Đồng tử của Duệ Vương co chặt, thân thể bỗng dưng cứng đờ tại chỗ.
Tiêu Trường Uyên thật sự còn sống ư?
Mấy bữa trước, Duệ Vương đột nhiên nhận được thư mật từ thám tử ở huyện Thanh Thành. Thư nói Tiêu Trường Uyên đã từng xuất hiện ở y quán trong huyện Thanh Thành. Nhưng lúc ấy Duệ Vương lại không để bụng chuyện này, bởi vì cho tới nay Tiêu Trường Uyên mất tích đã gần một năm. Nếu hắn ta còn sống trên đời, tất nhiên hắn sẽ xông về hoàng cung, cướp lại tất cả những gì thuộc về mình. Nhưng Tiêu Trường Uyên lại không có bất cứ động thái gì trong khoảng thời gian này.
Duệ Vương cho rằng Tiêu Trường Uyên đã chết trong sông nước.
Năm vừa rồi, những kẻ bị tình nghi là Tiêu Trường Uyên luôn xuất hiện ở các châu.
Mỗi lần Duệ Vương phái người đi điều tra, cuối cùng đều không thu được kết quả gì.
Về sau, Duệ Vương dần dà mất cảnh giác.
Ngày lễ đăng cơ sắp tới, Duệ Vương còn rất nhiều việc phải hoàn thành, vì thế gã không để tâm tới chuyện này, chỉ sai người đi tra xét.
Nhưng Duệ Vương không ngờ rằng, Tiêu Trường Uyên lại thật sự chưa chết, còn xông về đúng ngày lễ đăng cơ của mình.
Từ nhỏ Duệ Vương đã sợ ông hoàng huynh hung ác nham hiểm lạnh nhạt này. Giờ thấy Tiêu Trường Uyên chưa chết, gã hãi hùng khiếp vía. Ngày xưa, lúc sai người đi ám sát Tiêu Trường Uyên, gã đã sớm nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay. Nhưng gã không ngờ được rằng, hôm nay lại tới nhanh như vậy.
Cánh cửa địa ngục chậm rãi mở ra đằng sau gã.
Duệ Vương dường như đã thấy ngày chết của mình.
Gã sợ hãi tới nỗi nói không nên lời.
Đúng vào lúc này, Duệ Vương đột nhiên nghe thấy một tiếng hét to vang lên dưới chân đàn tế.
“Tiên đế đã băng hà rồi, kẻ này là thứ loạn thần tặc tử giả mạo tiên đế!”
Mặt Sở Nghị trắng nhách, y quỳ trên nền đất, lưng túa mồ hôi lạnh. Y cố dằn nỗi sợ trong lòng lại, vẻ độc ác vặn vẹo thoảng qua nét mặt y. Y ngẩng đầu nói với Duệ Vương: “Bẩm bệ hạ, người này giả mạo hoàng đế, tội ác tày trời! Xin bệ hạ cho Cấm Vệ Quân chém giết tên ác tặc này!”
Sau khi Tiêu Trường Uyên xuất hiện, nỗi sợ bao phủ văn võ bá quan như nước triều dâng.
Sở Nghị là kẻ định thần lại đầu tiên.
Y chậm rãi siết chặt nắm tay.
Lòng y lạnh lẽo như băng giá.
Y không thể để cơn ác mộng của mình tái diễn lần nữa. Lần này, y nhất định phải tự tay giết chết Tiêu Trường Uyên. Y không tin là ba mươi nghìn Cấm Vệ Quân lại không giết nổi một mình Tiêu Trường Uyên! Y không tin Tiêu Trường Uyên có thể cản hết vạn người, giết hết những kẻ ở đây!
Lời của Sở Nghị tựa như một tia sét giữa trời quang, đánh thức Duệ Vương. Hai mươi ngày trước gã đã tuyên bố với bên ngoài là Tiêu Trường Uyên qua đời. Hiện giờ tất cả văn võ bá quan đều cho rằng Tiêu Trường Uyên đã băng hà, chẳng ai tin thân phận của Tiêu Trường Uyên đâu. Hơn nữa gã đã đổi hết Cấm Vệ Quân thành người của mình, hoàng cung này đã nằm trong sự khống chế của gã, gã hoàn toàn không cần sợ hãi Tiêu Trường Uyên nữa.
Ngược lại, Tiêu Trường Uyên nên sợ gã mới phải.
Nỗi hoảng loạn và lo sợ trong lòng Duệ Vương dần được thay thế bởi sự điên cuồng. Gã ngước cặp mắt hung ác nham hiểm lên, nhìn về phía Tiêu Trường Uyên đứng trên ngói vàng của cung điện.
“Cấm Vệ Quân đâu?! Lính bắn tên đâu?! Còn không mau giết tên loạn thần tặc tử này ngay cho trẫm?!”
Gã vừa dứt lời, mấy trăm Cấm Vệ Quân mặc giáp bạc bỗng lao ra từ hai mé của điện vàng.
Họ giương cung, dàn thành hàng ngang. Họ đặt tên lên cung, tổng cộng 5 hàng sau trước, mũi tên sắc bén hướng về Tiêu Trường Uyên.
Duệ Vương chỉ về phía Tiêu Trường Uyên với vẻ mặt điên dại: “Mau bắn chết tên ác tặc giả mạo tiên đế này cho trẫm!”
Gã vừa ra lệnh, mấy trăm mũi tên gắn lông đại bàng được phóng ra. Mũi tên xé nát tầng không, phát ra những tiếng vun vút, bay về phía Tiêu Trường Uyên ở đằng xa.
Sở Nghị thấy màn mưa tên mù trời này, không khỏi nhếch khóe môi lên, nở một nụ cười thỏa mãn.
Tất cả những mũi tên này đều được bôi chất độc mạnh nhất. Dù không bắn chết được Tiêu Trường Uyên, cũng có thể khiến Tiêu Trường Uyên chết vì trúng độc.
Y sẽ nhanh chóng thoát khỏi cơn ác mộng mang tên Tiêu Trường Uyên này thôi.
Nhưng, chỉ trong khoảnh khắc tiếp theo, nụ cười cứng đờ trên mặt y.
Chỉ thấy Tiêu Trường Uyên nhẹ nhàng giơ tay lên, một cơn gió lạnh thấu xương vung ra từ bàn tay chàng.
Tất cả số tên tẩm độc kia đều bị hất ngược về phía người bắn. Họ lũ lượt trúng tên ngã xuống, máu tươi giàn giụa, hộc máu mà chết.
Những Cấm Vệ Quân khác thấy cảnh tượng này thì dạt hết về đằng sau, mặt lộ vẻ hãi hùng.
Chưởng phong đáng sợ quá!
Đây là một cuộc chiến không hề cân sức!
Nỗi sợ trong lòng Duệ Vương cũng lên đến đỉnh điểm.
Nhưng hiện giờ tên đã lên dây, gã không thể sợ hãi trù trừ nữa. Gã lùi lại một bước thì sẽ thua cả ván cờ, thua luôn tính mạng chính mình.
Duệ Vương nổi giận đùng đùng nói: “Các ngươi còn thất thần làm gì? Mau xông lên hết cho trẫm! Giết chết tên ác tặc giả mạo tiên đế này đi! Băm xác nó thành vạn mảnh! Ai trong các ngươi có thể bắt hắn đền tội, trẫm sẽ phong người đó làm đại tướng quân! Ai chém được đầu hắn, trẫm sẽ phong kẻ đó làm đại đô đốc! Quan lớn nhất phẩm, đây là cấp bậc mà các ngươi có trèo mấy kiếp cũng không lên được, hôm nay trẫm sẽ để các ngươi được một bước lên trời!”
Người ta bảo, quẳng tiền to không lo thiếu người.
Đám Cấm Vệ Quân nghe Duệ Vương nói thế thì đều quên hết nỗi sợ với Tiêu Trường Uyên.
Họ trừng lớn những đôi mắt đỏ quạch tham lam, giơ lưỡi đao lạnh toát lên, nhào về phía Tiêu Trường Uyên.
Nhưng họ hoàn toàn không phải là đối thủ của Tiêu Trường Uyên.
Họ còn chưa tới gần Tiêu Trường Uyên thì đã bay văng ra ngoài vì chưởng phong của chàng, ngã vật xuống đất.
“Quá yếu.”
Tiêu Trường Uyên chậm rãi nâng cặp mắt băng hàn âm u lạnh lẽo lên, nhìn đàn kiến dưới chân mình bằng ánh mắt khinh miệt.
“Đám người không chịu nổi một chiêu như tụi bay…”
Đôi môi mỏng của chàng khẽ cong lên thành một nụ cười khẩy ngạo mạn.
“Rốt cuộc dựa vào đâu mà đấu với trẫm?”
Xác người rải rác khắp nơi, máu chảy thành sông. Đám Cấm Vệ Quân ngã la liệt dưới đất miệng phun máu tươi. Thấy nụ cười lạnh băng trên mặt Tiêu Trường Uyên, họ đều sợ tới nỗi môi cắt không còn giọt máu, người run bần bật. Mắt họ tràn ngập sự hãi hùng và kính nể, họ không dám nhúc nhích thêm chút nào.
Thật là đáng sợ.
Họ hoàn toàn không phải là đối thủ của chàng.
Tiêu Trường Uyên bay xuống từ mái ngói lưu ly của cung điện, chậm rãi đi về phía Duệ Vương đang đứng trên đàn tế.
Mỗi bước đều như đạp lên trái tim Duệ Vương.
Khiến mặt Duệ Vương cắt không còn giọt máu.
Duệ Vương điên cuồng hét lớn: “Mau giết hắn cho trẫm! Giết tên loạn thần tặc tử này! Ai giết được hắn, trẫm sẽ cho kẻ đó làm…”
“Mi ồn quá.”
Tiêu Trường Uyên nhặt một thanh đao lên từ mặt đất.
Chàng nắm chuôi đao bằng một tay, chém về phía đàn tế nơi Duệ Vương đang đứng từ đằng xa.
Giọng điệu của chàng lạnh băng như tuyết, không nhuốm chút hơi ấm nào.
“Trẫm không muốn nghe giọng mi thêm nữa.”
Gió từ cú vung đao xé nát tầng không, đàn tế sụp đổ ầm ầm, làm vẩn lên lớp khói bụi dày đặc. Bụi mù tan đi, chỉ còn thấy những phần chân tay cụt lủn máu me be bét của Duệ Vương sót lại trên đống tàn tích. Máu tươi đầm đìa xối khắp đống đổ nát, làn sương mù máu bao phủ không trung.
Nghĩ cũng biết tướng chết của gã thê thảm thế nào.
Cả thế giới đều ngộp thở.
Mọi người cùng hoảng sợ nhìn Tiêu Trường Uyên như nhìn một con quái vật.
Giờ phút này, chẳng còn bất kì ai hoài nghi thân phận của Tiêu Trường Uyên nữa.
Sức chiến đấu đáng sợ khủng khiếp này, chỉ có tên bạo quân giết người như ngóe khát máu ác ôn ấy mới có thể làm được.
Thậm chí, sức chiến đấu của bạo quân hiện tại còn bỏ xa trước đây.
Tiêu Trường Uyên nhảy lên, uyển chuyển đặt chân xuống đống phế tích của đàn tế.
Chàng lạnh lùng liếc nhìn đống chân tay què cụt còn sót lại của Duệ Vương.
“Hời cho mi quá rồi đấy.”
Chàng nuôi Duệ Vương bao nhiêu năm ròng, đơn giản vì Duệ Vương là anh em cùng cha khác mẹ với chàng, chàng không muốn chặt nốt chút máu mủ cuối cùng này. Nhưng Duệ Vương thật sự đã làm chàng quá thất vọng, gã còn dám sai người ám sát chàng, khiến chàng ngã xuống vách núi, còn mơ ước hão huyền được lên ngôi hoàng đế.
Cho nên, Duệ Vương chết đi thì hơn.
Chàng không cần thứ họ hàng thân thích nực cười này cho mình sự an ủi cuối cùng.
Chàng chỉ cần Vân Phiên Phiên.
Tiêu Trường Uyên quay đầu, nhìn xuống đám quần thần còn sót lại với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt giá băng.
“Vua mới của các ngươi chết rồi, các ngươi tính sao đây?”
Chúng văn võ bá quan nghe chàng nói vậy thì đồng loạt uốn gối quỳ rạp, mặt mày tái mét, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Họ run bần bật chúi đầu xuống đất.
“Thần xin cung nghênh bệ hạ về cung!”
“Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Vẻ mặt Tiêu Trường Uyên lạnh băng, chàng hờ hững nhìn đám văn võ bá quan.
Chàng biết thực ra lũ quần thần này không mong chàng về cung. Sở dĩ Duệ Vương có thể dùng chiêu giấu trời qua biển thuận lợi đăng cơ, đơn giản là vì bè lũ quần thần này đang âm thầm quạt gió thêm củi, hỗ trợ thêm cho gã. Rõ ràng đám quan lại biết có gì đấy kỳ quặc, nhưng họ vẫn lựa chọn mắt nhắm mắt mở, vờ như không thấy dã tâm của Duệ Vương. Họ chưa chắc đã thích Duệ Vương, chẳng qua, nếu so với Duệ Vương, thì họ sợ nhìn thấy chàng hơn mà thôi.
(Giấu trời qua biển: Man thiên quá hải, lợi dụng sương mù để lẩn trốn. 1 trong 36 kế. Link)
Mọi người quỳ rạp xuống đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khắp người.
Một lúc lâu sau, họ mới nghe thấy giọng nói hờ hững lạnh băng của vị vua vang lên từ phía trên.
“Bình thân.”
Văn võ bá quan đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
“Tạ bệ hạ.”
Mọi người chậm rãi đứng dậy, không dám ngẩng đầu nhìn Tiêu Trường Uyên.
Tiêu Trường Uyên nhớ tới lời Vân Phiên Phiên nói.
Đôi mắt lạnh lẽo thờ ơ của chàng nhìn quần thần.
“Sở Nghị ở đâu?”
Sở Nghị cứng đờ cả người, lưng túa mồ hôi lạnh.
Y không biết tại sao Tiêu Trường Uyên lại đột nhiên gọi riêng mình ra. Ban nãy chính y đã công bố Tiêu Trường Uyên là tên giặc giả mạo tiên đế, Duệ Vương chết rồi, bây giờ chẳng còn nghi ngờ gì nữa, y cũng phải chết thôi. Nhưng trong lòng y vẫn ngầm ôm hi vọng, biết đâu Tiêu Trường Uyên lại bỏ qua cho y thì sao? Cho nên khi văn võ bá quan uốn gối quỳ trước Tiêu Trường Uyên, y cũng sợ sệt quỳ dưới chân Tiêu Trường Uyên, lẩn trong đám người, mong thoát được cái chết.
Nhưng y không tài nào ngờ được rằng.
Tiêu Trường Uyên lại còn biết tên y.
Sở Nghị bắt đầu hoảng hốt, chẳng lẽ Tiêu Trường Uyên đã biết kẻ chủ mưu đẩy hắn ta xuống vực hôm đấy chính là y?
Y run lẩy bẩy đứng dậy.
“Vi thần là Sở Nghị ạ.”
Tiêu Trường Uyên nói bằng giọng lạnh băng: “Hoàng hậu của trẫm từng đề cập đến tên của ngươi với trẫm.”
Sở Nghị giật mình, y không biết Tiêu Trường Uyên thành thân từ khi nào, cưới Hoàng Hậu từ bao giờ. Đúng lúc y đang ngây người, một luồng chưởng phong sắc bén đột nhiên bổ về phía y. Ngực Sở Nghị đau nhói, thân thể bị đánh bay, họng khạc ra máu tươi.
Y còn chưa kịp hoàn hồn, những cú đấm dồn dập như giông bão của Tiêu Trường Uyên đã bổ lên đầu y, đánh cho y vỡ đầu chảy máu, tầm nhìn đen sì.
Giọng nói âm trầm hung ác của Tiêu Trường Uyên vẳng bên tai y, khát máu đáng sợ như ác quỷ Tu La bò ra từ địa ngục.
“Trẫm ghét nhất là nghe thấy nàng ấy nhắc đến tên của gã đàn ông khác.
“Một con kiến hôi như ngươi, lại năm lần bảy lượt được nàng ấy đề cập!”
Tiêu Trường Uyên túm chiếc áo lên triều của Sở Nghị, những cú đấm đáng sợ như thiên thạch nặng nề giáng lên mặt Sở Nghị. Chàng đánh liên hồi tới khi mặt mũi y bầm dập, máu y chảy giàn giụa. Chàng ra tay mỗi lúc một tàn nhẫn hơn, giọng cũng càng lúc càng căm ghét. Đầu Sở Nghị suýt biến dạng vì bị đánh.
“Một con kiến như ngươi, dựa vào đâu mà lại được Hoàng hậu của trẫm nhớ đến?!
“Chỉ vì giết lũ kiến hôi tụi bay, mà trẫm phải rời xa Hoàng hậu của trẫm suốt một canh giờ!
“Đã một canh giờ rồi trẫm không được thấy Hoàng hậu của trẫm!
“Nỗi khổ tương tư của trẫm, ngươi đền thế nào đây?!
“Ban nãy chính ngươi đã xúi giục Duệ Vương giết trẫm, ngươi cũng chẳng phải thứ vô tội gì, cho nên…”
Tiêu Trường Uyên đột nhiên giơ cao nắm tay lên, ánh mắt độc địa tàn nhẫn, đấm thật mạnh vào mặt Sở Nghị.
Giọng nói lạnh băng giá buốt của Tiêu Trường Uyên vọng đến từ trời cao.
“Ngươi nên xuống địa ngục cùng Duệ Vương đi!”
Tiếng xương nứt vang lên, máu tươi văng khắp nơi. Sở Nghị ngã xuống đất, không còn dấu hiệu của sự sống.
Văn võ bá quan đều tái mặt vì sợ, run bần bật quỳ trên mặt đất, giọng điệu tràn ngập hãi hùng.
“Xin bệ hạ bớt giận…”
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Trường Uyên còn dính vài giọt máu ấm nóng.
Đây là máu của Sở Nghị bắn lên mặt chàng.
Tiêu Trường Uyên lau máu bằng tay áo, không lau khô được.
Chàng khẽ nhíu mày.
Lá gan của Vân Phiên Phiên còn nhỏ hơn con thỏ.
Nếu nhìn thấy máu trên mặt chàng, nàng nhất định sẽ mơ thấy ác mộng.
Tiêu Trường Uyên lạnh giọng nói: “Lưu Thuận.”
Một thái giám trẻ tuổi liêu xiêu lảo đảo chạy ra từ đám đông, sắc mặt trắng bệch: “Nô tài đây ạ.”
Tiêu Trường Uyên ra lệnh: “Chuẩn bị nước, trẫm muốn tắm gội thay quần áo. Ngươi hãy sai người ném hết đống xác này ra bãi tha ma, tẩy rửa sạch sẽ vết máu trên mặt nền, phải khiến nơi này không còn dấu vết đã có người chết. Chuẩn bị kiệu rồng, trẫm phải xuất cung đón Hoàng hậu của trẫm về cung.”
Giọng Tiêu Trường Uyên khựng lại, chàng bực bội nhìn đám quan lại đang quỳ dưới đất.
“Cút hết cho trẫm, từ mai trở đi, trẫm sẽ bãi triều ba ngày, đừng ai tới làm phiền trẫm.”
Dứt lời, Tiêu Trường Uyên bước về cung vua mà không thèm ngoảnh đầu lại. Bước chân của chàng càng lúc càng nhanh, cuối cùng chàng bay thẳng lên, hẳn là chàng đang vội lắm.
Lưu Thuận đi theo, vội vàng ra lệnh cho cậu thái giám bên cạnh: “Còn không mau chuẩn bị kiệu rồng đi, sai người dọn dẹp sạch sẽ chỗ này.”
Mãi đến khi bóng dáng Tiêu Trường Uyên khuất dạng, văn võ bá quan mới dám đứng dậy, đi ra khỏi cửa cung theo tốp năm tốp ba. Nhớ lại cảnh tượng máu me ban nãy, ai nấy vẫn còn hãi hùng sợ sệt, bắt đầu châu đầu ghé tai bàn luận về Hoàng Hậu.
“Bệ hạ cưới Hoàng Hậu từ bao giờ?”
“Chắc là gặp được người thương ở ngoài cung.”
“Hoàng hậu này nhất định có vị trí quan trọng trong lòng bệ hạ lắm.”
Mọi người nhớ tới cái chết thê thảm của Sở Nghị, ai nấy đều run cầm cập.
Không quan trọng mà được à?
Toi cả mạng người rồi đấy.
Kết quả là, quan văn quan võ khắp triều đều đã biết bệ hạ nhà họ sắp mang một vị Hoàng Hậu vào từ ngoài cung.
Vị đấy chính là vảy ngược của ngài.
Chọc cái là ngài điên tiết lên liền.
Tiêu Trường Uyên rửa sạch máu me trên người bằng tốc độ nhanh nhất, thay hoàng bào màu đen thêu hoa văn rồng vàng vào. Dù người vẫn còn phả ra hơi ẩm, nhưng chàng đã sốt sắng rời cung nghênh đón Vân Phiên Phiên. Dọc đường qua điện Kim Loan, Tiêu Trường Uyên thấy đám người làm trong cung đang xách thùng nước, chà lau vết máu trên sàn nhà bằng bàn chải và giẻ lau. Đống đàn tế đổ nát và thi thể của đám Cấm Vệ Quân đã được khiêng đi rồi.
Tiêu Trường Uyên nhíu mày nói: “Bảo chúng nhanh lên, đừng để lại bất kỳ vết máu nào.”
Lưu Thuận kinh sợ cúi đầu thưa: “Vâng, thưa bệ hạ.”
Kiệu rồng đã dừng ngay ngoài cửa điện Kim Loan.
Nhưng Tiêu Trường Uyên lại không lên kiệu rồng, bởi vì kiệu rồng quá chậm. Chàng muốn gặp Vân Phiên Phiên nhanh hơn.
Tiêu Trường Uyên nói: “Trẫm đi trước, các ngươi hãy đến đón trẫm ở quán trọ Phúc Lai.”
Dứt lời, Tiêu Trường Uyên phi người lên bằng khinh công, đi tìm Vân Phiên Phiên ngay, không chần chờ dù chỉ nửa khắc.
Tới quán trọ Phúc Lai, đôi mắt phượng của Tiêu Trường Uyên híp lại, khuôn mặt lạnh lùng điển trai có vẻ hơi sung sướng.
Chàng sốt sắng muốn nói cho Vân Phiên Phiên biết.
Nàng có thể lên chức Hoàng Hậu mà nàng mong mỏi rồi.
Chàng muốn hỏi nàng có vui không.
Nhưng khi Tiêu Trường Uyên mở cửa, chàng lại phát hiện Vân Phiên Phiên không ở trong phòng.
Biểu cảm vui vẻ cứng đờ trên mặt Tiêu Trường Uyên.
Chàng hơi chau mày.
Đôi môi mỏng khẽ mím lại.
Vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Vân Phiên Phiên mất tích.
Thậm chí cả Bling Bling cũng không thấy đâu nữa.
Tiêu Trường Uyên mở tủ quần áo ra, phát hiện thiếu mất một cái tay nải, tất cả ngân phiếu đều bị lấy đi. Nếu có ai bắt cóc Vân Phiên Phiên, Bling Bling nhất định sẽ bảo vệ Vân Phiên Phiên, để lại dấu vết ẩu đả ở đây. Nhưng trong phòng lại chẳng có dấu hiệu nào cho thấy từng có xô xát.
Cho nên chỉ có một khả năng.
Vân Phiên Phiên bỏ trốn rồi.
Nghĩ đến đây, mặt Tiêu Trường Uyên hơi lạnh đi, một lớp sương giá bao phủ toàn thân chàng.
Chàng xuống lầu hỏi chưởng quầy, mặt sầm sì như nước, giọng trầm như nhỏ máu.
“Cô gái ở phòng chữ Thiên đi đâu rồi?”
Chưởng quầy của quán trọ thấy chiếc long bào màu đen Tiêu Trường Uyên khoác trên người thì sợ run bần bật.
“Thảo dân chưa từng thấy cô ấy xuống lầu ạ.”
Giọng Tiêu Trường Uyên khựng lại: “Ngươi có thấy ai bế một con chó trắng nhỏ không?”
“Sáng nay quả là có một công tử trẻ tuổi bế một con chó màu trắng rời khỏi đây.”
Tiêu Trường Uyên nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét.
Cuồng phong bão tuyết cuộn trào trong đôi mắt sâu thẳm lạnh giá.
Kết quả là, khắp kinh thành đều đã biết.
Hoàng Hậu của họ bỏ trốn rồi.
Hoàng đế của họ, không thể đưa Hoàng Hậu của ngài về.
[HẾT CHƯƠNG 62]