu? Có phải về nhà trước rồi không?”

Vì Vũ Hàn cứ tưởng Nguyệt Nhỉ đi trước mình thì đương nhiên đã gặp lại mẹ rồi.

'Thế nên cậu buột miệng nói ra mà không hể do dự.

Lâm Mặc Ca ngây ra.

“Hả? Về nhà?”

"Vâng, mẹ, chúng ta cùng về nhà đi, có phải Nguyệt Nhi đã nói mẹ nghe mấy điều rất kỳ lạ không? Em ấy..."

“Con không phải là Nguyệt Nhi đúng không?”

Thanh âm kinh ngạc của Lâm Mặc Ca ngắt lời Vũ Hàn.

Cậu chui ra khỏi ngực mẹ, chớp chớp đôi mắt to tròn trong trẻo, bỗng nhận ra có điều không. ổn.

Chẳng nhẽ mẹ vẫn chưa gặp Nguyệt Nhi?

Nhìn cậu ăn mặc chỉnh tề, lịch sự nhã nhặn trước mặt, trước mắt Lâm Mặc Ca bỗng hiện lên hình ảnh đứa nhỏ bị ném vào trong xe vừa nãy.

Còn có những hành động khác thường của Nguyệt Nhi trong mấy ngày nay.

Động tác nhã nhặn trong lúc ăn cơm.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi nghiêm khắc mỗi ngày.

Những bài kiểm tra điểm tối đa, và cả lời khen của giáo viên.

Mà đứa nhỏ bị ném vào trong xe vừa nãy, bộ dạng bướng bỉnh và cách ăn mặc quái dị kia, thậm chí lúc bị ném vào trong xe còn làm mặt quỷ với cô, như đang muốn nói điều gì.

Trong lòng cô trùng xuống, rồi lại không dám. tỉn phán đoán và suy luận của mình, cẩn thận mở. miệng hỏi: “Con là... Vũ Hàn?”

Vũ Hàn mở to đôi mắt đen lầy, nước mắt tức dâng lên, nghẹn ngào nói: “Mẹ, con là Vũ Hàn, con không phải Nguyệt Nhi. Con xin lỗi mẹ, tại con nói đối mẹ!”

Trái tim cô lập tức được niềm hạnh phúc lấp đây.

Lâm Mặc Ca ôm chặt con vào lòng, nước mắt rơi tí tách.

Con là Vũ Hàn thật à? Là sự thật đấy ư? Con của mẹ!”

Sao cô có thể ngờ, đứa con mà mình tâm tâm niệm niệm vẫn luôn ở bên cạnh mình!

Trời xui đất khiến thế nào, Nguyệt Nhi lại biến thành Vũ Hàn!

Chuyện này có xác suất thấp đến mức nào chứ?

Nhưng lại thật sự đã xảy ra.

Hai mẹ con một lớn một nhỏ ôm nhau rơi nước mắt, khóc không thành tiếng.

Cuối cùng Vũ Hàn vẫn luôn lạnh lùng như một ông cụ non cũng được thả lỏng một lần, ôm chặt lấy cổ mẹ rồi ỏa khóc nức nở.

Cậu sụt sịt, ngẩng khuôn mặt tèm lem nước mắt lên hỏi: “Mẹ, con là con của mẹ thật ạ? Là con của mẹ giống như Nguyệt Nhi ấy ạ?”

Nhìn đôi mắt xinh đẹp nhưng cũng tràn ngập. lo lắng và bất an của con trai, cô gật đầu thật mạnh: “Đương nhiên rồi, Vũ Hàn cũng như Nguyệt Nhi, đều là bảo bối của mẹ, đều là con ngoan của mẹ.”

“Huhu... huhu... Cuối cùng Vũ Hàn cũng có mẹ rồii... huhu...”

Tiếng trẻ con còn hôi sữa lại khóc đến khàn cả giọng làm Lâm Mặc Ca cũng nhói cả lòng.

Rốt cuộc Vũ Hàn của cô đã chịu bao nhiêu khổ?

Cô khẽ vỗ lưng con, mừng đến rơi nước mắt: “Vũ Hàn ngoan, sau này mẹ sẽ luôn ở bên con, đừng khóc nữa nhé! Con biết mẹ nhớ con đến nhường nào không, con yêu của mẹ.”

“Huhu... Mẹ ơi, Vũ Hàn cũng nhớ mẹ lắm!"

'Từ khi biết ghỉ nhớ đến nay, chắc đây là lần đầu tiên Vũ Hàn khóc to nhất nhỉ?

Nhưng được khóc trong lòng mẹ, cậu không, hề thấy xấu hổ tí nào.

Cậu muốn khóc hết nỗi tủi thân mình phải chịu trong năm năm qua.

Phải nói hết cho mẹ nghe.

“Rồi, Vũ Hàn không khóc nữa nhé, đói rồi đúng không? Mình về nhà nấu cơm được không?

Cô dịu dàng lau nước mắt trên mặt con, địu dàng an ủi.

“Vâng, Vũ Hàn phải về nhà với mẹ!”

Vũ Hàn gật đầu thật mạnh, ngoan ngoãn giúp mẹ nhặt nguyên liệu nấu ăn rơi trên mặt đất vào trong túi.

Sau đó đi cùng mẹ về nhà.

“Mẹ, mẹ có gặp Nguyệt Nhi không? Vừa nãy em ấy còn đi với con đấy.”

“Nguyệt Nhỉ bị bố bắt về rồi, nên hôm nay chỉ có hai mẹ con mình ăn cơm với nhau thôi.”

“Bố?” Vũ Hàn mở to mắt, trên hàng mỉ đày. vẫn dính vài giọt nước mắt: “Bố mà mẹ bảo là cấp trên cũ của mẹ ấy ạ?”

Lâm Mặc Ca cười khổ, thì ra Vũ Hàn biết hết những ngày tháng qua.

“Đúng vậy, anh ta tưởng Nguyệt Nhỉ là con nên bắt đi rồi, nhưng sao con lại nói anh ta là cấp. trên cũ của mẹ? Con phải gọi là bố mới đúng chứ!”

Vũ Hàn chu mỏ nói: “Ông ấy dữ lắm, không phải bố con đâu.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!