Lục Nam Châu vừa đi ra thì thấy hai người ngoài cửa đồng loạt nhìn mình.
"Sao...... Sao thế?"
"Ông chủ Lục đúng không?" Phương Nịnh xách vịt đi tới cười nói, "Em là Phương Nịnh, đến giao vịt ạ."
Lục Nam Châu cũng không ngờ cô tới nhanh vậy, lại còn đến thẳng trại gà nữa.
Anh lúng túng nhận lấy vịt, "Cảm ơn, lát nữa tôi sẽ chuyển tiền cho cô."
"Không cần đâu," Phương Nịnh xua tay rồi nháy mắt với Diệp Nhiên bên cạnh, "Cứ xem như quà gặp mặt em tặng chị dâu đi."
Diệp Nhiên: "......"
Lục Nam Châu sửng sốt một hồi mới phản ứng được cô nói chị dâu là có ý gì, "Không phải, cậu ấy......"
Không phải à? Phương Nịnh thầm thắc mắc, vậy sao lúc nãy lại ghen? Còn gạt mình nói người không có ở đây nữa chứ.
Lục Nam Châu ngập ngừng nửa ngày cũng chẳng biết nói thế nào, đành phải lấy điện thoại ra: "Để tôi chuyển tiền trả cô."
"Thôi khỏi," Diệp Nhiên chợt nói, "Để em trả cho."
Lông mày Lục Nam Châu giật giật, "Trả gì mà trả? Cậu có tiền không?"
Diệp Nhiên: "Vậy anh phát lương cho em trước đi."
Lục Nam Châu: "Chưa làm đủ ngày đã đòi lương rồi à?"
Diệp Nhiên: "Không được sao?"
Lục Nam Châu: "...... Đương nhiên không được rồi!" Còn nữa, đây là vịt tôi mua mà cậu trả làm gì?
Phương Nịnh nhìn Diệp Nhiên rồi lại nhìn Lục Nam Châu, lanh trí nói: "Hay là đưa em mấy con gà nhé?"
Lục Nam Châu nghĩ cũng được, "Vậy cô vào ngồi một lát đi, để tôi ra sau bắt mấy con."
Phương Nịnh gật đầu rồi theo Diệp Nhiên đến chòi hóng mát ngồi chờ.
Diệp Nhiên rót cho cô chén trà, thấy thỉnh thoảng cô lại nhìn quanh như đang tìm ai đó.
Chẳng lẽ tìm Lục Nam Châu đang bắt gà?
Thế là cậu nói: "Lục Nam Châu sẽ quay lại ngay thôi."
"Hả?" Phương Nịnh nhất thời chưa định thần lại, ngẩn người giây lát mới nói: "Không sao, cũng đâu cần gấp."
Cô bưng chén trà nóng trên bàn lên, do dự một lát rồi hỏi: "Chỗ các anh...... không còn ai khác sao?"
Người khác? Diệp Nhiên sực nhớ lúc nãy ở cổng Phương Nịnh hỏi chừng nào họ mới về?
Họ? Chẳng lẽ người cô muốn tìm không chỉ mình Lục Nam Châu sao?
Vậy còn người nào nữa? Diệp Nhiên nghĩ ngợi: "Còn một người tên Tiểu Trương nữa."
Hai mắt Phương Nịnh sáng lên, "Anh ấy đâu rồi ạ?"
Diệp Nhiên: "Cậu ấy không có ở đây."
Phương Nịnh nhìn cậu với vẻ mặt phức tạp --- Anh lại nói dối chứ gì?
Diệp Nhiên: "......Cậu ấy lên trấn giao gà rồi." Lần này thật sự không lừa cô đâu.
Phương Nịnh hơi hụt hẫng, "Vậy sao......"
Diệp Nhiên hiếu kỳ hỏi: "Cô quen Tiểu Trương à?"
Phương Nịnh đỏ mặt nói: "Anh ấy nợ tiền em."
Đến đòi nợ sao? Diệp Nhiên nghĩ hèn gì Tiểu Trương thiếu tiền như vậy.
"Cậu ấy nợ cô nhiều lắm à?"
"Đâu có," Phương Nịnh nói, "Tại lần trước ăn bún cay thập cẩm chưa trả tiền cho em thôi, ba mươi sáu tệ rưỡi."
Diệp Nhiên: "......"
"Vậy," Diệp Nhiên mơ hồ đoán ra gì đó, "Không phải cô đến...... xem mắt Lục Nam Châu à?"
"Không phải đâu," Phương Nịnh cười nói, "Anh ấy có anh rồi còn xem mắt gì nữa? Chỉ muốn làm quen để sau này tiện mua gà mua vịt thôi."
"Nhưng anh yên tâm," cô lại nói thêm, "Em sẽ không nói ra chuyện các anh đâu."
Anh ấy muốn chia tay tôi rồi, Diệp Nhiên chua xót nghĩ thầm, có gì để nói nữa chứ.
Phương Nịnh thấy cậu mặt ủ mày chau thì buột miệng hỏi: "Các anh cãi nhau à?"
Diệp Nhiên lắc đầu, "Không phải."
"Không phải cãi nhau sao?" Phương Nịnh an ủi cậu: "Không sao, anh cứ dỗ anh ấy là được rồi. Em nghe nói trước đây nhiều người muốn giới thiệu bạn gái cho anh ấy lắm nhưng anh ấy không chịu."
Cô quả quyết: "Nhất định là anh ấy thích anh lắm đó."
Diệp Nhiên im lặng một hồi mới nói: "Hình như cô...... không ngạc nhiên chút nào nhỉ?" Chẳng lẽ từ lâu đã biết Lục Nam Châu thích nam rồi sao?
"Em đoán thôi," Phương Nịnh cười nói, "Nhiều cô gái như vậy mà một người anh ấy cũng không gặp, hoặc là đã thích ai đó, hoặc là...... không thích phụ nữ." Kết quả cả hai đều đoán đúng!
Diệp Nhiên quay đầu nhìn Lục Nam Châu đang bắt gà phía xa --- Nhưng giờ anh ấy có còn thích mình không?
Chẳng bao lâu sau, Lục Nam Châu xách mấy con gà quay lại.
Phương Nịnh lưu luyến không rời đứng dậy nói: "Vậy em về trước đây."
Lục Nam Châu xách gà ra ngoài cột vào xe điện cho cô.
Thấy Phương Nịnh rầu rĩ không vui, Diệp Nhiên suy nghĩ một lát rồi nhắn tin cho Tiểu Trương --- Cậu về chưa?
Tin nhắn vừa gửi đi thì tiếng xe vang lên.
Cậu quay đầu thấy Tiểu Trương lái xe về.
Phương Nịnh vui ra mặt nhưng lại vội vàng kìm nén cảm xúc, leo lên xe điện như muốn đi.
Tiểu Trương xuống xe, thấy Phương Nịnh thì giật mình hỏi: "A Nịnh? Sao em lại ở đây?"
"Em tới giao vịt cho ông chủ Lục," Phương Nịnh thản nhiên nói, "Em phải về rồi."
Tiểu Trương ngây ngốc gật đầu, "Vậy em đi chậm một chút nhé."
Phương Nịnh: "......"
Phương Nịnh tức chết, đi thì đi! Nói xong cô lái xe điện xình xịch đi thẳng không thèm quay đầu lại.
Tiểu Trương chẳng hiểu ra sao, hình như cô có vẻ tức giận lắm thì phải?
Lục Nam Châu: "Hai người quen nhau à?"
Tiểu Trương gật đầu: "Cô ấy là hàng xóm của em, tụi em quen nhau từ nhỏ đến lớn mà."
Thảo nào cô biết rõ Lục Nam Châu như vậy, Diệp Nhiên nghĩ, chắc Tiểu Trương đã nói với cô.
Tiểu Trương nhìn theo bóng dáng Phương Nịnh khuất sau ngã rẽ rồi hỏi: "Cô ấy đến giao vịt ạ?"
"Không phải," Diệp Nhiên lạnh nhạt nói, "Đến xem mắt ông chủ Lục đấy."
"Cái gì?!" Tiểu Trương thảng thốt, "Lục ca, anh có bạn trai rồi mà, sao còn xem mắt được chứ?!"
Lục Nam Châu: "......"
"Tôi có bạn trai lúc nào?!" Lục Nam Châu quát, "Chia tay, chia tay rồi!"
Diệp Nhiên tủi thân ngồi thụp xuống đất, "Biết rồi, anh không cần nói nhiều lần vậy đâu."
Tiểu Trương cũng ngồi xổm xuống đất, vừa vẽ vòng tròn vừa lầm bầm: "Đồ đểu."
Lục Nam Châu: "......" Nói ai đấy?!