Ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt mịn màng, Tôn Gia Quyến âm trầm cất tiếng:
“Yên Yên của anh thật xinh đẹp!”
Đôi má của ai kia vì lời khen mà ửng đỏ, khuôn mặt trắng nõn pha chút sắc hồng, nhìn qua liền khiến đối phương động lòng đặt lên đó một nụ hôn.
Nhã Yên nhìn người thương, bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy gương mặt góc cạnh của Tôn Gia Quyến. Đến bây giờ cô vẫn chưa tin được rằng người đàn ông từng khiến mình ngày đêm mong nhớ, hiện tại đang ở trước mặt cô đây.
“Gia Quyến, bảy năm qua... em chưa bao giờ ngừng nhớ anh.”
Lời Nhã Yên nói hoàn toàn là thật. Trong suốt quãng thời gian qua, những lúc cô gặp được anh chỉ là trong giấc mơ. Cô mơ thấy anh nói rằng mình rất hận cô, sẽ không bao giờ tha thứ khiến trái tim cô nhiều lần đau đến nghẹt thở.
Tôn Gia Quyến yêu thương hôn nhẹ lên đôi môi hé mở.
“Anh cũng vậy!”
Cuối cùng thì sau cơn mưa, trời lại sáng. Sau tất cả đau thương, cuối cùng cũng ở bên cạnh nhau.
Nhã Yên khẽ nấc lên một tiếng, Tôn Gia Quyến liền cúi xuống mút lấy môi cô, nuốt những tiếng nấc sau cùng trở ngược vào trong.
Nhã Yên vòng tay ôm lấy cổ anh, đáp trả nụ hôn ngày càng cuồng nhiệt. Một tay di dời xuống phần lưng dài rắn chắc, tay còn lại đặt ngay sau gáy anh.
Tôn Gia Quyến rời khỏi đôi môi anh đào di chuyển dọc xuống cổ. Bàn tay lần mò vào trong váy tìm kiếm nơi bí mật của người con gái kiều mị dưới thân.
Vì sự đụng chạm bất ngờ, Nhã Yên vội vàng khép chặt chân lại. Cả người cô căng cứng khi sự việc năm đó lại xẹt qua trước mắt.
“Ngoan, đừng sợ! Là anh!”
Đến khi nghe giọng nói quen thuộc bên tai, người Nhã Yên mới dần dần thả lỏng.
Tôn Gia Quyến ngồi dậy cởi áo vứt một góc, thuận tay cởi luôn váy của Nhã Yên. Trên người cô lúc này chỉ còn lại duy nhất bộ đồ lót màu trắng.
Nhã Yên ngượng ngùng lấy hai tay che ngực, xấu hổ:
“Anh đừng có nhìn!”
“Rất đẹp!”
Ai đó khẽ cười gỡ tay Nhã Yên ra, luồn tay ra sau lưng cô tháo luôn chiếc áo ngực vướng víu tầm nhìn của anh.
“Anh...”
Nhã Yên muốn tố cáo hành động của anh nhưng Tôn Gia Quyến rất nhanh nuốt lấy những lời nói ấy.
Tay khẽ xoa nắn bầu ngực căng tròn, cảm giác mềm mềm lại rất vừa tay anh. Đầu lưỡi Tôn Gia Quyến mơn trớn tới vành tai nhỏ xinh, khẽ mút lấy. Bên tai Nhã Yên là tiếng thở gấp gáp của anh, bản thân bị kích thích đến mức chẳng còn biết gì, từ sâu trong cổ họng liền phát ra tiếng rên rỉ mê người.
“Ưm... Gia Quyến...”
Nhã Yên rướn người căng cứng khi Tôn Gia Quyến ngậm lấy một bên ngực. Tay cô nắm chặt tóc anh, cảm giác này thật sự rất khó tả.
Tôn Gia Quyến hạ tay kéo luôn chiếc quần lót cuối cùng còn sót lại trên người Nhã Yên. Anh cũng kéo khoá, cởi luôn chiếc quần jean cùng quần lót của mình.
Nhã Yên nhìn thấy vật nam tính của anh có hơi rụt người lại, cô lấy tay che mặt, lên án:
“Sao... sao của anh lại lớn như vậy? Sẽ chết em mất!”
Tôn Gia Quyến nhìn xuống “cậu em” của mình đang vươn thẳng ra trước, thầm nghĩ đúng là lớn thật!
Anh nằm xuống ôm lấy cô dỗ dành, vật nam tính vô tình chọt vào vùng nhạy cảm của cô.
“Ngoan, anh sẽ nhẹ nhàng.”
Tôn Gia Quyến trước khi cho “cậu em” vào “hang”, anh dùng tay để kiểm tra trước, cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể để Nhã Yên dần thích nghi.
Cảm nhận cơ thể dưới thân dần thả lỏng, Tôn Gia Quyến liền cầm lấy “cậu em” mình từ từ đưa vào.
Ban đầu là chậm rãi từng chút một, sau đó anh đẩy nhanh tiến độ. Nhã Yên khẽ nhăn mặt nhưng vẫn cố gắng tiếp nhận, cảm giác này vừa đau vừa đê mê, không phải là đau của đau đớn mà là cái đau của sự sung sướng không nói nên lời.
Hai tay Tôn Gia Quyến đan vào tay cô, thân dưới vẫn không ngừng ra vào kịch liệt, Nhã Yên nức nở:
“Hức... Gia Quyến... nhẹ... nhẹ thôi!”
“Anh đã nhẹ lắm rồi!”
Anh thì nhẹ nhưng “cậu em” của anh lại muốn bức chết con người ta.
Người đàn ông này không biết học đâu ra thói hư hỏng như vậy, còn không biết có phải trong thời gian cô và anh không ở cạnh nhau, anh đã làm chuyện này với người khác cho nên mới sành sỏi như vậy hay không.
“Gia Quyến, có phải lúc không có em, anh... anh đã cùng với cô gái khác làm điều này hay không?”
Chỉ cần nghĩ đến người mình yêu cùng người khác lăn lộn trên giường, Nhã Yên cảm thấy tim mình rất đau.
“Không! Tất cả anh đều học trên mạng.”
Có thể trên thương trường khắc nghiệt hay giới giải trí lắm thị phi, Tôn Gia Quyến luôn giữ một mặt lạnh như tiền, như tảng băng ngàn năm không tan khiến người ngoài nhìn vào không rét mà run thì trong tình yêu, con người ấy hoàn toàn ngược lại. Anh đối với Nhã Yên dịu dàng như nước, còn không biết xấu hổ hay đỏ mặt mà có những hành động không đứng đắn với cô.
Từ lúc Nhã Yên bị tai nạn tỉnh lại, Tôn Gia Quyến luôn có một ý nghĩ xấu xa rằng khi cô hoàn toàn hồi phục, anh nhất định sẽ “ăn” cô gái ấy đến xương cũng chẳng còn. Vì kinh nghiệm không có nên anh buộc phải tự thân vận động, lên mạng xem phim đen để học hỏi, đôi khi coi đến độ muốn “giải toả” nhưng người yêu lại chưa khoẻ nên anh đành phải tự mình dùng tay thỏa mãn.
Kinh nghiệm học hỏi mấy ngày qua cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Anh bế xốc Nhã Yên lên để cô ngồi lên đùi mình, hai chân cô cặp lấy eo Tôn Gia Quyến, tay ôm cổ anh gục đầu lên vai.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!