Mỹ An triệt để thất vọng với mẹ mình:
"con đã biết lập trường của mẹ rồi, chúng ta không cần nói chuyện nữa đâu.”
Mỹ An nói xong thì xoay người rời đi, chí con Mỹ Tâm nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng.
"Mẹ, mẹ cô thế cho qua cái chết của cha nhưng chúng con thì không. Mẹ và cả ông ta đừng hòng quay trở lại Mỹ." - Mỹ Tâm chốt hạ một câu cuối rồi cũng đứng dậy bỏ đi.
đề nghị của mẹ Mỹ An cứ quanh quẩn trong đầu cô, Mỹ An tự hỏi nhiều lần, liệu làm vậy có phải là sự lựa chọn đúng đắn nhất không. cô cũng tự hỏi bản thân vì sao lại phản ứng gay gắt như thế khi mẹ cô muốn cô hãy quên đi hận thù. Chẳng phải trong lòng cô cũng từng khao khát có thể sống tiếp cuộc sống hạnh phúc bên cạnh Thanh Bách mà.
'Trần Mỹ An, mày thật sự rất nhẫn tâm." - cô lấm bấm trong miệng, bởi vì so với tình yêu của cô và anh thì sự
oan khuất của cha cô lớn hơn nhiều.
Mỹ An không thể để cha mình chết không minh bạch như thế, dù không thể bắt mạng đến mạng cô cũng phải cong khai sự thật năm xưa trước xã hội. Năm đó Trần gia chịu bao nhiêu sỉ nhục, cô nhất quyết phải đòi lại. Nếu lựa chọn như thế cô chỉ có thể nhẫn tâm hy sinh Thanh Bách mà thôi.
“Em về rồi." - Thanh Bách đứng đợi cô từ cửa.
Mỹ An nhìn dáng vẻ này của anh bao nhiêu oán hận trong mắt lại được làm mềm xuống.
“Vết thương ở tay con đau không?"
- vẫn là sự quan tâm dịu dàng này.
"Em đỡ đau rồi, anh thì sao?"
"Anh là đàn ông, chỉ chút vết thương ngoài da." - Thanh Bách lắc đầu cười.
Hai người cùng nhau dùng cơm tối, không khí yên tĩnh đến lạ, chỉ có tiếng bát đũa va vào nhau rất khẽ.
"Thanh Bách, nếu em muốn anh cùng em quên hết những chuyện gần đây. Chúng ta xem như không biết gì hết, anh cô bằng lòng không?" - Mỹ An đột nhiên đưa ra một câu hỏi chí mạng, chính cô cũng muốn biết Thanh Bách sẽ lưa chon ra sao.
Tay cầm đũa của Thanh Bách không nhịn được run lên, anh đặt bát cơm xuống, bắt đầu suy nghĩ. Thật ra anh luôn hy vọng mọi người đều có thể bỏ qua chuyện này nhưng khi nghĩ tới mẹ mình, anh lại không cam tâm. Nhưng nếu Mỹ An nguyện ý thì anh cũng sẽ không truy cứu nữa. Anh thật lòng yêu cô và mong muốn được chăm sóc cho cô cả đời. Dù có lẽ dùng hết đời này anh cũng không bù đắp được lỗi lầm.
'Anh bằng lòng."
Mỹ An mím môi, hít sâu một hơi nói
"Em thì lại không. Sao mọi người có thể để dàng bỏ qua mọi chuyện thế chứ?”
Thanh Bách nghiến răng, đâu phải là anh để dàng cho qua. Anh cũng đau đớn chẳng khác gì cô, từng giây từng phải đểu phải trấn an bản thân rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.
"Em cho rằng anh dễ dàng?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!