Chẳng lẽ người anh ta nói thật sự là Vũ Thần sao?
Thế thì rốt cuộc Vũ Thần muốn làm gì?
Cô không đám hỏi, cũng không dám nghĩ.
Bởi vì cô thực sự không đủ tư cách có bất kỳ dính đáng gì đến Vũ Thần nữa.
"Phó tổng giám đốc, chuyện này tạm thời không nói nữa, tôi vẫn nên đưa cô đi thôi, nếu cứ trở về như vậy thì tôi thật sự không yên tâm."
Lý Chí Minh kéo cô bước ra ngoài.
Nhưng lại bị cô kiên quyết từ chối.
''Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần phải đi bệnh viện đâu, cám ơn anh quan tâm nhưng tôi thật sự không sao cả."
Cô liếc nhìn những người phía sau rồi lại nói: "Anh giúp tôi chào hỏi công ty bên kia đi, hôm nay tôi về nhà nghỉ ngơi trước."
Lý Chí Minh gật đầu: "Được, vậy cô về nhà nghỉ ngơi cho tốt."
Lâm Mặc Ca cảm thấy như được phóng thích, lúc này mới chống người dậy nhanh chóng rời đi.
"Tạm biệt cô giáo!"
Nguyệt Nhi!"
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt với giáo viên, Vũ Hàn xách chiếc cặp sách nhỏ của mình đi bộ về nhà.
Buổi trưa mẹ đã gọi điện nói hôm nay sẽ về sớm.
Vũ Hàn nóng lòng muốn về nhà gặp mẹ.
Nghe nói gần đây mẹ đã đi làm ở công ty của ông ngoại, cảm thấy còn mệt mỏi hơn cả trước kia.
Mỗi ngày đều ngủ rất sâu.
Trong cặp sách là bức tranh cậu vẽ hôm nay, đó là món quà cho mẹ cậu.
Hy vọng mẹ sẽ cảm thấy vui hơn đôi chút khi nhìn thấy nó.
Vừa rẽ vào một góc đã nhìn thấy một bóng. người nhỏ nhắn đứng dưới gốc cây lớn đang lén nhìn về phía này.
Trên khuôn mặt nhỏ như bánh bao nhỏ mang. một cặp kính râm ngang tàng bá đạo.
Trên đầu nhỏ có vô số bím tóc được bện lại, giống như con rết bò hết cả một đầu.
Vũ Hàn trông thấy thế thì cảm thấy ớn lạnh.
Đặc biệt là bộ đồ màu hồng tươi mà cái người nhỏ bé đó đang mặc lại càng khiến Vũ Hàn không thể chấp nhận được.
'Nếu có thể, cậu thực sự không muốn nói bản thân quen biết đứa bé kỳ lạ này.
Dường như có thể hút tới rất nhiều ánh mắt kỳ lạ.
"Ê... Thằng nhóc kia!" Nguyệt Nhi dựa vào thân cây trông rất côn đồ.
Vũ Hàn giả vờ không nghe thấy, cúi đầu vội vàng đi qua.
Nguyệt Nhỉ dùng hai cái chân ngắn cố gắng hết sức để đuổi theo, với vẻ mặt rất không hài lòng: "Quyền Vũ Hàn! Không dễ gì người ta mới có cơ hội đến tìm anh đó, sao anh lại không nói chuyện thết"
Lúc này Vũ Hàn mới bất đắc đĩ dừng lại, chiếc miệng nhỏ mím lại nhìn thoáng qua Nguyệt Nhi: "Gọi anh là anh trai! Sao em lại không có cơ hội chứ, chỉ bởi vì em điên cuồng chơi với chú ba của. mình nên mới không chịu ra ngoài thôi, xin đấy
Nguyệt Nhi khẽ lè lưỡi.
Được thôi, cô bé thực sự chơi có hơi điên cuồng trong những ngày này.
Vì chú ba đã đưa cô bé đến rất nhiều nơi thú vị.
Trong đó có đủ loại thức ăn ngon và rất nhiều thứ để chơi.
Có chị gái xinh đẹp mà chú ba thích, còn có một anh trai lớn cực kỳ đẹp trai mà Nguyệt Nhi thích.
'Thế là Vũ Hàn gọi cho cô bé mấy lần, cô bé vẫn luôn nói không có thời gian.
Không ngờ vẫn bị Vũ Hàn phát hiện ra.
"Người ta không thèm chơi đâu, người ta chỉ muốn có mối quan hệ tốt với chú ba, sau đó thuận lợi cho việc điều tra thôi. Quyền Vũ Hàn, tại sao. anh lại không hiểu lòng tốt của người ta chứ?"
Nguyệt Nhi bĩu môi với vẻ tủi thân.
Vũ Hàn bất đắc đĩ thở dài: "Cho nên, em đã nghe được những gì rồi
Nguyệt Nhi nghe đến đây lập tức vui vẻ: "Chú. banói, trước đây là thư ký của bố giúp bố tìm một người phụ nữ, sau đó sinh ra anh..."
''Không phải sinh ra anh mà là sinh ra chúng ta! Chẳng lẽ em không phải là con của bố à?"
'Vũ Hàn tức giận nhìn cô bé nói.
Bộ trang phục thoải mái màu hồng tươi đó dù nhìn kiểu gì cũng thật chói mắt.
"Vậy em đã gặp thư ký của bố chưa?"
Nguyệt Nhi khẽ lắc đầu: "Chú ba nói thư ký đã biến mất từ lâu rồi, ngay cả chú ba cũng không biết đã đi đâu."
“Thì ra là như thế!”
Vũ Hàn cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ, chuyện cũng đã năm năm rồi.
Cũng rất có thể thư ký năm đó đã từ chức.
Dù sao khi cậu ở trong nhà họ Quyền cũng chưa từng nhìn thấy người như vậ
Thấy cậu cúi đầu suy nghĩ, Nguyệt Nhi lại vô tâm nắm lấy tay cậu: "Quyền Vũ Hàn, kiểu điều tra này phiền toái quá, chúng ta không thể về nhà hỏi thẳng mẹ sao? Mẹ chắc chắn sẽ biết."
Vũ Hàn nhíu đôi mày xinh đẹp, có chút do. dự..
Nếu hỏi được mẹ thì cậu đã hỏi từ lâu rồi, sao phải đợi đến tận bây giờ chứ?
Sở dĩ cậu không hỏi là vì sợ mẹ buồn khi nhớ lại chuyện quá khứ.
Thứ hai là vì cậu thực sự lo lắng suy nghĩ của mình đã sai.
Lỡ cậu không phải con của mẹ thì phải làm. thế nào đây?
Thời gian này cậu đã sớm quen với việc được mẹ ôm ấp, quen với cuộc sống có mẹ ở bên.
Nếu cuối cùng nói với cậu rằng mọi thứ chỉ là tưởng tượng của cậu, cậu thực sự sẽ rất đau lòng, và thất vọng.
Đang lúc buồn bực chợt nhìn thoáng qua quần áo kiểu tóc của Nguyệt Nhi, cậu không khỏi nhắc. nhở: "Nguyệt Nhi, em không thể có phong cách chút sao? Đầu tóc em rốt cuộc là gì đây? Con rết sao? Còn bộ đồ này nữa, em cứ phải mặc màu hồng lòe loẹt như vậy mới được râm này nữa, em đeo vào có thể nhìn rõ đường không?"
Cậu ấm Vũ Hàn không phải là người cay nghiệt.
Cậu nói ra nhiều lời cay nghiệt như vậy là bởi vì Nguyệt Nhỉ đã chọc giận cậu.
Ừm, chắc chắn là như
'Nguyệt Nhỉ nhìn Vũ Hàn hiếm khi bộc lộ cảm xúc, cô bé sững sờ trong giây lát.
Sau đó cô bé bĩu môi, mặt mày đắc ý nói: "Anh thì hiểu cái gì! Cái này gọi là trend đó có biết không? Quần áo cùng kính râm đều là phiên bản giới hạn, chẳng lẽ anh không cảm thấy màu hồng xinh đẹp như vậy mới làm cho Nguyệt Nhi trở nên nõn nà sao?" Còn nữa, làm tóc như thế này đắt lắm đấy nhé!”
“Chú ba dẫn em đi làm những thứ này đúng không?” Vũ Hàn lại hỏi.
Trong nhà họ Quyền, ngoại trừ chú ba điên như vậy ra thì không ai khác dám.
Phải nói rằng, tính cách của Nguyệt Nhỉ thích hợp lớn lên trong hoàn cảnh nhà họ Quyền hơn cậu.
Nguyệt Nhỉ bĩu môi lẩm bẩm nói: "Hừ, Nguyệt Nhi cũng tủi thân lắm đấy nhé, nếu không phải anh cứ ở mãi trong nhà không chịu đi thì Nguyệt Nhi đã có thể giữ lại tóc đẹp, có thể mặc váy hoa rôi.!
Được rồi, Vũ Hàn thừa nhận những gì cô bé nói là sự thật.
Thật khó cho một cô bé yêu cái đẹp như Nguyệt Nhi phải giả trai ở lại trong nhà họ Quyền.
Nhưng cậu thực sự không trở muốn về ngôi nhà đó.
Hai đứa trẻ trò chuyện rôm rả bên đường, thu hút sự chú ý của nhiều người đi đường.
Chủ yếu là do quần áo kiểu tóc của Nguyệt Nhi quá bắt mắt.
Vũ Hàn không quen bị người khác nhìn chòng. chọc, cho nên nắm lấy cái tay nhỏ bé của Nguyệt Nhi đi đến một chỗ yên tĩnh hơn.
Sau đó, cậu lấy điện thoại di động từ trong cặp. sách ra.
Sau khi tìm kiếm một lúc lâu mới tìm thấy một bức ảnh.
“Đây là cái gì?” Nguyệt Nhỉ nhìn chằm chằm ảnh chụp trên điện thoại hỏi, miệng cùng hai mắt đều mở to, nhưng bởi vì đeo kính râm nên nhìn không thấy mắt.
"Bệnh viện phụ sản? Quyền Vũ Hàn, đừng nói là anh lén lút làm chuyện xấu đó nhé. Tiểu Minh nói nếu một chàng trai và một cô gái hôn nhau sẽ có thai. Hi hi, chẳng lẽ anh lén hôn hoa khôi của lớp bên cạnh ư? "Như thế không được đâu Quyền 'Vũ Hàn, anh phải giả làm em mới được, Nguyệt Nhí là con gái, ahh như thế sẽ sẽ bị bại lộ đó!"
Nhìn nụ cười gian xảo của Nguyệt Nhỉ và nghe thấy suy nghĩ kỳ quái của cô bé, Vũ Hàn ước gì mình có thể quay người rời đi ngay.
Cuối cùng, cậu vỗ một phát thật mạnh vào cái đầu nhỏ của Nguyệt Nhỉ mới khiến cô bé ngậm miệng lại.
Nhưng chủ để lại chuyển sang phàn nàn: “Quyền Vũ Hàn! Đau lắm đấy nhé! Người ta là cô bé đấy, có ai bắt nạt người ta như anh không, em phải đi mách với chú ba và mẹ."
''Quyền Vũ Hàn, anh đi chậm thôi, đây dường như không phải là đường về nhà mà."
"Quyền Vũ Hàn! Anh định đưa em đi đâu? Em phải quay về trước khi bị chú ba phát hiện ra. Nếu chú ba phát hiện ra thì không hay đâu, thể sẽ không ra ngoài được nữa đấy."
Vân vân mây mây...
Vũ Hàn không nói hai lời kéo Nguyệt Nhỉ lên xe buýt, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống.
Lúc này Nguyệt Nhi mới ngừng nói.
Cô bé thấp giọng hỏi: "Chúng ta đi đâu đây? Không phải nói không thể đồng thời xuất hiện ở chỗ đông người sao?"
'Thấy cô bé đã bình tĩnh lại, Vũ Hàn nói: "Đến chỗ dì Linda đi, mẹ nói đì Linda là bác sĩ đỡ đẻ cho mẹ, đì nhất định phải biết rốt cuộc chúng ta có phải do mẹ sinh ra hay không,
Bức ảnh trên điện thoại là tấm danh thiếp mà Linda đã đưa cho mẹ vài ngày trước.
Vũ Hàn đã bí mật chụp nó lại.
Còn bây giờ, lý do tại sao cậu lại dám dẫn Nguyệt Nhi cùng nhau đi xe buýt.
Bởi vì trang phục của Nguyệt Nhi quá bắt mắt.
Đặc biệt còn đeo kính râm, sẽ không ai phát hiện ra hai người họ giống hệt nhau.
Vốn dĩ cậu có thể gọi cho đì Linda, nhưng Vũ Hàn cảm thấy tốt hơn là nên giáp mặt hỏi thẳng.
Nếu cậu cùng Nguyệt Nhỉ đồng thời xuất hiện trước mặt đì Linda, dì ấy sẽ không thể nào nói đối nữa.
Có lẽ ở nhà họ Quyền đã lâu.
Khi Vũ Hàn nghĩ về các vấn để thường sẽ suy xét ấy chu đáo hơn.
Ngoài ra còn cân nhắc nhiều hơn.
Hai đứa nhóc đi tới đi lui, theo địa chỉ ghỉ trên danh thiếp, cuối cùng cũng tìm được bệnh viện phụ sản nơi Linda làm việ:
"Này, ở đây có một bác sĩ tên là Linda không?"
Nguyệt Nhi hỏi cô y tá nhỏ một cách hống hách.
Cô y tá nhỏ đã rất ngạc nhiên.
Bởi vì đứa trẻ này nói chuyện thực sự vô cùng kỳ lạ.
Có lẽ chỉ là con nhà ai đó chạy ra ngoài chơi thôi?
Thế nên không thèm để ý đến.
Vũ Hàn liếc nhìn Nguyệt Nhi và thở dài một cách bất lực.
Cô bé mới đến nhà họ Quyền có mấy ngày mà đã học được cả đống thói hư tật xấu của chú ba rồi.
Ngay cả nói chuyện cũng không thể nói cho đàng hoàng.
Xem ra cô bé và chú ba rất tâm đầu ý hợp, chim nào lông nấy.
Cũng may chỉ mới ở đó có mấy ngày, nếu lớn lên trong nhà họ Quyền thì e rằng con nhóc này nhảy lên đầu người ta ngồi luôn rồi.
Vũ Hàn kéo cô bé ra sau, sau đó cười ngọt ngào với y tá vừa rồi "Chị y tá ở đây có nữ bác sĩ nào tên là Linda không ạ?"
Cô y tá nhỏ bèn đừng công việc đang làm lại, nghiêm túc nhìn Vũ Hàn.
Ánh mắt cô ta lập tức sáng lên.
Phụ nữ vốn đã yêu cái đẹp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!