“Ngày mai chúng ta có đến đây tiếp không?” - Thanh Bách đỡ Mỹ An vào trong xe đã vội hỏi ngay.
“Ngày mai chúng ta đi khám thai mà. Ngày mốt chúng ta lại đi tiếp.”
“À, đúng rồi” - Thanh Bách vươn tay đặt lên bụng cô - “Mai là anh có thể được nhìn thấy con rồi.”
“Anh không chỉ được nhìn thấy con đâu, còn có thể nghe thấy nhịp tim của con nữa” - Mỹ An vỗ nhẹ tay anh.
Ngay khi biết đến điều này anh liền không nhịn được cái người áp tai vào bụng của cô. Anh không nghe được nhịp tim nhưng lại cảm nhận rất rõ ràng sự chuyển động của sinh linh trong bụng cô.
“Mỹ An... anh cảm thấy con của chúng ta” - Giọng Thanh Bách nghẹn lại, điều này với anh quá thiêng liêng.
Mỹ An vươn tay vuốt nhẹ sườn mặt anh:
“Thỉnh thoảng con còn đá em nữa, rất hiếu động, chắc là một cậu nhóc rồi.”
Thanh Bách nắm lấy bàn tay trên mặt anh, kéo xuống trần trọng hôn nó:
“Cảm ơn em, cảm ơn em đã giúp anh lần nữa được làm cha”
“Thanh Bách, anh đừng như vậy, là anh cho em sức mạnh, cho em niềm tin rằng chúng ta rồi sẽ có con” .
Hai người nhìn nhau, bao yêu thương chất chứa bấy lâu như được vỡ òa ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!