Chương 99: Tôi cũng rất thương anh ta
“Ừm. Dì đã thảo luận tình hình với bệnh viện bên Hoa Kỳ, mà đúng lúc dì cũng đang rảnh” “Nếu Kiều Minh Đức có đủ khả năng ngôi máy bay thì tốt nhất,” “Bác sĩ nói rằng vấn đề không lớn, và chúng ta cũng sẽ nhờ bác sĩ đi cùng” Trần Ngọc Vân trả lời Du Ánh Tuyết, sau đó dừng lại một chút.
Liếc nhìn Du Ánh Tuyết, bà muốn nói gì đó, nhưng muốn nói lại thôi.
Du Ánh Tuyết thấy vậy thì hỏi: “Dì Vân, có chuyện gì thì cứ nói thẳng cho biết đi, không sao đâu” “Ánh Tuyết, thấy bình thường dì Vân đối xử với như thế nào?” “Mặc dù từ nhỏ đã không còn mẹ, nhưng… trong sinh mạng của dì cũng giống như mẹ của ” Nghe được câu trả lời của Du Ánh Tuyết, Trần Ngọc Vân nở nụ cười hài lòng.
Bà nắm chặt tay của Du Ánh Tuyết: “Dì Vân chỉ xin một điều, nhất định phải hứa với dì Vân” Bà ấy đã dùng từ “xin”.
Đây là một từ rất nặng.
Du Ánh Tuyết thậm chí không có quyền từ chối…
Đôi môi mỏng của cô mấp máy, một lúc sau, cô nói: “Dì nói….
“Dì biết yêu cầu của dì là rất quá đáng, nhưng… Dì Vân thật sự không còn lựa chọn nào khác.” Trân Ngọc Vân nói xong, nước mắt đã chảy ra: “Minh Đức cuối cùng cũng đồng ý đi Mỹ, nhưng… thằng bé không muốn rời xa Ngay lập tức Du Ánh Tuyết hiểu yêu câu của dì Vân.
Kiều Minh Đức ngốc nghếch này…
Anh ta biết rằng cô đã có lỗi với anh ta rồi, tại sao anh ta vẫn cố chấp như vậy? “Minh Đức kiên trì muốn đi cùng nó. Ánh Tuyết, thằng bé nói, chỉ cần không đi, thằng bé sẽ không rời thành phố An Lập nửa bước” “Bà nội của và dì đã thuyết phục thằng bé, và chúng ta đã nói hết lời, nhưng thằng bé đều không nghe lọt tai.
Bình thường thì rất ngoan, nhưng khi thằng bé thực sự cứng đầu, dì cũng không có biện pháp nào khác.” Nước mắt của Trân Ngọc Vân thi nhau rơi xuống mu bàn tay của Du Ánh Tuyết.
Dì ấy mang theo hy vọng mà hỏi Du Ánh Tuyết, thậm chí là cầu xin.
Vì vậy mà sức mạnh trong tay không hề nhẹ.
Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy hai tay tê dại.
“Ánh Tuyết, dì Vân biết trai Minh Đức của dì như vậy… dì biết chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc học của, nhưng… nhưng mà nếu như có cách khác dì Vân không muốn ích kỷ mà trì hoãn việc học của như vậy!” Giọng nói của Trần Ngọc Vân đã khàn khàn.
Đối với người trai này, bà thật sự tan nát cõi lòng, ước gì một mình gánh chịu mọi nỗi đau cho .
Ngực của Du Ánh Tuyết như được bọc một lớp bông dày, không hề phát ra tiếng động. Mí mắt sụp xuống che giấu cảm xúc trong mắt, khó có thể nhìn ra được lúc này cô đang nghĩ gì.
“Du Ánh Tuyết, chuyện này chúng tôi sẽ không ép buộc cô. Nếu… nếu cô thực sự có thể nhẫn tâm bỏ qua ân tình của chú hai và dì Vân đã đối với cô, bất chấp sống chết của Kiều Minh Đức, nhiều năm như vậy, bà lão như tôi coi như nhìn sai người” Người nói chuyện chính là bà lão.
Nói là không ép buộc nhưng rõ ràng từng câu từng chữ đều là bắt bớ.
Lông mi của Du Ánh Tuyết run lên vài cái, mới chậm rãi nói: “Dì Vân, chúng ta đi đây bao lâu?” Trần Ngọc Vân thở dài lắc đầu: “Ngay cả bác sĩ cũng không rõ. Từ lúc quan sát đến lúc hồi phục, nếu lạc quan thì mấy tháng nữa có thể trở về Trung Quốc, nếu không lạc quan… có lẽ mấy năm nữa cũng không trở lại..
Vài năm…
Bàn tay trên đầu gối của Du Ánh Tuyết siết chặt, lông mi rũ xuống.
Vì vậy…
Nếu cô đồng ý đi, có lẽ, cô sẽ phải xa cách chú ba vài năm? Trong vài năm nữa… bọn họ sẽ ra sao? Mối quan hệ giữa họ sợ rằng sẽ không tồn tại nữa, phải không? Có lễ…
Vài năm sau quay lại, anh đã có vợ, có và bắt đầu một cuộc sống khác.
Họ… sẽ lướt qua nhau như vậy, phải không? Nghĩ đến khả năng này, cô đau đến mức hô hấp đều căng ra. Cô im lặng trong một khoảng thời gian dài.
“Ánh Tuyết, dì Vân cầu xin !” Trần Ngọc Vân lại trịnh trọng mà réo rắt cầu xin.
“Nể tình Kiều Minh Đức yêu rất nhiều, hãy đi cùng thằng bé, có được không?” Du Ánh Tuyết đã không còn gì để từ chối…
Anh ta bây giờ giống như gần đất xa trời, hơn nữa người này không phải ai khác mà chính là Kiều Minh Đức…
Cô không thể nhẫn nhãn được…
Hít sâu một hơi gật đầu: “… Đương nhiên là được rồi” Sau một thời gian dài, cuối cùng cô đã tìm thấy giọng nói của mình.
Suy yếu đến mức dường như vắt kiệt sức lực của toàn bộ cơ thể.
Cô đã rất cố gắng để nặn ra một nụ cười, muốn làm cho mình trông thoải mái và tự nhiên, nhưng khi nói, giọng của cô đã khàn rồi.
Lần đầu tiên biết một từ tốt’ lại nặng nề như vậy, vô cùng khó xử và đau đớn.
Đau đến mức lục phủ ngũ tạng cuộn lại thành một đống.
“Dì biết là một cô bé tốt bụng” Câu trả lời của Du Ánh Tuyết khiến Trần Ngọc Vân mừng như điên, kích động ôm cô vào lòng.
Du Ánh Tuyết bị bà ôm, ánh mắt lúng túng dừng một chỗ trên không trung, không có tiêu cự.
Thật lâu sau, cô nhắm mắt lại tiếp tục nói: “Dì Vân, đi Mỹ rồi… có thể giấu chú ba được không?” Từ “chú ba” này, thoát ra khỏi đôi môi tái nhợt của cô, giọng nói run rẩy dữ dội.
Nước mắt của cô lập tức từ hốc mắt chảy ra ngoài.
“Tại sao lại muốn giấu chú ba của mình?” Trần Ngọc Vân khó hiểu.
Không đợi Du Ánh Tuyết nói gì, bà lão nói: “Giữ bí mật với chú ba của nó đi. Càng ít người biết về việc Du Ánh Tuyết đi cùng Kiều Minh Đức đến Mỹ càng tốt, để đỡ rắc rối” Bà lão hiểu trai mình.
Với tính khí của nó, làm sao có thể cho Du Ánh Tuyết đi theo Kiều Minh Đức sang Mỹ? Đến lúc đó, nếu mọi chuyện trở nên ồn ào thì lại khó giải quyết! Du Ánh Tuyết sợ rằng nếu anh biết, cô sẽ không đủ dũng khí để đi Mỹ.
Du Ánh Tuyết không biết cô làm thế nào để đi ra khỏi phòng.
Cô không đi thang máy mà chỉ đi xuống một bậc rồi một bậc.
Mỗi bước chân đều nặng tru…
Mỗi bước chân đều trở nên đau đớn…
Mỗi bước chân lại càng khiến cô nhớ anh nhiều hơn…
Nhưng mà từ bây giờ, cô có nên học cách kiềm chế không? Bằng không, ở Mỹ mấy năm, cô dùng cái gì để an ủi nỗi nhớ nhung điên cuồng của mình? Cô mất hồn mất vía như vậy mà bước về phía trước.
Không cẩn thận, đụng phải một người đang đi trên lầu.
Người kia “a” một tiếng, theo bản năng kéo tay vịn để tránh bị ngã.
Một tay kia vẫn liều mạng che bụng dưới của mình.
Du Ánh Tuyết đột nhiên hoàn hồn, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, trong lòng căng thẳng, lập tức vươn tay ôm lấy cô ta.
Hai người phụ nữ ôm nhau.
Sau một phen mạo hiểm, người kia mới ổn định lại được thân thể.
Báo cáo kiểm tra trong tay cô ta rơi xuống đất.
“Xin lôi, xin lôi, chị không sao chứ?” Du Ánh Tuyết lùi lại và nhanh chóng xin lôi.
“Chắc không sao đâu” Người bên kia thờ ơ lắc đầu, cúi đầu nhặt những thứ vương vãi trên đất.
“Tôi sẽ nhặt, chị cứ đứng bên cạnh thôi là được rồi” Du Ánh Tuyết ngồi xổm xuống.
Nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên mặt đất là giấy xét nghiệm mang thai.
Cho nên…
Cô ta là phụ nữ đang mang thai? “Chị có thai? Xin lôi, vừa rồi tôi còn đường đột như vậy. Xém chút nữa đã làm hỏng chuyện!” Du Ánh Tuyết ảo não muốn chết.
“Là lôi của tôi. Vừa rồi tôi đang suy nghĩ một chuyện, lúc lơ đãng không để ý đến cô.” Bên kia vừa nhận được báo cáo, lúc này mới nhìn rõ mặt Du Ánh Tuyết, hơi kinh ngạc: “Thì ra là cô?” Du Ánh Tuyết ngước mặt lên đánh giá cô ta.
Cảm thấy quen thuộc.
Nhưng trong một lúc, cô không thể nghĩ ra họ đã gặp nhau ở đâu “Tôi là Trịnh Thanh Vy. Bạn của chú ba cô, lúc trước hai người có ăn cơm ở nhà hàng của tôi rồi, nhớ không?” Trịnh Thanh Vy giới thiệu bản thân với cô.
Du Ánh Tuyết nhớ ra, bừng tỉnh đại ngộ.
“Tôi nhớ rồi, thật là trùng hợp” Du Ánh Tuyết cười liếc nhìn thân hình gầy gò của cô ta: “Chị vân gây như vậy, vân không thể nhìn ra là đang mang thai” Đôi mất cười chua xót, tự giêu cười: “Không chỉ gầy thôi phải không, còn hốc hác nữa” “..” Không biết hiện tại là vì phiền muộn mà cảm thấy quá buồn bực, hay là bởi vì người phụ nữ này khiến người ta đau lòng, lúc này Du Ánh Tuyết thật sự cảm thấy nụ cười kia thật… làm cho cô khó chịu.
Rất đau thương…
Dù chưa từng trải qua cảm giác mang thai, bây giờ cô mới 18 tuổi, cũng không cách nào hiểu được điều đó, nhưng một người phụ nữ sắp làm mẹ chắc hẳn không ai giống cô ta.
“Chị đi kiểm tra một mình à?” “Ừm” Trịnh Thanh Vy gật đầu.
Bên cạnh, một đôi trẻ đi ngang qua. Chồng đỡ vợ, vợ thì vác cái bụng bầu đã căng phồng, trông hạnh phúc Vồ cùng.
Hạnh phúc, khiến cô ta trông thèm thuồng.
Du Ánh Tuyết nhận thấy răng ánh mắt của cô ta đang nhìn theo hai người, đầy ghen tị…
Cùng với,..
Rất nhiều đau thương…
“Nếu chị không phiền, tôi sẽ cùng chị đi kiểm tra những mục còn lại” Du Ánh Tuyết xung phong nhận việc.
Có lẽ là…
Cô ta cũng giống như chính mình…
Là những người cần được an ủi.
Trịnh Thanh Vy ngạc nhiên một chút, nhưng lòng thì ấm áp: “Xếp hàng chán lãm” “Không sao. Vừa rồi đụng phải chị, xem như là tôi đền bù đi. Chỉ cần chị không chê phiền là được rồi” Lúc này, chỉ cần có ai đó có thể đồng hành với cô, cho dù đó chỉ là người lạ thì cô ta cũng cảm động đến mức muốn rơi nước mắt.
Cảm giác này giống như đang đi lạc trên sa mạc một lúc lâu bỗng gặp phải ốc đảo.
Cô ta luôn nghĩ mình là một người phụ nữ mạnh mẽ. Nhiều năm trôi qua như vậy trái tim cô ta dân dần được mài thành kim cương.
Không chê vào đâu được.
Nhưng mà…
Gần đây, cô ta mang thai, ốm nghén rất nhiều lại không được ai chăm sóc, cô đơn đến bệnh viện và phát hiện ra rằng, thực ra… cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường.
Cô ta cũng biết đau.
Cần quan tâm.
Cần an ủi.
Từ đầu đến cuối, tất cả sức mạnh của cô ta chỉ là lớp ngụy trang…
Kết quả là Du Ánh Tuyết ngồi trên hàng ghế ngoài hành lang cùng Trịnh Thanh Vy.
“Trước kia tôi từng nghĩ cô chỉ là một đứa trẻ. Thành thật mà nói, thật khó tưởng tượng một người đàn ông như Kiều Phong Khang lại thích một cô gái nhỏ như cô”
Trịnh Thanh Vy ăn ngay nói thật: “Tôi không nói rằng cô không tốt, nhưng… cô biết đấy, khoảng cách tuổi tác của hai người không hề nhỏ nên suy nghĩ chắc cũng có sự khác biệt” Du Ánh Tuyết ngạc nhiên:“Làm sao chị biết chuyện của tôi và Phong Khang…”
Trịnh Thanh Vy cười: “Người từng trải thôi, ánh mắt rất độc. Hơn nữa tôi biết Phong Khang nhiều năm rồi, cũng có chút hiểu biết về anh ấy. Nhiều năm như vậy rồi làm gì có một người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh anh ấy? Đặc biệt là ánh mắt của anh ấy khi nhìn cô, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy. Không chỉ có sự dịu dàng mà còn là… ham muốn chiếm hữu, muốn giữ cô làm của riêng. Trong mắt đàn ông, một khi phát ra tín hiệu này, nghĩa là anh ấy rất yêu A” co.
Trịnh Thanh Vy quay đầu lại nhìn về phía cô: “Tôi không nói sai, đúng không?” “..
Du Ánh Tuyết im lặng một lúc lâu…
Một cơn đau âm ỉ ở ngực.
Trái tim giống như đang bị một bàn †ay to lớn không ngừng nhào nặn, như muốn nghiền nát.
Dường như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.
Nó đau đến mức cô thậm chí không thể thở nổi.
Thật lâu sau, cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên, cười nói: “Đúng vậy.
Thật ra…
Cô hơi hơi dừng lại.