*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong địa lao u ám ẩm ướt.
Sở Nghị tỉnh lại, phát hiện mình đang bị treo trên tường đá bằng xiềng xích lạnh băng, cổ tay bị cứa, dòng máu đỏ tươi uốn lượn nhỏ giọt xuống theo cánh tay, toàn thân đầy vết thương.
Giang Xá Ngư không vương hạt bụi đang đứng trước mặt y.
Giang Xá Ngư thấy Sở Nghị tỉnh lại, một nụ cười vô cùng hiền hòa nở trên khuôn mặt tuấn tú dịu dàng như ngọc.
“Xem ra Khương Khương nói không sai chút nào, Sở huynh quả nhiên có tấm thân bất tử, ban nãy rõ ràng Sở huynh đã tắt thở, nhưng bây giờ huynh lại tỉnh lại…”
Sở Nghị khẽ nhúc nhích thân thể, muốn thoát ra khỏi xiềng xích.
Giang Xá Ngư nhếch mép: “Sở huynh đừng phí sức nữa, tuy huynh có thân thể bất tử, nhưng vẫn bị thương được. Ban nãy lúc huynh hôn mê, ta đã cắt đứt gân tay, phế bỏ tất cả võ công của huynh. Bây giờ huynh chỉ là một kẻ tàn phế trói gà không chặt thôi.”
Mặt Sở Nghị trắng nhợt như tờ giấy, y ngước đôi mắt hung ác độc địa lên, phẫn nộ nhìn Giang Xá Ngư trừng trừng.
“Giang Xá Ngư! Rốt cuộc ngươi muốn gì?!”
Giang Xá Ngư cười dịu dàng: “Tất nhiên là muốn tìm được nguyên nhân khiến huynh bất tử, sau đó giết huynh rồi.”
“Ta với ngươi không oán không thù…”
“Ai nói huynh với ta không thù không oán nào, ta đã giết huynh một lần, thế là có oán có thù rồi đấy.”
“Chỉ cần ngươi thả ta ra, ta có thể xí xóa chuyện cũ, từ nay ta với ngươi nước giếng không phạm nước sông!”
Giang Xá Ngư cười nhẹ, tiếng cười nọ quanh quẩn trong địa lao ẩm ướt âm u, có vẻ vô cùng ghê rợn.
“Sở huynh quả là ngây thơ quá, huynh cảm thấy ta cả tin dễ lừa như Diệp Tố Hinh sao?”
Đồng tử của Sở Nghị co chặt, y ngẩng phắt đầu lên.
“Ngươi còn biết gì nữa?!”
Ý cười trong mắt Giang Xá Ngư càng đậm đặc hơn: “Hai năm trước, sau khi kết bạn với huynh, ta cảm thấy tò mò về chuyện giữa huynh và Diệp Tố Hinh, nên ta đã cố tình trở về cố đô của nước Lương, lật xem hồ sơ ở phủ nha, tìm được một lá thư.”
Sắc mặt Sở Nghị trắng bệch: “Không thể thế được, ta đã tiêu hủy lá thư kia rồi…”
Giang Xá Ngư mỉm cười nói: “Quả thực huynh đã đốt lá thư nọ, cũng giết hết những kẻ biết chân tướng, nhưng lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt. Huynh đã bỏ sót một người, đó là thông phán của phủ nha. Ông ta đã giữ lại lá thư kia, huynh chỉ thiêu hủy được lá thư giả thôi.”
(Thông phán: Chức quan thời xưa, thời Tống do triều đình phái ra phiên trấn châu phủ quản lí về quân sự hoặc làm chưởng binh ngục tụng địa phương, quản giấy tờ.)
Môi Sở Nghị cắt không còn giọt máu.
Ý cười trong mắt Giang Xá Ngư càng đậm hơn: “Hóa ra thủ phạm đứng đằng sau việc giá họa Diệp đại nhân năm ấy lại chính là huynh. Để phò tá Thái Tử lên ngôi, huynh đã diệt trừ những kẻ không cùng quan điểm với mình, vu oan cho Diệp đại nhân. Toàn bộ phủ họ Diệp bị tra xét, tất cả gia quyến đều bị lưu đày tới biên giới lạnh lẽo khổ cực. Diệp Tố Hinh trở thành kỹ nữ lầu xanh, Diệp đại nhân chết trên đường đi lưu đày, cha mẹ anh em của nàng ta đều phải chịu khổ sở. Mà kẻ đầu sỏ gây nên tất cả thảm kịch này, lại chính là Sở huynh đây…”
Sở Nghị chậm rãi nhắm mắt lại.
Giang Xá Ngư cười khẽ: “Đúng là nực cười thật, huynh rõ ràng là kẻ thù giết cha của Diệp Tố Hinh, vậy mà Diệp Tố Hinh lại yêu huynh. Vì huynh, nàng ta cam tâm trở thành lưỡi dao sắc bén trong tay huynh, trao thân cho nhiều gã đàn ông như thế. Rốt cuộc huynh đã nghĩ gì khi lừa gạt nàng ta? Huynh thật sự từng yêu cô gái đáng thương ấy sao? Rõ ràng huynh đã giết cha nàng ta, nhưng lại lừa gạt nàng ta, lên giường với nàng ta. Nàng ta có biết gã đàn ông đang đè lên nàng ta chính là kẻ thù giết cha của mình không…”
Môi Sở Nghị trắng bệch, y nói: “Trước kia ta không quen Hinh Nhi, nếu biết trước mình sẽ yêu Hinh Nhi, ta tuyệt đối không bao giờ giá họa cho Diệp đại nhân…”
Giang Xá Ngư nhìn khuôn mặt tái mét của y bằng ánh mắt thương hại, giọng hắn lạnh lẽo âm u: “Huynh nói xem, nếu ta tiết lộ sự thật tại sao năm ấy nhà nàng ta lại bị tịch thu cho Diệp Tố Hinh, liệu nàng ta có còn yêu huynh hết lòng nữa không?”
“Đừng…”
Màu máu trên mặt Sở Nghị đột nhiên rút hết: “Đừng nói cho nàng ấy biết, ta cầu xin huynh…”
“Huynh muốn cầu xin ta thế nào?”
“Ta có thể làm trâu làm ngựa cho huynh…”
“Vậy sủa mấy cái bắt chước tiếng chó ta nghe xem nào.”
Sở Nghị cố nén nỗi nhục trong lòng, chậm rãi siết chặt ngón tay nhuốm máu, nhục nhã sủa hai tiếng.
“Gâu gâu…”
“Nhưng biết làm sao đây?”
Giang Xá Ngư khẽ chau mày, tỏ vẻ vô tội. Hắn nở nụ cười tàn nhẫn: “Ta đã đưa phong thư này cho Diệp Tố Hinh rồi…”
“Tên khốn kiếp nhà ngươi!”
Giang Xá Ngư cong mắt lên, khóe môi như sắp toét tới mang tai, cất giọng lạnh lẽo u ám: “Hơn nữa, ta còn quên nói với huynh một việc, Diệp Tố Hinh đang ở phòng giam bên cạnh, nghe huynh trình bày tội trạng của chính mình đấy…”
Giang Xá Ngư bỗng dưng bật cười.
Vào khoảnh khắc ấy, máu trong người Sở Nghị như bị rút sạch khỏi cơ thể, y như rơi vào động băng.
Y ngẩng đầu lên, đôi môi trắng bệnh.
Mỹ nhân mặc bộ váy đỏ như màu son ngơ ngẩn mất hồn đi ra từ phòng giam bên cạnh. Mặt nàng tái mét, biểu cảm thống khổ, những bước chân của nàng hơi run rẩy lảo đảo.
Diệp Tố Hinh chậm rãi đi đến trước mặt y, nhìn Sở Nghị bằng ánh mắt xa lạ, lạnh lùng và buồn bã.
“Chính chàng đã giá họa cho cha ta ư?”
Sở Nghị run môi không nói gì.
“Chính chàng đã hại cả nhà họ Diệp của ta bị vây bắt ư?”
Sở Nghị không lên tiếng.
Diệp Tố Hinh nhỏ hai hàng lệ trong suốt, ánh mắt lạnh băng bỗng nhiên trở thành căm ghét: “Tên súc sinh này! Tên súc sinh táng tận lương tâm nhà ngươi! Ngươi đã giết cha ta rồi, còn đùa giỡn với ta tùy ý ngươi! Ngươi đã cướp đi tình cảm của ta, còn dâng ta cho đám đàn ông khác hưởng hết lần này đến lần khác! Ở trong mắt ngươi, người nhà họ Diệp chúng ta là con chó ngươi nuôi ư? Ngươi muốn giết thì giết! Muốn đè thì đè, muốn dùng thì dùng!”
“Không phải thế…”
Sắc mặt Sở Nghị trắng bệch, y giải thích: “Trước kia ta không biết nàng là con gái ông ta. Nếu ta biết trước ta sẽ yêu nàng, ngày xưa ta nhất định sẽ không…”
“Sẽ không gì cơ? Sẽ không giết cha ta, hay là không đưa ta tới lầu xanh làm kỹ nữ?”
Diệp Tố Hinh nước mắt nước mũi giàn giụa, vẻ mặt rồ dại: “Ngày xưa ta bị mù nên mới yêu thứ súc sinh tán tận lương tâm như ngươi! Hôm nay ta phải báo thù cho 53 người của nhà họ Diệp chúng ta. Để ngươi giết người thì phải đền mạng!”
Diệp Tố Hinh rút con dao găm nàng ta giấu trong cổ tay áo ra, nước mắt tuôn như suối, đâm mạnh vào người Sở Nghị.
“Tên giặc chó chết! Nộp mạng đi!”
Ngực Sở Nghị trào ra máu tươi, y nhìn Diệp Tố Hinh bằng ánh mắt hối hận đan xen.
“Hinh Nhi, ta xin lỗi…”
Diệp Tố Hinh rút con dao găm ra khỏi ngực y, hung hăng đâm y thêm nhát nữa. Nàng ta rơi lệ, cuồng nộ đau khổ mắng chửi: “Ta không cần câu xin lỗi của ngươi, ta muốn cái mạng của ngươi! Ngươi không hề xứng được sống trên cõi đời này! Đồ súc sinh nhà ngươi! Mau chết đi cho ta! Chết đi! Chết đi!”
Sở Nghị bị Diệp Tố Hinh đâm nát tim.
Y lại tắt thở lần nữa.
Còn Diệp Tố Hinh thì run rẩy toàn thân đứng tại chỗ. Tóc tai nàng ta rối bù, trâm thoa rơi xuống đất. Nàng ta nắm con dao găm đã lấy mạng Sở Nghị, vết máu đỏ thắm nhuộm đầy cánh tay ngọc mảnh khảnh nõn nà của nàng ta, khiến khuôn mặt trắng bệch như sương giá của nàng càng có vẻ đau khổ quyến rũ tuyệt đẹp.
Giang Xá Ngư khẽ nhếch mép, vô cùng thích thú thưởng thức cảnh tượng trở mặt thành thù kinh điển trước mắt mình.
Hỗn độn loạn lạc, tan tác chia lìa.
Ánh mắt Giang Xá Ngư dịu đi, một lớp mực đen mỏng tràn ra trong đáy mắt hắn. Nụ cười dịu dàng kia càng tôn lên vẻ ôn hòa như ngọc, nho nhã thanh tao của hắn ta.
Trên thế giới này, còn hình ảnh nào khiến người ta sung sướng hơn trở mặt thành thù, tan tác chia lìa ư?
Không.
Tan tác chia lìa là cảnh tượng đẹp nhất trên đời.
Giang Xá Ngư tận mắt nhìn thấy Diệp Tố Hinh khô héo.
Nát tan thành bùn.
Quá trình khô héo này.
Quả thực khiến hắn khó lòng quên nổi.
Hắn đang sốt sắng muốn hủy hoại đóa hoa kiều diễm tiếp theo…
Đó là đóa hoa mà hắn thích nhất.
Vân Phiên Phiên.
Giang Xá Ngư rời khỏi địa lao. Bấy giờ đã là bình minh, chân trời rạng dần. Ánh nắng chói chang rót xuống cây hòe trong sân. Tường trắng ngói đen, cây xanh rợp bóng. Không ai biết rằng, dưới khoảng sân này lại có một nhà giam ngầm.
Giang Xá Ngư đi vào sương phòng phía Tây, Vân Phiên Phiên đang nằm hôn mê trên giường. Cô hầu canh chừng bên cạnh thấy Giang Xá Ngư đi vào, lập tức đón tiếp hắn: “Công tử, nô tỳ đã thay xiêm y cho cô nương, băng bó vết thương trên cổ tay cô nương, nhưng cô nương vẫn chưa tỉnh lại ạ.”
Ả hầu này tên là Nhụy Nhi, là một hầu gái mà Giang Xá Ngư cứu về từ chợ nô lệ hồi hai năm trước. Cô ta vô cùng trung thành và tận tâm với Giang Xá Ngư, bảo gì nghe nấy.
Giang Xá Ngư nói khẽ với Nhụy Nhi: “Về sau chớ gọi nàng ấy là cô nương nữa.”
“Vậy nên gọi ngài ấy là gì ạ?”
“Gọi là phu nhân.”
Giang Xá Ngư dịu dàng nhìn Vân Phiên Phiên vẫn còn hôn mê chưa tỉnh trên trường kỷ, dạt dào hứng thú nói: “Từ nay về sau, nàng ấy chính là phu nhân của Giang Xá Ngư ta.”
Nhụy Nhi hơi kinh ngạc, nhưng cô ả nhanh chóng giấu vẻ mặt ấy đi, cúi đầu cung kính đáp: “Dạ, thưa công tử.”
Giang Xá Ngư nói: “Thông báo cho mọi người, về sau nhìn thấy phu nhân thì phải hành lễ với nàng ấy, nhưng không ai được phép trò chuyện với phu nhân. Nếu có kẻ trái lệnh ta, thì đánh gậy nó tới chết.”
“Vâng, thưa công tử.”
Sau khi Nhụy Nhi lui ra ngoài.
Giang Xá Ngư đi đến trước mặt Vân Phiên Phiên, ngồi bên mép giường ngắm cô thật lâu, vẻ mặt tràn ngập chờ mong.
Hắn sốt sắng muốn hủy hoại cô ngay.
Giang Xá Ngư không muốn chế tạo Vân Phiên Phiên thành con rối. Con rối không có suy nghĩ của riêng mình, chẳng khác gì kẻ đã chết. Giang Xá Ngư không muốn biến Vân Phiên Phiên thành một cái xác, vì làm thế sẽ bớt vui đi nhiều.
Hắn thích nhìn những đóa hoa tươi đẹp khô héo.
Hắn thích quá trình khô héo.
Hắn cực kỳ kiên nhẫn.
Nên hắn đã đổi tử cổ con rối thành cổ trùng biết ăn mòn ký ức của con người. Khi con cổ trùng này chui vào trong óc Vân Phiên Phiên, nàng ta sẽ quên tất cả mọi người.
Bao gồm cả bản thân nàng ta.
Giang Xá Ngư muốn khiến Vân Phiên Phiên yêu mình.
Sau đó tàn nhẫn vứt bỏ nàng ta.
Hắn phải tự tay phá hủy đóa hoa không thể gục ngã này.
Khiến nàng ta tha hóa thành bùn lầy dưới chân hắn.
Giang Xá Ngư chờ đến khi mặt trời lên cao mà Vân Phiên Phiên vẫn chưa tỉnh lại. Giang Xá Ngư duỗi tay đẩy cô, cô ngủ rất say, đẩy mãi không tỉnh. Giang Xá Ngư quay đầu lại, nhìn thấy chén trà trên bàn. Hắn đi qua đó rót một chén trà, sau đó bưng chén đi đến cạnh Vân Phiên Phiên, hắt trà lên mặt Vân Phiên Phiên.
Vân Phiên Phiên cảm thấy mặt mình lạnh toát.
Cô nhíu hàng mày đẹp, dường như sắp tỉnh lại.
Nếu Vân Phiên Phiên có ý thức, nhìn thấy cảnh tượng này, cô nhất định sẽ mắt chữ A mồm chữ O. Hóa ra ngoài nụ hôn tình yêu đích thực, hắt nước trà vào mặt người đang hôn mê cũng có thể đánh thức họ. Vì rất nhiều phim ảnh toàn diễn như thế, nên thế giới tiểu thuyết giữ nguyên logic này. Tiêu Trường Uyên thì lại đối xử quá dịu dàng với cô, chẳng nỡ hắt nước lên mặt cô dẫu chỉ một lần, nên cô vẫn hôn mê bấy lâu chưa tỉnh. Giờ đây, Giang Xá Ngư trời xui đất khiến thế nào lại đánh thức được cô.
Vân Phiên Phiên chậm rãi mở mắt ra.
Cặp mắt hạnh sáng trong đẹp đẽ đong đầy vẻ bối rối.
Ký ức của cô vẫn dừng lại ở thế kỷ 21.
Bởi vì cổ trùng chỉ ăn mòn được ký ức của thể xác.
Chứ không thể ăn mòn ký ức của linh hồn.
Đêm qua, cô vừa đọc xong phần kết của “Tận cùng khúc ca”, khóc như đứt từng khúc ruột gan, mặt nhòe nhoẹt nước mắt vì kết truyện vừa đẹp vừa buồn ấy. Không ngờ mới ngủ một giấc thức dậy, cô lại tới sương phòng đầy màu sắc cổ kính này.
Một công tử tuấn tú mặc chiếc áo dáng dài màu xanh đang đứng trước mặt cô, mái tóc đen như thác nước, thân hình mảnh khảnh.
Chàng ta đang nhìn cô bằng ánh mắt chân thành tha thiết.
Vân Phiên Phiên đã đọc ít nhất 2000 quyển tiểu thuyết.
Kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm nói với cô rằng.
… Cô vượt thời không rồi.
Người ta bảo, địch không động thì ta không động.
Vân Phiên Phiên nhìn hắn, không nói gì.
Giang Xá Ngư cất tiếng: “Phu nhân, nàng tỉnh rồi.”
Vân Phiên Phiên sửng sốt một lát, rồi lôi lời thoại mà tất cả các thiếu nữ xuyên không đều nằm lòng ra: “Tôi mất trí nhớ rồi.”
Giang Xá Ngư nói: “Phu nhân chớ sợ, đêm qua có cướp xông vào phủ ta. Phu nhân bị bọn cướp đập cho váng đầu, nên mới mất đi ký ức. Ta đã mời đại phu tới khám mạch cho phu nhân rồi, người ngợm phu nhân bình thường, chỉ bị mất trí nhớ thôi.”
Vân Phiên Phiên sờ mặt mình: “Tại sao mặt tôi lại ướt thế này?”
“Vi phu đang lau mặt cho phu nhân đấy.”
Vân Phiên Phiên ngửi thấy mùi lá trà, thầm cảm thán trong lòng, hóa ra người thời xưa toàn rửa mặt bằng lá trà à.
Cô cúi gằm đầu, thấy cổ tay mình quấn băng vải trắng, cô khẽ cau hàng mày đẹp.
“Tay của tôi bị sao đây?”
Giang Xá Ngư đáp: “Lũ cướp làm nàng bị thương đấy.”
Vân Phiên Phiên cảm thấy hình như đối phương cực kỳ tin tưởng mình. Chàng ta không hề phát hiện thực ra cô không phải là phu nhân của chàng ta. Chàng ta càng không nghi ngờ cô, cô càng chột dạ hơn, cô cảm thấy mình đã cướp đi cuộc đời của người khác.
“Tên tôi là gì?”
Giang Xá Ngư lại cười nói: “Nàng tên là Tiểu Hoa.”
Hóa ra phu nhân của chàng ta tên là Tiểu Hoa.
Vân Phiên Phiên bắt đầu do dự, không biết có nên nói việc mình không phải là Tiểu Hoa cho vị công tử này không. Nhưng cô lại lo nhỡ nói cho chàng ta rồi, cô sẽ bị vị công tử này tưởng là yêu quái rồi thiêu sống. Nên cô đành phải án binh bất động trước.
“Huynh là ai?”
“Ta là tướng công của nàng.”
“Huynh tên là gì?”
“Giang Xá Ngư.”
Vân Phiên Phiên ngẩn người.
Đây không phải là tên của gã đàn em dưới trướng Sở Nghị sao?
Vân Phiên Phiên thầm cảm thấy quái lạ.
Nhưng cô lại không dám hỏi nhiều.
Cô lo mình hỏi nhiều quá sẽ bại lộ.
Giang Xá Ngư sai người mang đồ ăn lên. Vân Phiên Phiên như đứng đống lửa, như ngồi đống than dùng bữa với hắn. Cơm nước xong, Giang Xá Ngư đưa cô đi dạo quanh vườn, lấy danh nghĩa là để đánh thức ký ức của cô.
Vân Phiên Phiên càng chột dạ hơn.
Bởi vì cô biết mình không phải là Tiểu Hoa, chàng ta không thể nào đánh thức ký ức của Tiểu Hoa ở trong cô được.
Cô càng chột dạ, thì càng đối xử lãnh đạm với Giang Xá Ngư hơn.
Sự thờ ơ lạnh nhạt của Vân Phiên Phiên khiến Giang Xá Ngư cảm thấy hơi kỳ quái. Tại sao mất trí nhớ rồi, cô gái này lại càng lạnh nhạt với hắn hơn?
Giang Xá Ngư khẽ nhíu mày.
Tay Diệp Tố Hinh dính đầy vết máu, nàng ta ngẩn ngơ thất thần đi ra từ đại lao. Nàng ta không ngờ, Sở Nghị thật sự không thể chết được. Dù nàng ta có giết y bao nhiêu lần, Sở Nghị đều tỉnh lại sau khi tắt thở. Diệp Tố Hinh vừa cảm thấy căm giận vừa mệt mỏi vì chuyện này.
Rõ ràng y là kẻ thù giết cha của nàng ta.
Vì sao giết mãi mà y không chết?
Nhụy Nhi đi tới, thưa: “Diệp cô nương, cô gái mà Sở công tử mang về đêm qua bây giờ đã mất trí nhớ. Công tử lừa ngài ấy, nói mình là tướng công của ngài ấy. Nếu sau này gặp ngài ấy, mong Diệp cô nương đừng để lộ.”
Diệp Tố Hinh bỗng cả kinh.
Giang Xá Ngư điên rồi sao?
Diệp Tố Hinh đi lên tìm Giang Xá Ngư.
Vân Phiên Phiên đang dạo vườn với Giang Xá Ngư, bỗng một cô nàng cực kỳ xinh đẹp đầu tóc rối bù xông vào từ cổng Nguyệt. Giang Xá Ngư nhìn thấy nàng ta thì nho nhã nói với Vân Phiên Phiên: “Phu nhân, xin chờ ta một lát.”
(Cổng Nguyệt)
Vân Phiên Phiên ngoan ngoãn gật đầu.
“Vâng.”
Vân Phiên Phiên thấy Giang Xá Ngư cản cô gái vô cùng xinh đẹp kia lại. Hắn kéo mỹ nhân ra đằng sau bức tường trắng ngói đen, không biết đang thầm thì gì sau lưng cô. Vân Phiên Phiên bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ mỹ nhân này là tiểu thiếp của Giang Xá Ngư?
Không biết Giang Xá Ngư đã nói gì với mỹ nhân, mỹ nhân đi tới chào hỏi Vân Phiên Phiên.
“Tiểu Hoa muội muội.”
Vân Phiên Phiên gật đầu với nàng ta.
Mỹ nhân đang định rời đi, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, nàng ta lại quay đầu lại, nhìn Vân Phiên Phiên: “Muội nói xem, nếu ta có một kẻ thù, dù giết cách nào hắn cũng không chết được, vậy thì ta phải báo thù hắn làm sao?”
Vân Phiên Phiên ngẩn ra, nói: “Tất nhiên phải ăn miếng trả miếng, dùng gậy ông đập lưng ông…”
Giết chóc gì nghe máu me thế.
Mỹ nhân ngẩn người, cười nhẹ đáp: “Ý này hay thật. Gã kia là kẻ thù giết cha của ta, hại cả nhà ta bị tra xét phải đi lưu đày, khiến ta sa cơ lỡ vận phải vào lầu xanh làm kỹ nữ. Hắn còn cố tình quyến rũ ta, làm ta yêu hắn. Hắn coi ta như một quân cờ, liên tục đưa ta lên giường của những gã đàn ông khác. Nếu ta muốn báo thù, thì ta phải đưa hắn tới viện Câu Lan làm trai bao, để hắn bị ngàn người đè vạn người gối…”
Vân Phiên Phiên mắt chữ A mồm chữ O.
Mỹ nhân lại cười nói: “Cảm ơn ý tưởng của muội.”
“Đừng khách khí.” Vân Phiên Phiên muốn làm quen với cô mỹ nhân này, “Đúng rồi, tỷ tên là gì?”
Mỹ nhân nói: “Ta tên là Diệp Tố Hinh.”
Vân Phiên Phiên ngây ra như phỗng.
Giọng cô hơi run rẩy.
“Vậy, vậy kẻ thù mà tỷ nói tới là…”
Mỹ nhân đáp: “Sở Nghị.”
Vân Phiên Phiên trợn tròn mắt.
Đây chẳng phải là tên của nam nữ chính ư?
Sao tự dưng họ lại biến thành kẻ thù rồi?
Sao cốt truyện lại tan tành thế này?
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai bạo quân sẽ tìm thấy Phiên Phiên he.
Dù gì còn có Bling Bling mà.
[HẾT CHƯƠNG 81]