Vân Phiên Phiên nhận thấy ngón tay Tiêu Trường Uyên hơi khựng lại.
Tim cô lập tức đập như trống dồn.
Quả thật, câu này của cô hơi bị vô liêm sỉ.
Cô đã phạm vào tội khi quân.
Sau khi biết sự thật, anh bạo quân còn chưa băm vằm cô làm ngàn mảnh ngay…
Đã là yêu chiều cô lắm rồi.
Cô không nên ỷ vào sự chiều chuộng mà chàng dành cho mình để được nước làm tới, nói ra những câu mặt dày trơ trẽn như thế.
Lòng cô hơi lo sợ bất an.
Vân Phiên Phiên chôn khuôn mặt nhỏ của mình trong vòm ngực vạm vỡ sáng loáng như ngọc của Tiêu Trường Uyên.
Hàng mi dài của cô không khỏi run rẩy.
Những ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo chậm rãi nắm chặt lại, hơi bợt đi vì dùng quá nhiều sức.
Cô bắt đầu hối hận vì mình đã nói ra câu ấy.
Trên đỉnh đầu cô, tiếng cười vô cùng khẽ khàng kèm theo chút châm chọc của Tiêu Trường Uyên bỗng vang lên.
“Phiên Phiên của trẫm nhát gan như thế, mà lại có dã tâm lớn quá nhỉ…”
Giọng chàng lạnh lùng trầm thấp, ngữ điệu vừa nhẹ nhàng vừa lạnh nhạt, tựa như một cơn gió thanh mát mùa Hè, khiến người ta khó lòng phân biệt nổi chàng đang vui hay là đang giận.
Vân Phiên Phiên cũng không thể đoán được rốt cuộc chàng có thấy giận vì câu nói của cô không.
Một bàn tay tái nhợt thon dài xương xương.
Đột nhiên bóp chặt cằm cô.
Vân Phiên Phiên bị bắt phải ngửa đầu lên, nhìn vào cặp mắt âm u lạnh lẽo sâu thẳm của Tiêu Trường Uyên.
Tiêu Trường Uyên nhìn cô đăm đăm, vẻ mặt lạnh lùng, màu đen trong đôi mắt chàng đậm đặc như loại mực không thể hoà tan trong nghiên.
“Phiên Phiên, làm Hoàng Hậu là phải trả một cái giá rất lớn đấy.”
Tim Vân Phiên Phiên hơi siết lại.
Như bị ai đột ngột bóp nghẹt.
Hàng mi của cô run rẩy.
Cặp mắt hạnh sáng trong đẹp đẽ kia ngập tràn nỗi sợ.
“Giá, giá lớn thế nào cơ?”
Tiêu Trường Uyên nhìn chăm chú vào mắt cô.
Đôi môi mỏng lạnh lùng phun ra ba chữ.
“Lấy lòng trẫm.”
Vân Phiên Phiên: “…”
… Chỉ vậy thôi à?
Nỗi sợ trong lòng Vân Phiên Phiên lập tức tan thành mây khói, y như làn sương trong ngày Hè.
Thậm chí cô còn cảm thấy Tiêu Trường Uyên hơi ấu trĩ.
Cô còn tưởng anh bạo quân sẽ nghĩ ra cái giá đáng sợ gì đấy để hành hạ cô.
Hóa ra chàng chỉ muốn cô lấy lòng chàng.
Chuyện mà dạo này cô làm thường xuyên nhất chính là lấy lòng chàng.
Nếu không vì lấy lòng chàng, muốn chàng tha thứ cho những việc ác ôn mình từng làm, thì cô đã vận dụng bàn tay vàng đẩy phắt chàng ra lâu rồi.
Mẹ tác giả cho cô bàn tay vàng này có lẽ là để cô có quyền từ chối.
Chẳng qua, Vân Phiên Phiên yêu chàng, muốn xin chàng tha thứ cho mình, nên cô mới không muốn đẩy chàng ra thôi.
Cô không muốn làm anh bạo quân khó xử, không muốn nhìn thấy vẻ tổn thương trong mắt chàng lần nữa, không muốn khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn…
Nên Vân Phiên Phiên mới nhẫn nhịn mãi đến tận bây giờ.
Có lẽ sự khinh miệt trong mắt Vân Phiên Phiên quá sức rõ ràng.
Nên Tiêu Trường Uyên bất mãn nhéo cằm cô.
“Phiên Phiên đang nhìn trẫm với ánh mắt gì đây?”
Vân Phiên Phiên nũng nịu nói: “Đây là ánh mắt van xin phu quân rủ lòng thương ạ.”
Vừa dứt lời, không đợi Tiêu Trường Uyên phản ứng, Vân Phiên Phiên đã vươn cánh tay mảnh khảnh trắng ngần ra, vòng quanh cổ Tiêu Trường Uyên.
Cô ngẩng đầu, muốn hôn lên đôi môi mỏng của chàng.
Đồng tử của Tiêu Trường Uyên hơi co lại.
Thậm chí cặp mắt đen kịt tăm tối kia còn thoáng loé lên vẻ hoảng loạn ngỡ ngàng.
Chàng đưa tay ra, ngón trỏ xanh xao thon dài đè đôi môi đỏ mọng đang chu lên của Vân Phiên Phiên lại.
Chàng đẩy đôi môi kiều diễm ướt át của cô ra xa hơn một chút.
Vân Phiên Phiên đơ người, không ngờ đôi môi quyến rũ của mình lại thất bại.
Cô chỉ cảm nhận được một thứ lạnh lẽo cưng cứng.
Đó là đầu ngón tay của chàng.
Hơi nước dâng lên trong đôi mắt hạnh của cô, cô ấm ức nhìn Tiêu Trường Uyên.
“Chẳng phải phu quân bảo thiếp lấy lòng chàng sao?”
Hôn còn chẳng cho hôn, thế thì lấy lòng kiểu gì?
Vân Phiên Phiên cảm thấy hình như mình bị Tiêu Trường Uyên ghét bỏ rồi.
Cảm giác nhục nhã như yêu tinh nhền nhện quyến rũ Đường Tăng không thành còn bị đánh về nguyên hình lại nảy lên trong lòng Vân Phiên Phiên lần nữa.
Cô còn chưa buồn bã tổn thương xong, Tiêu Trường Uyên đã nâng phần gáy trắng ngần như ngọc của cô lên.
Chàng kéo cô lại gần, hôn cuồng nhiệt lên đôi môi anh đào của cô.
“Bởi vì Phiên Phiên không thể hôn trẫm.”
Giọng nói lạnh lùng khàn khàn của người đàn ông vang lên từ giữa môi răng.
Tựa như đang dằn một cảm xúc mãnh liệt khó hiểu nào đó xuống.
“Chỉ có trẫm được hôn Phiên Phiên thôi.”
Vân Phiên Phiên không hiểu hai cái này khác nhau ở đâu.
Cô chỉ cho là dục vọng khống chế của anh bạo quân lại phát tác.
Chàng muốn kiểm soát cô trong lòng bàn tay mình như một con búp bê vải.
Vân Phiên Phiên bị Tiêu Trường Uyên hôn đến nỗi đầu óc mơ màng, đại não trống rỗng. Tất nhiên cô không phát hiện ra, ban nãy khi cô chủ động đòi hôn Tiêu Trường Uyên, vành tai trắng nõn như ngọc của Tiêu Trường Uyên đột nhiên nhuộm một màu hồng mà chàng không khống chế nổi, đến giờ vẫn chưa tan đi.
Lần này, món ma công mà Tiêu Trường Uyên tu luyện hơi bị dã man tàn bạo.
Đêm dài đằng đẵng, tấm rèm lay động, mưa rền gió dữ, mãi đến sau nửa đêm mới kết thúc.
Hôm sau, Vân Phiên Phiên bủn rủn toàn thân, yếu ớt ngồi dậy.
Vân Phiên Phiên đang định khóc lóc kể lể với anh bạo quân thì đột nhiên nghe thấy anh bạo quân cất giọng lạnh lùng trầm thấp.
“Phiên Phiên, trẫm đưa nàng về hoàng cung.”
Vân Phiên Phiên sửng sốt, lập tức tỉnh như sáo.
“Chúng ta thật sự có thể về hoàng cung sao?”
Tiêu Trường Uyên đáp: “Ừ.”
Vân Phiên Phiên mừng rỡ ra mặt, thậm chí còn quên cả cảm giác tê dại trên cơ thể.
“Tốt quá rồi…”
Cô vui vẻ mặc quần áo vào.
Vầng sáng toả ra từ đôi mắt hạnh còn đẹp hơn cả ánh mặt trời.
Tiêu Trường Uyên thấy cô mừng vui như thế thì không khỏi cau mày lại.
“Phiên Phiên thích làm Hoàng Hậu đến vậy kia à?”
Vân Phiên Phiên sửng sốt, hơi chột dạ nói: “Cô gái nào mà chẳng muốn làm Hoàng Hậu, Hoàng Hậu là người phụ nữ tôn quý nhất trên đời mà.”
Thật ra cô cũng chẳng muốn làm Hoàng Hậu đâu.
Cô chỉ muốn về Lạc kinh thôi.
Ngày đăng cơ của Duệ Vương sắp đến, Tiêu Trường Uyên tới Lạc kinh rồi, nhất định sẽ phải đi giải quyết chuyện Duệ Vương tạo phản.
Đến lúc đó, cô có thể nhân cơ hội này xách tay nải lên và đi.
Tiêu Trường Uyên tin lời cô nói là thật, không nghi ngờ cô nữa.
Chàng chỉ đáp nhẹ tênh: “Phiên Phiên sẽ được làm Hoàng Hậu ngay thôi.”
Vân Phiên Phiên gật đầu.
Cô bỏ hết xiêm y trang sức ngân phiếu vào bao quần áo.
Thu dọn xong, Vân Phiên Phiên nhìn lướt qua căn nhà này lần cuối.
Cô đã ở căn nhà đắp đất đơn sơ cũ kỹ này hơn nửa năm, thường xuyên ghét bỏ khinh thường nó không đủ lịch sự tao nhã đẹp đẽ quý giá. Nhưng giờ nghĩ đến chuyện phải rời khỏi nơi đây, cô bỗng thấy hơi luyến tiếc. Cô đã nảy sinh tình cảm với từng hàng gạch, từng viên ngói của ngôi nhà này.
Dường như phát hiện ra sự lưu luyến của Vân Phiên Phiên.
Tiêu Trường Uyên lạnh lùng nói: “Nếu Phiên Phiên thích nơi này, về sau chúng ta có thể quay lại lần nữa.”
Vân Phiên Phiên gật đầu: “Vâng.”
Nhưng cô biết, sau này cô sẽ không bao giờ trở lại đây nữa.
Vân Phiên Phiên đặt tay nải lên xe bò, nói với Tiêu Trường Uyên: “Phu quân, thiếp muốn đi từ biệt Thúy Thúy.”
Tiêu Trường Uyên khẽ nhíu mày.
Nhưng không từ chối cô.
“Đi đi.”
Vân Phiên Phiên chạy đến nhà Giang Thúy Thúy, thấy một người quấn đầy băng gạc ở trong sân, đang ngồi phơi nắng trên chiếc xe lăn làm bằng gỗ.
Đúng lúc này, Giang Thúy Thúy đi ra từ trong nhà.
“Phiên Phiên, sao cô lại tới đây?”
Vân Phiên Phiên nói: “Tôi và chồng tôi sẽ rời khỏi đây.”
Giang Thúy Thúy sửng sốt, đưa cô vào trong nhà: “Sao đi đột ngột thế?”
Vân Phiên Phiên nói nhỏ: “Vợ chồng tôi còn mấy chuyện chưa giải quyết xong ở Lạc kinh.”
Hai người nói chuyện với nhau một lúc lâu, Vân Phiên Phiên đột nhiên nhớ ra người phơi nắng trong sân ban nãy. Cô tò mò hỏi: “Thúy Thúy, người đang phơi nắng ngoài sân là ai?”
Giang Thúy Thúy đáp: “Đó là A Ngư ca ca đấy.”
Vân Phiên Phiên sửng sốt: “Sao anh ta lại thành ra thế này?”
Giang Thúy Thúy bảo: “Mấy hôm trước, có trộm vào nhà A Ngư ca ca, huynh ấy bị kẻ trộm bẻ gãy xương, may mà đám trẻ của trường tư thục phát hiện ra huynh ấy trong nhà, kịp thời đưa huynh ấy đi chữa thương ở chỗ Chu thúc thúc, không thì chắc hậu quả khó tưởng tượng lắm. Hiện giờ A Ngư ca ca không thể cử động, nên ông nội tôi nhận huynh ấy về nhà để chăm sóc. Chu thúc thúc bảo, vết thương trên người A Ngư ca ca phải chăm ít nhất nửa năm mới khỏi…”
Vân Phiên Phiên giật mình, đột nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi với vẻ mặt quái lạ: “Trộm vào nhà anh ta từ hôm nào thế?”
Giang Thúy Thúy trả lời: “Chính là buổi sáng hôm trời đổ mưa to, sấm sét ầm ầm, tiếng sấm cực kỳ đáng sợ ấy.”
Hàng mi của Vân Phiên Phiên run lên.
Quả nhiên là ngày mà Tiêu Trường Uyên phục hồi ký ức.
Sáng hôm ấy, Tiêu Trường Uyên đột nhiên rời nhà, lúc trở về sắc mặt chàng không được ổn lắm.
Chắc là hôm ấy chàng đã xô xát với Giang Xá Ngư.
Cho nên Tiêu Trường Uyên mới nhớ lại mọi chuyện.
Vân Phiên Phiên cho Giang Thúy Thúy tất cả đám gà mà mình nuôi. Còn năm mẫu đất cây ăn quả, và cây hoa mai trong sân, cô cũng cho Giang Thúy Thúy tuốt. Hai người tâm tình rất nhiều điều, cuối cùng Vân Phiên Phiên mới lưu luyến rời khỏi nhà Giang Thúy Thúy.
Giang Xá Ngư quấn băng gạc trắng toát toàn thân, người xuội lơ trên xe lăn, chán chẳng buồn chết ngồi phơi nắng.
Hắn bị Tiêu Trường Uyên đánh bầm dập mặt mũi, đầu quấn kín băng, chỉ để lộ tai mắt mũi miệng, không nhìn rõ được diện mạo bên dưới.
Vân Phiên Phiên đi ra khỏi nhà mình đúng lúc ấy.
Giang Xá Ngư chậm rãi ngước mắt lên, nhìn thấy Vân Phiên Phiên.
Cặp mắt dịu dàng như ngọc lập tức lạnh đi ngay.
Tại sao Vân Phiên Phiên còn chưa khô héo?
Tại sao trông cô ta vẫn ngây thơ hồn nhiên như thế?
Ánh mắt Giang Xá Ngư u tối, khuôn mặt tuấn tú giấu dưới lớp băng gạc dần trở nên vặn vẹo.
Hắn đã trả một cái giá lớn như thế, chủ động lộ diện trước mặt Tiêu Trường Uyên, chính là để phá hủy sự ngây thơ hồn nhiên của cô.
Hắn muốn cô trở nên khô héo, trở nên rũ rượi, tan tành nát tươm.
Nhưng, hắn lại thất bại thảm hại trước Vân Phiên Phiên.
Giang Xá Ngư cực kỳ căm thù tất cả những gì đẹp tươi, hắn ghét cay ghét đắng ánh nắng rực rỡ, thù hằn căm tức tất cả những ai có được hạnh phúc.
Tại sao trông Vân Phiên Phiên lại vui vẻ đến thế?
Người nên khóc nhất lúc này, rõ ràng phải là cô ta mới đúng.
Trong lòng Giang Xá Ngư tràn ngập nỗi khao khát hủy hoại người khác. Dáng vẻ ôn tồn như ngọc xưa nay, chỉ là lớp vỏ ngụy trang mà hắn bày ra để lừa gạt người khác.
Hắn thích xé nát tất cả những gì tốt đẹp, để ai nấy đều phải đau đớn muốn chết như hắn.
Hắn thích thấy người ta khốn khổ đau đớn.
Bình thường hắn luôn phải che giấu khát khao phá hoại này thật cẩn thận dưới vẻ bề ngoài dịu dàng nhã nhặn của mình.
Nhưng hiện giờ, hắn đang quấn băng gạc khắp người.
Chẳng ai có thể thấy được biểu cảm trên mặt hắn.
Hắn có thể thoải mái tham lam nhìn ngắm Vân Phiên Phiên rạng rỡ bằng ánh mắt khát khao phá hoại kia.
Trên cõi đời này, chẳng có bông hoa nào lại không khô héo.
Một ngày nào đó, hắn sẽ tự tay bẻ gãy đóa hoa tên là Vân Phiên Phiên này.
Bằng một cách còn ưu nhã quyến rũ hơn.
Tiêu Trường Uyên đánh xe bò, thong thả đưa Vân Phiên Phiên rời khỏi làng họ Giang.
Trùng hợp thay, Trần Phạp Thiện lại tới nhà Giang Thúy Thúy tìm Giang Xá Ngư đúng lúc này, hắn ta thấy xe bò của Tiêu Trường Uyên chất đầy tay nải.
Hắn hơi nghi hoặc nhìn Giang Thúy Thúy: “Sao họ mang theo nhiều đồ đạc thế?”
Giang Thúy Thúy đáp: “Phiên Phiên và Thạch Đầu phải về Lạc kinh.”
Trần Phạp Thiện sửng sốt: “Về Lạc kinh…”
Biết tin Tiêu Trường Uyên rời khỏi nơi này, phản ứng đầu tiên của Trần Phạp Thiện lại không phải là thất vọng, mà là mừng thầm như trút được gánh nặng.
Về lý thuyết mà nói, sau khi Tiêu Trường Uyên rời khỏi đây, Trần Phạp Thiện sẽ mất đi cơ hội báo thù của mình. Đáng ra hắn phải cảm thấy thất vọng mới hợp nhẽ. Nhưng trong khoảng thời gian này, hắn luôn chìm trong nỗi sợ Tiêu Trường Uyên, nhất là sau lần ở ngoài ruộng, chẳng hiểu sao Tiêu Trường Uyên lại ngăn cuộc vui thắm thiết giữa hắn và Giang Thúy Thúy, nỗi sợ này đã lên đến đỉnh điểm. Chẳng bao lâu sau, Trần Phạp Thiện đổ bệnh không dậy nổi.
Dạo gần đây, Giang Thúy Thúy luôn lén chạy đến nhà Trần Phạp Thiện chăm sóc hắn.
Nếu so với việc báo thù Tiêu Trường Uyên, thì điều mà Trần Phạp Thiện muốn làm nhất bây giờ là rước Giang Thúy Thúy về dinh.
Nhưng đám người nhà không biết điều của Giang Thúy Thúy lại không chịu gả Giang Thúy Thúy cho hắn.
“Giang Xá Ngư, cách hôm trước huynh nói đến là gì?”
Hôm nọ, Giang Xá Ngư đột nhiên bảo với Trần Phạp Thiện rằng, tên ấy có một cách có thể giúp hắn cưới được Giang Thúy Thúy về. Nhưng hắn còn chưa kịp hỏi tỉ mỉ thì đã bị cha mẹ Giang Thúy Thúy đuổi đi rồi. Hôm nay, nhân lúc họ không ở nhà, Trần Phạp Thiện cố ý tới dò hỏi Giang Xá Ngư.
Giang Xá Ngư ngẩng đầu nhìn Trần Phạp Thiện: “Huynh có thể đi thi khoa cử, sau khi lấy được công danh, kiểu gì nhà họ cũng sẽ gả Thúy Thúy cho huynh thôi.”
Trần Phạp Thiện sửng sốt, hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đi thi khoa cử.
Bởi vì đây là nước Mặc.
Hắn thân là hoàng đế của nước Trần, sao lại tham gia khoa cử được?
Dường như nhận ra sự do dự của Trần Phạp Thiện.
Giang Xá Ngư cất lời: “Tôi đã chỉ rõ con đường cho huynh rồi, còn đi hay không là tùy vào huynh.”
Trần Phạp Thiện về đến nhà, suy ngẫm suốt đêm, cuối cùng nói với Chu Kỷ Nhân: “Cô muốn đi thi khoa cử.”
.
Tiêu Trường Uyên đánh xe bò vào phố huyện, bán xe bò đi, thuê một chiếc xe ngựa từ cửa hàng ngựa xe.
Họ mang Bling Bling theo.
Huyện Thanh Thành cách Lạc kinh hơn hai ngàn dặm, xe ngựa chạy suốt ngày đêm thì phải mất 5 ngày mới đủ để tới Lạc kinh.
Ngày thứ năm, Tiêu Trường Uyên và Vân Phiên Phiên thuận lợi vào Lạc kinh. Mảnh đất dưới chân hoàng thành phồn hoa náo nhiệt hơn chốn thâm sơn cùng cốc ở huyện Thanh Thành nhiều. Tiêu Trường Uyên đưa Vân Phiên Phiên vào một quán trọ, bố trí cho cô ở đấy. Chàng dặn dò cô: “Chờ trẫm trở về.”
Vân Phiên Phiên cố ý hỏi: “Phu quân không đưa thiếp theo cùng sao?”
Tiêu Trường Uyên nhíu mày: “Nếu nàng theo trẫm, thể nào nàng cũng mơ thấy ác mộng.”
Vân Phiên Phiên vờ như sợ sệt lắm, gật đầu đáp: “Vậy thì thiếp không đi đâu, phu quân phải cẩn thận nhé.”
Tiêu Trường Uyên đang định đi, Vân Phiên Phiên lại đột nhiên gọi chàng.
“Phu quân, chàng nhất định phải cẩn thận với một kẻ tên là Sở Nghị.”
Đây là lần thứ hai Tiêu Trường Uyên nghe thấy Vân Phiên Phiên nhắc tới cái tên này.
Chàng nhíu mày đáp: “Trẫm biết rồi.”
.
Hôm nay đúng là ngày lễ đăng cơ của Duệ Vương.
Mấy tháng trước Khâm Thiên Giám đã tính được hôm nay là ngày lành tháng tốt.
(Khâm thiên giám (欽天監, Directorate of Imperial Observatory) là cơ quan quan sát và chiêm nghiệm âm dương bói toán, các hiện tượng thiên văn, thời tiết, làm lịch, coi ngày, báo giờ để định mùa vụ cho dân, giữ đồng hồ báo canh ở điện Cần Chánh, và giữ trọng trách tư vấn triều đình về các vấn đề địa lý và phong thủy. Link.)
Bộ Lễ đã chuẩn bị xong hương nến cống phẩm để hiến tế trời đất, bày biện trên bàn thờ.
Tiếng nhạc cất lên, chiêng trống vang rền.
Buổi lễ đăng cơ chính thức mở màn.
Quan viên của bộ Lễ cúng bái trời đất, báo cho tiên đế rằng vua mới sắp lên ngôi.
Duệ Vương khoác chiếc long bào đẹp đẽ quý giá, chậm rãi bước lên đàn tế.
Văn võ bá quan đồng loạt quỳ ở hai bên đường cho vua đi.
Sở Nghị quỳ gối dưới chân Duệ Vương.
Chẳng mấy nữa thôi, y có thể hoàn thành ước mơ của mình.
Trở thành tể tướng trẻ nhất từ trước tới giờ của nước Mặc.
“Truyền ngọc tỷ.”
Thái giám nâng ngọc tỷ, chậm rãi đi tới trước Duệ Vương.
Quan viên bộ Lễ bắt đầu đọc theo lệnh: “Vua mới lên ngôi, bái…”
Một nụ cười thỏa mãn nở trên khuôn mặt Sở Nghị.
Nhưng, ác mộng lại tái diễn lần nữa.
Một mũi tên bắn lén đột nhiên xuyên thủng ngọc tỷ mà thái giám hành lễ đang nâng lên cao.
Ngọc tỷ bị bắn nát toang.
Rơi xuống đất.
Như giấc mộng đẹp của Sở Nghị.
Mọi người lũ lượt ngẩng đầu, nhìn theo hướng mũi tên bắn ra.
“Vua mới lên ngôi?”
Tiêu Trường Uyên mặc bộ đồ đen tuyền như mực, dáng cao tựa ngọc, đứng trên mái ngói lưu ly của cung điện.
Gió mạnh phần phật, làm mái tóc đen của chàng bay phất phơ.
Chàng nhếch đôi môi mỏng, nhìn Duệ Vương bằng ánh mắt băng giá, nở nụ cười khẩy ngạo mạn châm chọc.
“Đã được trẫm đồng ý chưa?”
Vào khoảnh khắc ấy, chúng văn võ bá quan đồng loạt nhớ tới nỗi sợ khi bị Tiêu Trường Uyên chi phối.
[HẾT CHƯƠNG 61]