Linh Chi ngồi yên lặng ở đó, tức giận đến mức cả người run lên. Cô ta bấu chặt bụng mìn, đi đến bước này rồi, cô ta không quay đầu được nữa. Bởi vì Linh Chi thật sự không có thai, đêm đó không hề xảy ra chuyện gì cả. Thuốc bỏ vào rượu của Thanh Bách, Mỹ An, Thế Quang đều là thuốc mê cực mạnh.
Mỹ An đang từ công ty ra vốn định
đón xe trở về nhà thì thấy Linh Chi ở bên kia đường nhìn chằm chằm vào cô. Linh Chi ra hiệu cho cô sang bên đó, Mỹ An thở dài một tiếng rồi cắn răng đi qua.
Hai người đi tới một quán cà phê gần đó, vừa ngồi xuống cô ta đã lên tiếng:
Linh Chi ngồi yên lặng ở đó, tức giận đến mức cả người run lên. Cô ta bấu chặt bụng mìn, đi đến bước này rồi, cô ta không quay đầu được nữa. Bởi vì Linh Chi thật sự không có thai, đêm đó không hề xảy ra chuyện gì cả. Thuốc bỏ vào rượu của Thanh Bách, Mỹ An, Thế Quang đều là thuốc mê cực mạnh.
Mỹ An đang từ công ty ra vốn định
đón xe trở về nhà thì thấy Linh Chi ở bên kia đường nhìn chằm chằm vào cô. Linh Chi ra hiệu cho cô sang bên đó, Mỹ An thở dài một tiếng rồi cắn răng đi qua.
Hai người đi tới một quán cà phê gần đó, vừa ngồi xuống cô ta đã lên tiếng:
“Mỹ An, tôi van xin cô."
Mỹ An còn tưởng là chính mình nghe lầm nữa, Linh Chi đang dùng giọng điệu cầu xin với cô.
"Cô uống lộn thuốc à?"
"Không phải, tôi nói thật, tôi van xin cô hãy buông tha cho mẹ con tôi." -
Linh Chi nước mẳt rưng rưng - "Thanh Bách nói sau khi tôi sinh sẽ bắt con tôi đi, anh ấy không cho tôi được ở bên con."
Mỹ An cắn môi, xem ra Thanh Bách không chỉ nói mà thật sự muốn làm vậy.
"Tôi thì có quyền gì can thiệp vào, đây là chuyện của cô và anh ấy."
"Cô có thể, chỉ vì cô còn bên cạnh anh ấy nên anh ấy mới không cần tôi. Nếu cô rời xa Thanh Bách, anh ấy sẽ chấp nhận cả hai mẹ con tôi."
"Cô nói nghe hay nhỉ?" - Mỹ An cười nhạt - "Cô quên hết những chuyện
từng làm với tôi rồi sao?"
Linh Chi biết Mỹ An hận mình nhưng cô ta vẫn phải mặt dày tiếp tục cầu xin:
Tôi biết tôi sai nhưng giờ tôi có con rồi. Tôi làm gì cũng điều vì con của mình cả, cô cũng từng mang thai mà, cô hiểu nôi lòng tôi mà.
"Cô im miệng!" - Mỹ An đập mạnh tay lên bàn.
"Cô còn dám nhắc đến đứa con của tôi? Không phải chính cô là người hại chết nó sao, bây giờ ông trời cũng cướp đi một đứa của cô, nhân quả tuần hoàn thôi."
Linh Chi lộ ra vẻ hoảng sợ, Mỹ An đúng là không còn dế bắt nạt như trước nữa. Cô ta không còn cách nào đành đưa ra hạ sách cuối, Linh Chi dứt khoát bước ra khỏi ghế quỳ xuống.
"Mỹ An, tôi xin lỗi cô, van cầu cô thương tình đứa con trong bụng tôi mà rời xa Thanh Bách."
Mỹ An còn tưởng là chính mình nghe lầm nữa, Linh Chi đang dùng giọng điệu cầu xin với cô.
"Cô uống lộn thuốc à?"
"Không phải, tôi nói thật, tôi van xin cô hãy buông tha cho mẹ con tôi." -
Linh Chi nước mẳt rưng rưng - "Thanh Bách nói sau khi tôi sinh sẽ bắt con tôi đi, anh ấy không cho tôi được ở bên con."
Mỹ An cắn môi, xem ra Thanh Bách không chỉ nói mà thật sự muốn làm vậy.
"Tôi thì có quyền gì can thiệp vào, đây là chuyện của cô và anh ấy."
"Cô có thể, chỉ vì cô còn bên cạnh anh ấy nên anh ấy mới không cần tôi. Nếu cô rời xa Thanh Bách, anh ấy sẽ chấp nhận cả hai mẹ con tôi."
"Cô nói nghe hay nhỉ?" - Mỹ An cười nhạt - "Cô quên hết những chuyện
từng làm với tôi rồi sao?"
Linh Chi biết Mỹ An hận mình nhưng cô ta vẫn phải mặt dày tiếp tục cầu xin:
Tôi biết tôi sai nhưng giờ tôi có con rồi. Tôi làm gì cũng điều vì con của mình cả, cô cũng từng mang thai mà, cô hiểu nôi lòng tôi mà.
"Cô im miệng!" - Mỹ An đập mạnh tay lên bàn.
"Cô còn dám nhắc đến đứa con của tôi? Không phải chính cô là người hại chết nó sao, bây giờ ông trời cũng cướp đi một đứa của cô, nhân quả tuần hoàn thôi."
Linh Chi lộ ra vẻ hoảng sợ, Mỹ An đúng là không còn dế bắt nạt như trước nữa. Cô ta không còn cách nào đành đưa ra hạ sách cuối, Linh Chi dứt khoát bước ra khỏi ghế quỳ xuống.
"Mỹ An, tôi xin lỗi cô, van cầu cô thương tình đứa con trong bụng tôi mà rời xa Thanh Bách."