Mỹ An không hề biết gì về cuộc nói chuyện của hai người Thanh Bách và Mỹ Tâm, nên sáng nay khi đến công ty cổ nhận ra thái độ của anh có chút kỳ lạ. Anh đứng ở xa nhìn cô, dù rất vui khi thấy cô nhưng không vội vã chạy đến như trước nữa.
Mỹ An có chút lo lắng sợ, không biết lại xảy ra chuyện gì rồi. Buổi trưa cô chủ động đi tìm Thanh Bách nói muốn ăn cùng anh. Phản ứng của Thanh Bách lúc đầu là rất vui nhưng sau đó lại như có điều khổ tâm.
“Hôm nay nhìn anh không được vui, anh có thể nói em nghe là có chuyện gì không?”
Thanh Bách cười che giấu, còn vươn tay gắp thức ăn cho cô:
“Không có gì hết, em nghĩ nhiều rồi?
Mỹ An nghĩ nghĩ, lại không muốn hỏi nữa, giữa bọn họ đã đủ rối ren lắm rồi, nếu hỏi tiếp không biết còn lột trần ra chuyện gì.
Thật ra Thanh Bạch chỉ là đang hổ thẹn, đối diện với cô anh thấy bản thân vô cùng khốn nạn. Thanh Bách không dám chạm vào cô, càng không dám yêu cầu có bất kỳ điều gì, vì anh không xứng đáng.
“Mấy mảnh đất đó anh có định bán cho Đông Quân không?” - Mỹ An biết lúc này nhắc đến anh ta là vô cùng nhạy cảm nhưng cô thật sự không biết phải nói gì.
Lòng Thanh Bách cuộn lại, lúc trước anh cảm thấy Đông Quân không thể so với anh nhưng giờ anh nhận ra, Đông
Quân dù không được cô yêu cũng chưa từng tổn thương cô.
Khoan đã, chưa từng yêu đó là anh nói, Mỹ An cũng chưa thừa nhận bao giờ, nếu... nếu cô có yêu Đông Quân thì sao?
Mỹ An đợi mãi vẫn không thấy Thanh Bách trả lời, nhàn nhạt nói thêm một câu:
“Em nghĩ nên bán đi, chúng ta để đó cũng không sinh lời, Đông Quân lại bằng lòng trả giá cao”.
Câu này vào tại Thanh Bách lại thành là Mỹ An đang có ý nói giúp cho Đông Quân, anh nhẹ giọng đồng ý:
“Được, anh sẽ bảo Minh Thái liên hệ, em nói bán thì bán”
Mỹ An nhíu mày, dáng vẻ này của Thanh Bách còn bảo là không có chuyện, nhìn ngang nhìn dọc kiểu gì cũng giống như đang hờn dỗi cái gì đó.
“Em chỉ gợi ý vậy thôi, quyền quyết định vẫn là của anh”
Thanh Bạch lại gật đầu, từng cái nhấc tay liếc mắt đều lộ ra vẻ tĩnh mịch. Mỹ An không hiểu nổi anh đang có chuyện gì, cô đành đi tìm Minh Thái hỏi vài câu.
“Cậu có nhận ra hôm nay Thanh Bách lạ lắm không?” Minh Thái gật đầu, nói:
“Quá dễ nhận ra, từ lúc anh ấy đúng ở cửa len lén nhìn cô là tôi đã biết rồi” .
“Cậu biết gì?” - Cô gấp gáp hỏi, vẫn là đạo lý đó, người trong cuộc mờ mịch, người ngoài cuộc tỉnh táo.
“Thanh Bách đang sợ” – Một câu nói bừng tỉnh người trong mộng.
Đúng vậy, Thanh Bách đang sợ, anh giống như thiếu nữ lần đầu gặp được tình yêu. Vừa muốn dùng sức giữ chặt lại nó lại vừa sợ nó vì mình mạnh tay mà tan biến.
“Hơn nữa anh ấy đang mang tâm lý tội lỗi, giờ chỉ cần có
hét một tiếng, anh ấy lập tức như thanh kiếm gãy” - Minh Thái còn nhiệt tình đưa ra một ví dụ.
Mỹ An không ngờ Thanh Bách thật sự cảm thấy như thế, cô nghĩ chỉ có mình cô mới hay rối ren và sợ sệt. Nhưng Mỹ An quên rằng, một khi đã yêu thì ai cũng sẽ như ai, đặc biệt là với người suốt hơn mười năm bị sương mù che mắt như Thanh Bách. Trong một chốc tiếp xúc với ánh mặt trời chân chính khó mà tránh khỏi lúng túng.
“Có lẽ do tôi, đến giờ tôi vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!