“Hai đứa lại làm lành rồi?” Mỹ An cười vô cùng vui vẻ đưa cho chị gái tờ giấy kết hôn.
“Cái gì? Em và Thanh Bách kết hôn lại?” - Mỹ Tâm gần như mở hết âm lượng để hét lên.
“Không, không, là chưa từng ly hôn, năm đó Thanh Bách không ký đơn ly hôn em để lại” - Mỹ An nói với giọng điệu vô cùng hạnh phúc.
Mỹ Tâm hóa đá luôn, chuyện này có đúng là không ngờ được. Xem ra người nhìn có vẻ vô tình như Thanh Bách lại là người hữu tình. Chuyện này thì Mỹ Tâm không còn gì để nói, có muốn cản ngăn nữa cũng không được.
Mỹ An cầm theo tờ giấy kết hôn lên phòng, Mỹ Tâm có thể thấy cô không đi mà là đang bay trên bong bóng trái tim. Cuối cùng Mỹ An cũng chân chính nhận được tình cảm đền. đáp từ Thanh Bách. Dù không có chuyện đại học thì khoảng thời gian hai năm làm vợ chồng cũng đã xây dựng tình cảm của hai người.
“Anh ấy vẫn luôn yêu mình” - Mỹ An tự nói tự cười.
Thanh Bách không biết những tâm tư của Mỹ An nên vẫn còn lo lắng về quyết định của cô. Trời còn chưa tối anh đã đến điểm hẹn ngồi đợi. Anh nhìn dòng người tấp nập ở quảng trường. Hôm nay là giáng sinh, từ tình nhân cho đến gia đình, người với người nắm chặt tay nhau cùng chìm trong hạnh phúc, họ đang ngắm nhìn các ngọn đèn lấp lánh giăng trên những cây thông.
“Anh gì ơi, anh đang đợi người yêu đúng không ạ? Anh mua một cây kẹo lát tặng cho người ấy đi ạ” - Một người mặc đồ gấu vô cùng đáng yêu đến mời anh.
Bình thường Thanh Bách hẳn đã hừ lạnh lắc đầu nhưng đột nhiên anh nảy ra một ý tưởng vô cùng táo bạo. Anh đứng bật dậy cầm lấy cả giỏ kẹo của chú gấu khiến người ta còn tưởng anh muốn cướp kẹo mà sợ hãi bước lùi.
Mỹ An đúng hẹn đến nơi, cô nhìn xung quanh không thấy Thanh Bách, đoán chừng anh đến muộn một chút. Cô cũng không vội, cô ngồi hồi tưởng lại một chút cảm giác ở đây một
mình mười năm trước. Thời gian như mũi tên ai, một khi đã lao đi thì không dừng lại.
Đột nhiên có một người mặc áo gấu bông đến đưa kẹo cho cô, Mỹ An cười dịu dàng cầm lấy, còn lấy thêm mấy cây:
“Tôi mua thêm vài cây nữa nhé, để bạn sớm bán hết mà về nhà. Giáng sinh nên ở cạnh người mình yêu thương”
Chú gấu bông lại không trả lời, liên tục đưa thêm kẹo cho cô. Mỹ An không biết đây là chuyện gì nhưng vẫn nói:
“Bạn muốn tôi mua hết hả? Được rồi, hết bao tiền đấy?”
Chú gấu bông lại lắc đầu, vươn cái tay bông to mập mạp nắm lấy tay cô. Mỹ An nghiêng đầu cười để cho chú gấu nắm tay mình, còn chủ động đứng dậy ôm chú gấu một cái. Trái tim cô đang ấm nóng, cô cũng muốn san sẻ yêu thương này.
“Giáng sinh vui vẻ”
Mỹ An tưởng vậy là đủ với chú gấu bông kia nhưng nó lại bất ngờ nhấc bổng cố lên xoay một vòng. Cô cảm thấy được điểm không đúng, mím môi hỏi:
“Thanh Bách? Là anh sao?”
Chú gấu bông buông cô xuống, từ từ mở phần đầu nặng trĩu ra, đúng là Thanh Bách. Cả người anh đổ mồ hôi nhễ nhại, tóc bị ướt bết dính hết lại, hơi thở cũng có chút gấp gáp.
“Thật sự là anh sao?” - Mỹ An không ngờ có ngày được trông thấy bộ dạng đáng yêu như này của Thanh Bách. Và hơn hết, anh làm chuyện xấu hổ này hoàn toàn vì lấy lòng cô.
“Em thích không?”
“Thích, em thích lắm” - Mỹ An nhảy hẳn lên người anh, cô câu hai tay vào cổ anh.
Thanh Bách lại một lần nữa nhấc bổng cố lên xoay mấy vòng, có lẽ người khác sẽ thấy Thanh Bách làm như vậy là trò cười, nhưng đó là khi họ chưa yêu thật lòng.
“Năm đó, em ở ngay chỗ này dầm mưa chờ nguyên một đêm, Thanh Tùng cũng đứng cạnh che mưa cho em”
“Anh không