"Không được đâu Quyền Vũ Hàn, tốt hơn hết là nên về nhà hỏi mẹ đi thôi
Vũ Hàn cúi đầu chán nản đi theo cô bé một đoạn, cuối cùng cũng khẽ gật đầu: "Được thôi, vậy quay về hỏi mẹ. Nhưng mà, em không được nói lung tung, nhất định phải nghe lời anh hiểu chưa?"
Nguyệt Nhi gật đầu như giã tỏi, tâm trạng đã tốt đến mức sắp bay lên rồi: "Ừm từm, được thôi, Nguyệt Nhi sẽ không nói một lời nào cả."
Dù sao cũng sẽ gặp được mẹ và bà ngoại.
Nguyệt Nhi thực sự rất vui.
Nhà họ Quyền cái gì cũng hay ho, chơi với chú ba cũng rất vui vẻ.
Nhưng Nguyệt Nhi vẫn rất nhớ mẹ.
Sau khi quyết định xong, hai đứa trẻ lên chiếc xe khi nãy đi đến và đi về nhà.
Không biết có phải đã quyết định như thế hay không, mà Vũ Hàn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều...
Mặt khác, ở nhà.
Sau khi Lâm Mặc Ca trở về từ cuộc thi đã gọi cho Vũ Hàn một cú điện thoại và ngủ thiếp đi.
Cô chìm vào giấc ngủ sâu, khi vừa tỉnh dậy thì trời đã tối.
Cô nhìn thời gian, đã đến giờ con về rí
Thế là cô muốn đi nấu ăn trước.
Nhưng tủ lạnh đã trống rỗng không còn gì.
Lúc này cô mới nhớ ra đã mấy ngày rồi mình. không ra ngoài mua nguyên liệu.
Vì con không cho cô thuê bảo mẫu nên cô đã một mình làm hết việc nhà.
Khi bận rộn với công việc thường sẽ quảng hết tất cả những chuyện trong nhà ra sau đầu.
Thời gian không còn nhiều, không cho phép cô nghĩ nhiều thêm nữa.
Cô lập tức thay quần áo ra ngoài mua đồ.
Tàn dư của ánh hoàng hôn dần tan biến.
Cũng làm tan đi cái nóng bức ban ngày.
Một chiếc ô tô tư nhân có giá trị đang chạy chẩm chậm trong khu phố cổ, như thể nó đang lạc đường.
Tay Quyền Giản Li cầm vô lăng nhưng mắt lại bàn tán với nhau.
Không biết đang nói gì mà trông mặt có vẻ vô cùng phấn khích.
Dù sao cô cũng không để ý, những bà cô này ngoại trừ khiêu vũ ở quảng trường, thời gian còn Tại đều ở đưới lầu tắm nắng tán gẫu.
Trời nam đất bắc, chuyện nhà chuyện cửa là vốn cho họ bàn tán.
Khi cô đi ngang qua họ, mơ hồ nghe thấy một vài từ mấu chốt.
Dường như đang nói về gia đình tài phiệt, chiếc xe hơi nổi tiếng và những thứ tương tự vậy.
Cô khẽ mỉm cười không quan tâm.
Có vẻ như hiện tại mấy bà cô cũng đã tiến bộ hơn rất nhiều, nội dung trò chuyện cũng rất bám sắt xu hướng.
Sau khi băng qua một con đường khác đến bên ngoài khu dân cư, cô nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đậu ở đó trông rất bắt mắt.
Cô lẩm bẩm trong lòng, chiếc xe này trông hơi quen quen.
Cô theo bản năng liếc nhìn biển số xe, trong lòng có chút căng thẳng, Quyền Giản Li?
Sao anh lại đến đây?
Chiếc xe này có một mối duyên không thể tách rời với cô, ổ không phải, là một mối duyên tổi tệ.
Vì vậy, bây giờ khi nhìn thấy nó, thần kinh của cô sẽ vô thức căng thẳng, và sau đó sẽ nảy sinh một cảm xúc gọi là ghê tởm.
Nghĩ đến những gì các bà cô vừa nói, cô lập tức hiểu ra.
Hóa ra bọn họ đang bàn tán về cái này.
Nhưng anh đang làm gì ở đây thế?
Lúc này, Quyền Giản Li ngồi trong xe đang trên bờ vực sụp đổ.
Anh hét vào. thoại: "Anh cho địa chỉ kiểu gì vậy! Tôi tìm mãi mà không ra!"
Nhạc Dũng cảm thấy có hơi tủi thân, nhưng. anh ta không dám nói rõ.
Địa chỉ được viết vô cùng rõ ràng, lẽ nào ngài Li không biết đường ư?
“Ngài Li, đường trong phố cổ hơi khó tìm, hay là... tôi đến đó?”
"Đợi anh tới đây thì trời cũng tối rồi! Bây giờ tôi không muốn gặp anh!"
Quyển Giản Li ngày càng tức giận.
Nếu để Nhạc Dũng đi qua không phải có nghĩa anh là một kẻ ngốc mù đường sao?
Nếu chuyện lại đến tai ông cụ, chẳng phải cả đời trí tuệ của ông đều bị hủy hoại sao?
Mà mặc dù anh chàng Nhạc Dũng đó thường trông thật thà và trung thực, nhưng trong lòng anh ta thực sự rất xấu.
Không chừng anh ta còn cười nhạo sau lưng anh đấy chứ.
gọi điện cho cô Lâm, kêu cô ấy ra đón anh?"
"Hừ, cần anh có ích lợi gì chứ!"
Quyển Giản Li phùng mang trợn má giận dữ rồi đứt khoát cúp điện thoại.
Cách Nhạc Dũng có thể nghĩ ra chẳng lẽ ngài Li không thể nghĩ ra sao?
Chỉ có điều anh đã gọi vài cuộc điện thoại, nhưng người phụ nữ đó đều không bắt máy.
Vừa nghĩ đến đáng vẻ hốc hác, yếu ớt của cô, trong lòng anh càng thấy bất an.
Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra rồi sao?
Sớm biết thế anh đã đến đây vào buổi trưa.
Vì cuộc họp đấu thầu, một vài cuộc họp còn được tổ chức một cách bộc phát nên mới bị trì hoãn cho đến bây giờ.
Trong lúc đang bồn chồn, anh chợt nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa kính xe.
Anh quay đầu lại nhìn, bắt gặp đôi mắt trong eo của Lâm Mặc Ca.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô, mọi khó chịu, lo lắng và tức giận đều biến mất hoàn toàn.
"Sao lại không nghe điện thoại?"
"Anh đang làm gì ở đây thế?"
Hai người đồng thời hỏi.
Lâm Mặc Ca sửng sốt một chốc, sau đó mới nhớ tới vừa rồi mình vội vàng đi ra ngoài nên không hể mang theo điện thoại di động.
Cô khẽ lè lưỡi: "Tôi ra ngoài mua thức ăn nên. không mang theo điện thoại di động. Còn anh thì sao? Sao lại đến một vùng quê hẻo lánh đễ khiến người ta mắc bệnh sạch sẽ thế này? Hơn nữa còn đỗ xe ở nơi bắt mắt như vậy, không sợ khơi gợi lòng yêu thích khiến mấy bà cô kia giữ anh lại làm con rể à?"
Quyền Giản Li hung dữ trừng mắt nhìn cô, sau đó nhận ra lời nói của người phụ nữ này đầy gai góc.
"Sao nào, em không muốn gặp anh đến vậy ư"
'"Tôi đâu dám chứ, Tổng giám đốc Quyền có thể đến nơi đổ nát như vậy giúp nó sáng bừng vinh quang, cảm tạ ân đức."
Quyền Giản Lỉ nghe cô nói vậy càng tức giận, hung ác trừng mắt nhìn cô ra lệnh: "Lên xe!"
Lâm Mặc Ca giật giật khóe miệng: "Không muốn, tôi còn phải về nhà nấu cơm."
Sau đó, Quyền Giản Li mới nhận thấy cô vẫn đang xách hai chiếc túi lớn.
Bên trong được nhét tới phồng lên, hiển nhiên toàn là thức ăn.
Sắc mặt cô vẫn tái nhợt như cũ, nhưng so với lúc sáng thì thấy đã tốt hơn rất nhiều.
Trên người cô mặc chiếc áo phông rộng thùng thình, chiếc quần sooc đenim che đi một nửa, để lộ đôi chân thon dài của cô.
Tóc cô được buộc đơn giản thành kiểu đuôi ngựa trông giống như một sinh viên đại học thuần khiết và trong sáng.
Không còn vẻ sắc nhọn nhe nanh múa vuốt lúc ở công ty, trông cô bây giờ khiến lòng người khác mềm mại.
Ánh mắt anh dần trở nên dịu dàng hơn.
Lâm Mặc Ca bị anh nhìn với ánh mắt như vậy thì phát hoảng, vội vàng nói: "Tôi còn có việc phải làm."
Ai ngờ, Quyền Giản Lí đột nhiên nói:" Chờ chút! Anh còn chưa ăn cơm! Vừa vặn!"
Gót chân vừa nhấc lên lại hạ xuống.
Lâm Mặc Ca sững sờ nhìn anh: "Anh... vừa nói
Có phải tên nhãi này muốn về nhà ăn tối với cô không?
Nhìn thấy người vô liêm sỉ nhưng chưa từng, thấy một người vô liêm sỉ đến mức này.
Nào có ai vô duyên vô cớ đến nhà ăn chực cơm chứ.
Hơn nữa, anh gặp Nguyệt Nhi là một chuyện.
Nếu Nguyệt Nhi nhìn thấy anh sẽ nghĩ gì?
Nguyệt Nhi chắc chắn sẽ không vui khi mẹ mang một người đàn ông xa lạ về nhà.
Bởi vì cô bé đã không gặp bố mình từ khi còn nhỏ, nên bình thường cô sẽ thận trọng hơn.
Nếu Nguyệt Nhi nhìn thấy anh, cô thực sự lo rằng Nguyệt Nhi sẽ suy nghĩ lung tung.
Vốn dĩ Quyền Giản Li đã thu hết can đảm để nói ra câu này.
Phải biết rằng, anh mắc chứng sạch sẽ rất nghiêm trọng, và anh sẽ càng không tùy tiện tìm một chỗ nào đó để ăn cơm.
Có thể nói ra câu này đã nể mặt cô lắm rồi.
Nhưng người phụ nữ chết tiệt này vẫn mang. một khuôn mặt đầy khó xử.
Có phải cô đang cố tình chọc anh tức giận không?
Lửa giận đột nhiên dâng lên, anh lạnh lùng. Sao nào, anh đến nhà em ăn tối không được
nói: hoan nghênh như vậy sao? Lâm Mặc Ca, biểu hiện từ chối của em không phải rõ quá nhỉ?"
Giọng điệu bỗng thay đổi mang theo ghen tuông nồng đậm: "Hay là... trong nhà em có giấu nhân tình hoặc ông Vương nhà hàng xóm nào đó?"
Ông Vương nhà hàng xóm.?
Lâm Mặc Ca đã rất sốc trước những lời này đến nỗi gần như bật cười thành tiếng.
Những lời như vậy cũng có thể phát ra từ miệng của Quyền Giản Li ư?
Thanh lịch và quý phái đâu rồi?
Lạnh lùng vô tâm đâu rồi?
Tại sao ngay khi vừa đến chỗ cô, tên nhãi này dường như đã đổi tính thế.
Ngay cả Quyền Giản Li cũng không nhận ra được anh đã tức giận như thế nào vào lúc này.
'Ngọn lửa sắp bùng phát trong mắt anh, cả người anh bức bối nhưng lại không thể tìm thấy chỗ bung ra.
Chỉ có thể dùng sức kéo gỡ cổ áo sơ mi mới cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
Lâm Mặc Ca nhìn thấy đáng vẻ hờn dỗi của anh bèn cười quyến rũ: "Anh đoán không sai, ông chú nhà hàng xóm thật sự họ Vương!"
"Lâm Mặc Ca!"
Quyển Giản Li khẽ gầm lên, chỉ ước gì có thể bắt người phụ nữ chết tiệt này lên xe để hành quyết cô ngay bây giờ!
"Nhân lúc anh còn đang nói chuyện tử tế, tốt hơn hết em nên thành thật chút đi!"
Lâm Mặc Ca thè lưỡi với anh, kiểu đe dọa này không có tác dụng gì với cô.
Cô không muốn đây dưa với anh nữa: "Không ai khăng khăng mời anh đến đây cả, nhân lúc trời còn chưa tối, anh mau về nhà đi. Tạm biệt!"
Nói xong bèn xách túi đi thẳng về phía trước.
Không thèm nhìn anh thêm nữa.
"Em đứng lại cho anh!"
“Trong lúc vội vàng, Quyền Giản Li lao ra khỏi xe.
Chỉ hai ba bước anh đã đuổi kịp.
Bóng người cao thẳng bị đèn đường kéo thật dài, chắn đường cô đi.
"Anh làm gì thế?"
Lâm Mặc Ca dừng lại bất đắc dĩ nhìn anh.
Nếu là bình thường, cô chắc chắn sẽ mắng anh mội
Nhưng hôm nay, cô thực sự không còn chút sức lực nào nữa.
Quyển Giản Li xòe hai tay ra, bộ đạng như một tên lưu manh: "Ăn cơm, không phải vừa rồi anh đã nói thế sao? Anh cũng đói rồi..."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!