Thoáng đó mà Thanh Bách đã ở đây hơn một tuần, hai chung sống cũng coi như hòa thuận, mọi thứ đều dần có quỹ đạo của nó. Sáng sớm Mỹ An vừa mở mắt ra đã thấy Thanh Bách để sẵn một ly nước ấm cho cô thấp giọng, dép bông cũng xếp gọn đặt cạnh giường.
Cô bước xuống nhà sẽ nhìn thấy hình ảnh Thanh Bách đang đeo tạp dề ở trong bếp nấu bữa sáng. Nếu là khoảng một năm trước, có mơ cô cũng chưa từng dám mơ một ngày sẽ nhận được sự săn sóc như này từ anh.
“Hôm nay anh nấu món gì thế?”
“Em dậy rồi sao?” - Thanh Bách vội vàng đặt cái chảo trên tay xuống đi qua đỡ cô - “Anh nấu cháo cá chép nhưng đang lo là em sẽ gửi thấy mùi tanh”
Mỹ An cười lắc đầu:
“Mấy nay em ít khi thấy khó chịu nữa, chắc không sao rồi”
Thanh Bách cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, thật ra lúc đầu Mỹ An vẫn có chút né tránh nhưng Thanh Bách vẫn luôn mạnh mẽ xông tới như vậy. Hai người bây giờ gần như đã trở về trạng thái thân mật khi còn là vợ chồng.
Thanh Bách múc cháo ra cho Mỹ An, cẩn thận thổi nguội mới đưa cho cô:
“Hôm nay chúng ta đi xem triển lãm tranh dự thi của bé Đào đúng không?”.
.
“Phải, bé Đào đạt giải nhì, được trưng bày trong triển lãm của thành phố, con bé cứ nhắc mãi mấy ngày nay muốn chúng ta đến xem.”
“Nói vậy thì Thanh Xuân sẽ không còn đến phụ đạo tại nhà cô bé nữa” - Theo Thanh Bách biết thì công cuộc làm mai của Mỹ An và Anh Đào vẫn chưa có dấu hiệu khả quan nào.
“Đông Quân không tiến tới thì cũng hết cách” - Mỹ An thở dài.