“Xin lỗi, Vân Anh lại gây chuyện với em." - Thanh Tùng cười khổ.
“không cần xin lỗi, em không trách Vân Anh, cô ấy suy cho cùng chưa từng được hạnh phúc. Hơn nữa cô ấy
chỉ vì trả thù cho gia đình mình thôi, ai có thể bỏ qua mối thù đó được."
Thanh Bách đứng cạnh nghe Mỹ An nói câu vừa rồi mà côi lòng lạnh lẽo, câu này chính là thể hiện lập trường của Mỹ An. Mối thù này không chỉ Vân anh không bỏ qua mà chính cô cũng vậy.
Thanh Tùng lắc đầu cưới, chính cậu ta cũng không ngờ được đi một vòng lớn như thế, tất cả đều do Lưu gia bọn họ gây ra bao oan trái. Dù cho chuyện gì xảy ra với Vân Anh ở bên trong cánh cửa kia, có lẽ Thanh Tùng cũng muốn chăm sóc cho cô ta cả đời để bù đắp.
đến phòng phẫu thuật sau mấy tiếng đồng hồ dài đằng đẵng đã tắt, bác sĩ và y tá bước ra rất nhiều.
"Mẹ con cô ấy có sao không?" -Thanh Tùng khấn trương hỏi.
"Chúng tôi rất tiếc nhưng đứa bé không thế giữ lại, xương ống chân cô ấy gãy rất nghiêm trọng, có thể sau này khó đi lại nhưng bình thường. Mong gia đình chuẩn bị tâm lý."
không còn ai nói thêm lời nào nữa, chỉ có tiếng hít thở nặng nề của từng người.
"không sao, con sống là tốt rồi, năm tháng con dài." - Thanh Bách nắm
chặt lấy vai em trai mình.
"Phải đó, anh vào thăm cô ấy đi, chỉ cô anh mới khiến cô ấy thấy khá hơn được thôi." - Mỹ An tiếp lời.
Thanh Tùng gật đầu với hai người rồi theo bác sĩ sang phòng chăm sóc đặc biệt.
Mỹ An hít sâu một hơi rồi lại thở dài
"Lại một đứa trẻ nữa đã ra đi, hai đứa trẻ vô tội phải chết rồi."
Thanh Bách biết cô lại nhớ tới đứa con bạc mệnh của bọn họ, anh ôm lấy cô, thương tiếc nói:
"Em đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện đã không thế thay đổi nữa rồi."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!