"Ngài Li, chẳng lẽ cậu chủ... lại trốn nhà đi rồi ư?"
Nhạc Dũng thầm đổ mồ hôi hột thay cho cậu chủ nhỏ.
Sau khi chạy trốn khỏi nhà vào lần trước, cậu đã bị nhốt trong chuồng chó khi trở về.
Không ngờ lần này cậu chủ lại dám chạy trốn lần nữa.
Có lẽ, nếu bị bắt về một lần nữa thì sẽ không dễ dàng qua ải như vậy nữa đâu.
"Nói nhảm nhiều như thế làm gì! Kêu anh đi tìm thì cứ tìm đi!"
Cơn tức giận của Quyền Giản Li đã đồn lên đình đầu và sắp bùng phát ra tới nơi.
Thằng nhóc chết tiệt đó suốt ngày chỉ biết chống lại anh! Xem ra, hình phạt lần trước còn quá nhẹ, không ngờ cậu còn chưa chịu khôn ra.
Sắc mặt anh càng ngày càng tối, ngẩng đầu lên đột nhiên nhìn thấy một bóng người nhỏ bé dưới ánh đèn đường ở đầu hẻm bên kia.
Mặc một bộ quần áo màu hồng tươi và đeo. một cặp kính râm vô cùng phô trương, vừa đi vừa. cười hi hi nói gì đó qua điện thoại.
Bóng dáng đó, diện mạo đó, ngoài Quyền Vũ Hàn ra còn có thể là ai nữa!
Tạch!
Nhạc Dũng chưa kịp nói xong, anh đã nặng nề cúp điện thoại, lao nhanh về phía bóng dáng nhỏ bé kia.
Giống như một cơn gió cuốn qua.
Lâm Mặc Ca nhìn Quyền Giản Li chạy bước nhỏ suốt quãng đường thì sửng sốt mất một lúc.
Vết thương ở chân anh đã lành rồi ư?
Nguyệt Nhi vẫn đang cố gắng hết sức để đối phó với chú ba trên điện thoại: "Chú ba thân mến, chú thực sự không cần phải lo lắng đâu. Cháu rất ngoan, cháu sẽ tự mình về nhà có được. không?"
Cô bé còn chưa kịp nói xong đã bị một vật cứng đập vào đầu.
Cô bé khẽ kêu lên một tiếng đau đớn.
Cạch, cúp điện thoại.
Cô bé mím cái miệng nhỏ nhắn xoa xoa cái trần nhỏ bị va chạm tới phát đau, không khỏi tức giận nói: "Ai mà đáng ghét như vậy, ải đường không có mắt
Trong giây tiếp theo, cơ thể nhỏ bé của cô bé bị nhấc bổng lên không trung.
Hai cái chân ngắn ngủn yếu ớt đung đưa trong, không trung trông vô cùng đáng thương.
"Ah... Ông là ai mà đám vô lễ với ông đây như thế, có biết ông đây là ai không?"
Khuôn mặt của Quyển Giản Li trở nên tối tắm. đến cùng cực.
Nghe tên nhóc đó nói xằng nói bậy khiến anh chỉ ước gì có thể bóp chết tên nhóc này!
"Quyền Vũ Hàn! Con học được những từ xằng bậy này ở đâu!"
m thanh lạnh lùng giống như một tiếng gầm xé trời khiến Nguyệt Nhi run lên.
Lúc này cô bé mới ngẩng đầu lên, thấy đó là khuôn mặt nghiêm nghị như tảng băng, đôi mắt to long lanh trong nháy mắt chứa đầy hơi nước.
"Bố... Bố?"
Có đánh chết Nguyệt Nhi cũng không ngờ tới, mình lại gặp bố của Vũ Hàn ở chỗ này.
Hơn nữa trông ông tức giận như thế này thực đáng sợ.
Chết rồi! Vậy Quyền Vũ Hàn thực sự đâu. rồi!
Cô bé hốt hoảng nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Quyền Vũ Hàn đâu.
Người vừa nãy vẫn đi theo cô bé trong chớp mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.
Không ngờ cái tên nhãi Quyền Vũ Hàn lại xảo. quyệt như vậy, vừa nhìn thấy bố mình đã bỏ chạy ngay.
Chỉ tội nghiệp cho cô bé còn ở lại chỗ này bị bố bắt được!
Cô bé cong khóe miệng, vẻ mặt tủi thân: do chú ba đạy con, là lỗi của chú ba."
Ánh mắt Quyền Giản Li nghiêm nghị:" Không ngờ còn dám đổ tội lên đầu người khác! Bố thấy con thiếu đòn mài Lần trước nhốt con vào chuồng chó còn chưa trừng phạt đủ đúng không!"
Nguyệt Nhi vừa nghe thấy chuồng chó lại càng tủi thân hơn.
Hai cái chân ngắn ngủn giãy dụa muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh: "Oa... Con không muốn bị nhốt vào chuồng chó, hu hu... Bố là đồ tồi... Thả con xuống... "
Cơ thể nhỏ bé của cô bé làm sao có thể giãy dụa thoát ra được chứ.
Cô bé bị Quyền Giản Li xách trong tay giống. như đang xách một con cá nhỏ giãy dụa.
Lâm Mặc Ca đứng tại chỗ mê man nhìn Quyền. Giản Li lao đến bên kia con hẻm như một cơn gió.
Sau đó, đường như anh xách theo một đứa trẻ. trong tay trở lại.
Nguyệt Nhi vẫn đang giãy dụa hết sức có thể, dù thế nào đi nữa, bộ đáng hiện tại thật sự rất mất mặt.
Thực sự tổn hại đến sự sáng suốt của cô bé mà.
'"Huhu... Bố xấu xa quá, bỏ con xuống..."
Quyển Giản Li bị tiếng ồn ào của cô bé chọc tức, hừ lạnh một tiếng: "Quyền Vũ Hàn! Cách ăn mặc này của con thật đáng xấu hổ! Thật làm bố mất mặt! Buổi tối đeo kính râm có thể nhìn thấy đường không? Hả?"
Nguyệt Nhi xệ miệng và chợt nhận ra. Chẳng trách vừa rồi không nhìn thấy bố tới tóm mình, hóa ra là bởi vì cô bé đeo kính râm.
Chà, lần sau phải rút ra bài học cho mình, cô bé không thể đeo kính râm sau khi trời tối!
"Còn tóc của con nữa, đây là cái thứ gì? Giống, như giun đất vậy, bẩn muốn chết! Sau này không được ra ngoài chơi bời phá phách với chú ba nữa! Bộ quần áo này cũng vậy, con cho rằng con là cao bồi hộp đêm sao? Ăn mặc hoa hòe lòe loẹt như thế là muốn học chú ba của con thu hút ong bướm tr, còn sớm hai mươi năm lận!"
Có lẽ vì Quyển Giản Li quá tức giận, nên người luôn điểm tĩnh và đè đặt như anh thực sự đã nói. một lèo rất nhiều lời.
Lúc này Nguyệt Nhi không vui rồi.
Cô bé chống nạnh giữa không trung, miệng bïu lên thật cao: "Đây không phải giun đất, đây là trào lưu! Bố à, bố quá lỗi thời nên làm sao biết được cái này chứ? Hơn nữa, cao bồi hộp đêm là cái gì chứ? Có thể ăn được không? Thu hút ong bướm là có ý gì? Vì sao còn sớm tới hai mươi năm lận, con đã năm tuổi rồi, đã là người lớn rồi!"
Nghe nhóc con lải nhải không ngừng, Quyền Giản Li chỉ cảm thấy đầu óc đau nhức.
“Qua hai mươi năm nữa thì con cũng chỉ là một đứa nhóc thôi!” Anh chỉ có thể tức giận quát lên.
Dù sao, nói chuyện với trẻ em không có lý lẽ gì cả.
Dù sao đi nữa, đến cuối cùng anh sẽ là người bị tức điên.
Khi đến gần hơn, âm thanh tranh cãi của hai người cũng lọt vào tai Lâm Mặc Ca.
Lúc này cô mới nhìn rõ đứa bé quái dị trong. tay anh.
Bộ quần áo màu hồng rực rỡ, bím tóc thắt đầy đầu và một cặp kính râm to bằng lòng bàn tay trên khuôn mặt đẹp trai.
Mặc dù thực sự rất hợp thời trang như anh. chàng nhỏ đã nói.
Nhưng khi những thứ này tập trung trên người một người, hơn nữa còn là một đứa trẻ năm tuổi thì quả thật rất kỳ lạ.
Quyền Giản Li đứng yên trước mặt cô, trừng. mắt nhìn cậu bé vẫn đang vùng vẫy, trầm giọng nói: "Không phải cô rất quan tâm đến con trai sao?'Tên nhóc quái đị này chính là con trai tôi, Quyền Vũ Hàn!"
"Con mới không muốn làm con trai của bố. thả con ra, đồ tồi.."
Nguyệt Nhi vùng vẫy lần nữa, nhưng vì cô bé đang bị xách ngược nên chiếc kính trên sóng mũi của cô bé vô tình rơi ra.
Nghe thấy giọng nói non nớt như sữfa này, Lâm Mặc Ca đột nhiên sửng sốt.
Giọng nói này... sao lại quen tai như thế?
Đúng lúc này, Nguyệt Nhỉ tức giận ngẩng đầu lên nhìn chằm chăm ông bố khốn nạn đó.
Nhưng không ngờ lại đối mắt với Lâm Mặc Ca đang ngây người nhìn cô bé.
Một lớn một nhỏ, hai người đồng thời giật mình.
Nguyệt Nhi có chút bối rối, người phụ nữ đứng trước mặt cô bé đây thực sự là người mẹ mà cô bé ngày đêm nhớ nhung sao?
Nhưng, tại sao mẹ và bố của Vũ Hàn lại xuất hiện cùng một lúc chứ?
Làm thế nào để giải thích hiện tượng này. đây?
Cái đầu nhỏ của cô bé hoàn toàn không thể nghĩ ra được.
Nếu có Quyền Vũ Hàn ở đây, cậu chắc chắn sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.
Đầu óc Lâm Mặc Ca trống rỗng.
Như thể bị điểm huyệt, đứng đó không hề nhúc nhích.
Trước mặt cô chỉ có một cậu nhóc ăn mặc dị hợm đang nháy mắt với cô.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhất thời rơi vào trầm mặc khó xử.
Dáng vẻ của cô trong mắt Quyền Giản Li đã bị hiểu lầm thành một kiểu khác.
Anh còn cho rằng người phụ nữ này nhất thời không thể chấp nhận được vì sao đột nhiên anh lại có một đứa con trai lớn như vậy.
"Sao nào, anh có một đứa con trai lớn như vậy tất kỳ lạ à?"
Anh trầm giọng hỏi.
"Con... con trai?"
Khóe miệng Lâm Mặc Ca cứng đờ, không nói nên lời.
Tên nhóc này ăn mặc rất kỳ quái, nếu không, tiết lộ danh tính thì thật sự rất khó đoán là nam hay nữ.
Quyền Giản Li khó hiểu liếc nhìn cô, không phải chỉ có một đứa con trai thôi sao? Có cần phải phản ứng thái quá như vậy không?
Anh cau mày thật chặt, nhìn túi thức ăn vừa nãy bị ném xuống đất, sau đó nhìn nhóc con trong tay, khẽ thở đài.
''Xem ra hôm nay không có thời gian đi đến chỗ em rồi, em về trước đi."
Nói xong, anh tối sầm mặt đi ngang qua cô và đi về hướng đỗ xe.
Bùm.
Lâm Mặc Ca giống như bị sét đánh, bây giờ. cuối cùng đã phản ứng lại
Khuôn mặt nhỏ đó giống hệt Nguyệt Nhi. Cánh cổng ký ức lập tức đổ về như hồng thủy, khiến cô trong nháy mắt trở về năm năm. trước.
Lúc đầu, cô vừa sinh con trai đầu lòng thì đã bị các y tá vội vàng bế đi.
Thậm chí đến ôm một cái cũng không cho.
Nhiều năm như vậy trôi qua, vẫn không nhận được tin tức gì từ đứa trẻ bị ôm đi.
Nhưng không ngờ lại gặp nhau ở đây.
Hơn nữa, hơn nữa đó còn là con trai của Quyển Giản Li!
Quyển Giản Li!
Tổng giám đốc Quyền.
Cô đột nhiên nhớ ra người đàn ông mặc đồ đen đã giúp cô liên lạc với chủ thuê, nói với người trong điện thoại là... Tổng giám đốc Quyển...
Chẳng lẽ tất cả những chuyện này lại trùng, hợp như vậy sao!?
Nhưng tại sao ở bên Quyển Giản Li lâu như vậy mà cô lại chưa từng nghĩ tới việc kết hợp hai người này lại với nhau chứ?
Nếu hôm nay không phải cô tận mắt nhìn thấy Quyền Giản Li và đứa trẻ này, cô sẽ không, bao giờ nhớ rằng chủ thuê của cô năm đó cũng họ Quyển.
Hối hận, vui mừng, sợ hãi và phấn khích.
Nhiều cảm xúc phức tạp đan xen trong lòng cô.
Cô thực sự không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào.
Quyển Giản Li xách nhóc con nho nhỏ đó đến trước xe, mở cửa và ném mạnh cô bé vào.
"Ôi chao... Đau quá..."
'Nguyệt Nhỉ bị ném ngã lộn nhào, đầu va vào kính thủy tỉnh kêu binh một tiếng.
Đau đến nhe răng trợn mắt.
Bố của Quyền Vũ Hàn hung dữ quá đi thôi, Nguyệt Nhi không thích người bố này chút nào.
Lâm Mặc Ca đuổi theo như bị ma nhập, nhìn chằm chằm nhóc con đang nhe răng trợn mắt qua cửa sổ xe, bối rối không biết phải làm sao mới tốt.
'"'Quyển... Quyển Giản Li... Thằng bé ấy thực sự .„ là con trai của anh hả? Thật sao?"'
Cô ngây ngốc nhìn cái người nho nhỏ ngồi trong xe, sau đó lại nhìn Quyển Giản Li đang đứng một bên với vẻ mặt u ám, lo lắng hỏi.
''Sao nào, Lâm Mặc Ca, đừng nói với anh là em thực sự có hứng thú với con trai anh nhé?"
Đôi mắt Quyền Giản Li u ám.
Anh không thể chịu được việc người phụ nữ này quan tâm đến những người đàn ông khác.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!