“Mỹ An, có thích không? - Không đợi cô trả lời, anh đã bắt đầu từng đợt luân
động ở thắt lưng, vào ra có nhịp độ liên tục khiến cô không kìm được tiếng rên rỉ.
“Ưm... a... Thanh Bách... chậm lại.” - Mỹ An vô thức cong người, cô căn bản không chịu nổi loại kích thích lớn như này. Những lần trước đều có phần khiến cưỡng, còn bây giờ bọn họ hoàn toàn tự nguyện, anh còn thừa nhận tình cảm dành cho cô.
Khoái cảm và tình yêu chân thành đan xen vào nhau, khiến cô không thể nào kìm lòng được, ngẩng cao đầu muốn dâng đôi môi lên cho anh. Thanh Bách nhìn cô tóc đen loạn xạ, đôi mắt ngấn nước, lại bày ra dáng vẻ gọi mời như thế tất nhiên không buông tha mà cúi xuống ngấu nghiến lấy đôi môi cô.
Tiếng hôn mút hòa lẫn và tiếng rên rỉ tạo thành một khung cảnh hết sức ái muội. Không biết qua bao lâu Thanh Bách nhếch lên một nụ cười thỏa mãn, hài lòng nhìn bộ dạng mất hồn của cô:
“Có thoải mái không?”.
“Anh... anh... vẫn chưa xong a..” - Mỹ An cảm thấy bản thân không còn chút sức lực nào, bên dưới cũng sắp bị xé rách luôn rồi. Nhưng Thanh Bách và người bạn bên dưới của anh hình như vẫn chưa có dấu hiệu muốn ngừng lại.
Thanh Bách vuốt ve bắp đùi cô, tà mị nói:
“Không phải em sợ sẽ không thể có thai nữa sao, vậy chúng ta làm đến khi có thai thì thôi.”
"A... không được..” - Mỹ An chưa kịp lên tiếng phản đối đã thấy Thanh Bách một lần nữa bắt đầu luân động.
Mỹ An ôm lấy thắt lưng của anh, cố gắng nương theo động tác của anh. Đôi mắt xinh đẹp của cô giờ không còn tiêu cự nhìn lên trần nhà, trong miệng phát ra những tham âm rên rỉ ngọt ngào.
“Thanh Bách... ưm.” “Mỹ An, em chỉ có thể ở bên tôi... a.”
Không biết sự điên cuồng này đã kéo dài bao lâu và dừng lại vào lúc nào. Mỹ An chỉ cảm thấy hai chân bủn rủn, cả người đau nhức đến không ngồi dậy nổi. Lúc cô sắp mệt đến thiếp đi, cô mơ màng cảm nhận được Thanh Bách bể cô vào phòng tắm, dịu dàng tắm rửa qua loa cho cô rồi ôm cô trở về giường.
“Ngoan, ngủ đi” - Thanh Bách thấy mắt cô vẫn mở hờ khẽ hôn nhẹ lên đó nói.
Thanh Bách ôm cô vào lồng ngực, rất nhanh cũng chìm vào giấc ngủ. Có lẽ đây là đêm bình yên nhất trong suốt mấy năm qua của hai người.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Thanh Bách có chút hoảng loạn nhìn xem người trong ngực vẫn còn đó không. Lần nào ân ái xong, cứ sáng ra là Mỹ An lại bỏ đi, nếu không bỏ đi hai người cũng sẽ cãi nhau. Thanh Bách cũng bị ám ảnh tâm lý một chút.
Mỹ An dụi dụi mắt, ngẩng đầu nhìn anh, chưa nói câu nào đã xấu hổ rút ngược lại trong chăn. Thanh Bách cong môi, siết chặt lấy cô:
“Đã bao tuổi rồi, nghĩ mình vẫn là thiếu nữ e thẹn sao?”
Mỹ An bĩu môi, chui lên từ trong chăn lườm anh. “Anh không quan tâm chuyện em không thể mang thai sao?”
Thanh Bách rũ mắt, anh không ngờ cô vẫn canh cánh trong lòng chuyện này lâu vậy: