“Ông ta là cha anh, ông ta đã làm sai rất nhiều chuyện, anh không thể ngăn cản ông ta ít nhất cũng phải ngăn ông ta lại. Có điều anh không ngờ được, ông ta thà chết cũng không muốn chuộc lỗi.”
Cô rũ mắt, bàn tay đang nắm tay anh cũng siết chặt hơn:
“Không sao nữa, tất cả qua hết rồi.”
“Anh biết em không muốn tổn thương anh, anh cũng vậy. Lúc đó chúng ta đều bởi vì những sự phản bội của cha mẹ mà phát điện hết cả lên” - Thanh Bách chậm rãi nói - “Anh muốn nói một lời xin lỗi chân thành với em, vì anh đã từng không đặt tình yêu của chúng ta lên trên hết.”
“Không, anh đừng xin lỗi” - Mỹ An đặt tay lên môi em, lắc đầu nói - “Người xem nhẹ tình yêu của chúng ta chính là em, chính em năm lần bảy lượt quay lưng với anh.”
Thanh Bách mỉm cười ôm lấy cô vào lòng:
“Thật tốt vì mọi chuyện đã qua cả rồi.”
“Nếu em không mang thai có phải anh sẽ không đi tìm em không?” - Mỹ An vẫn còn một chút băn khoăn trong đầu.
Thanh Bách nghẹn họng, thật sự thì anh hoàn toàn không biết mình nên làm gì, chỉ khi hay tin cô mang thai anh mới hạ quyết tâm đi tìm cô.
Trước thái độ này của anh không biết sao cô lại thấy không vui, Mỹ An đẩy nhẹ anh ra, tự mình đứng dậy.
“Em buồn ngủ rồi, em đi ngủ”
Thanh Bách biết là mình chọc cô giận rồi, phụ nữ mang thai dễ giận hơn bình thường đến 300%. Anh cười giả lả vươn tay muốn đỡ cô về phòng nhưng bị cô gạt đi. Thanh Bách vẫn mặt dày đi vào phòng với cô.
"Anh không định sẽ ngủ lại chứ?” - Mỹ An lườm anh.
“Tất nhiên không rồi, anh chỉ muốn xoa bóp cho em chút thôi” - Thanh Bách ngồi xuống bên giường.
“Không cần đâu”.
“Sao lại không cần, anh biết em hay bị chuột rút vậy thì mỗi tối trước khi ngủ càng phải xoa bóp qua một lượt.” - Thanh Bách cẩn thận nhấc chân cô lên đặt trên đùi mình rồi dịu dàng xoa bóp cho cô.