Mỹ An nhìn những đồng cỏ cò bay thẳng cánh, xa xa những đàn trâu đang thong thả gặm cỏ. Không khí vừa yên bình vừa trong lành này ở nơi phố thị của bọn họ không sao có được.
Đông Quân và Mỹ An đi theo địa chỉ đã tìm được chạy đến một ngôi nhà khá khang trang nằm cuối đường. Một người đàn ông đã ngoài năm mươi đang đứng chơi đùa với con cháu trước sân, nhìn thấy bọn họ liền cau mày.
“Mau đưa mấy đứa nhỏ đi chơi đi” - Ông dặn dò người làm rồi quay sang mới bọn họ vào nhà - “Chắc cũng đi cả quãng đường rồi, vào nhà uống tách trà”
Mỹ An nhận ra ông ta, là bác Hải, cũng là người khá thân với cha cô ngày trước, không ngờ ông ta cũng phản bội lại Trần gia.
“Mỹ An, chị con và con hiện tại sống có tốt không?”
“Tốt, tất nhiên là tốt nhưng nếu không bị người khác hãm hại chắc hẳn đã tốt hơn rất nhiều” - Mỹ An cười trừ.
Bác Hải thở dài, ông cũng không chấp nhất thái độ của Mỹ An dù sao người mang tội cũng là ông.
“Ta biết hôm nay hai người đến đây vì mục đích gì, mấy năm qua ta cũng không ngủ yên giấc được. Lúc nào ta cũng mơ thấy cha con, bị sự ám ảnh này dày vò đến sắp không trụ nổi”
“Thế sao? Vậy mà tôi lại thấy ông sống rất vui vẻ, có con cháu sum vầy, bình yên hưởng thụ. Còn cha tôi thì chỉ có thể nằm mãi ở dưới ba tấc đất lạnh lẽo mà thôi” - Mỹ An nghiến răng.
Đông Quân vỗ nhẹ bàn tay cô, mong cô bình tĩnh lại.
“Năm đó có người vì tiền mà bán đứng cho con, có người là bị uy hiếp, ta cũng là bất đắc dĩ. Không thể ngờ dẫn tới kết cục tang thương như vậy, suốt mấy năm qua ta đã hối hận lắm rồi.”
“Nếu vậy ông hãy giúp chúng tôi làm chứng chỉ tôi Lưu Văn Trường, cũng coi như chuộc lại lỗi lầm” - Đông Quân đề nghị.
“Trước khi hai người tới Thanh Bách đã tìm ta, cậu ấy nói rất đúng, nhân quả tuần hoàn, ai rồi cũng sẽ gặp báo ứng. Ta cũng đang nhận lấy quả báo của mình, còn về Lưu Văn Trường, sớm thôi ông ta cũng phải trả cái nghiệp của mình. Ta không muốn đánh đổi thứ gì để phá vỡ cuộc sống hiện tại nữa”.
“Thanh Bách vừa đến đây?” - Mỹ An không dám tin hỏi lại, cảm giác của cô suốt một ngày qua là hoàn toàn chính xác.