Cô vừa nói vừa tìm giẻ lau bước đến, vùi đầu dùng hết sức mà lau.
Thỉnh thoảng, cô lại không nhịn được len lén nhìn vẻ mặt của mẹ, khi đối diện với ánh mắt của bà ấy thì lập tức cười cười lấy lòng.
Dáng vẻ dè dặt, nơm nớp lo sợ của cô rất đáng thương.
Lâm Vân Thanh nhìn bóng dáng nho nhỏ kia, trong lòng đều tràn đầy khổ sở. Thế nhưng bà ấy lại ép buộc bản thân không được mềm lòng.
Đợi đến khi Du Ánh Tuyết lau đến đầu giường, bà ấy khẽ hít sâu một hơi
rồi dùng sức níu tay Du Ánh Tuyết lại.
“Du Ánh Tuyết, con đừng đi loanh quanh trước mặt mẹ nữa, bây giờ mẹ không muốn nhìn thấy con. Con trở về nhà họ Kiều đi, ở đó mới là nhà của con. Ở đây không có liên quan gì đến con cả, mẹ có ra sao cũng không liên quan đến con”
Lạnh lùng.
Vô tình.
Khiến chóp mũi Du Ánh Tuyết đau xót.
Lúc này, ngay cả bà chủ nhà cũng thấy có gì đó không đúng.
“Mẹ, mẹ có muốn uống nước không? Con đi đun nước, sau đó rót cho mẹ một ly nhé” Du Ánh Tuyết rất cố gắng nuốt nước mắt ngược trở vào trong, chỉ dùng nụ cười rực rỡ để đối
mặt với Lâm Vân Thanh.
Cô rút tay về, cố gắng tỏ vẻ ung dung, nụ cười trên mặt cũng vô cùng tươi tắn.
Sau đó, cô quay sang hỏi bà chủ nhà: “Dì, ở đây có ấm đun nước không?”
“Có chứ, trong phòng bếp đều có đủ cả”.
Không muốn rơi nước mắt trước mặt mẹ, Du Ánh Tuyết vội vàng di chuyển đến phòng bếp để nấu nước. Ngay lúc đi vào trong, cô vẫn không quên nói với bà chủ nhà: “Dì, làm phiền dì trò chuyện với mẹ cháu một lúc, cháu sẽ lập tức đi ra thôi”.
“Yên tâm đi nấu nước đi” Bà chủ nhà đáp lại một tiếng. Du Ánh Tuyết đóng cửa lại, một
mình đứng trong phòng bếp, bất lực dựa lên cửa.
Cô không hiểu tại sao tình yêu của mình lại cực khổ như vậy, thế nhưng... cho dù là ông bà nội hay là mẹ... phản ứng như vậy cũng đúng thôi...
Du Ánh Tuyết hít sâu một hơi, cô khẽ lắc đầu để xua tan những suy nghĩ này. Kế đó cô lại tìm bình nước rồi đổ nước vào, nghe thấy âm thanh “ù ù” của tiếng đun nước, cô chỉ cảm thấy hốc mắt mình ê ẩm vô cùng khó chịu.
“Tại sao cô lại đối xử hung dữ với con gái của mình như vậy chứ?” Bà chủ nhà không nhịn được hỏi.
“Lúc trước cô tìm kiếm Du Ánh Tuyết cực khổ như vậy, bây giờ người đã ở trước mặt cô rồi thì nên cẩn thận lấy lòng đi. Nếu như có còn lạnh nhạt như thế, cẩn thận con bé trở về với cha
mẹ nuôi đấy”
Hốc mắt Lâm Vân Thanh lập tức long lanh sóng nước.
Thật ra thì làm sao bà ấy đành lòng khiến cho Du Ánh Tuyết khổ sở chứ? Chỉ là...
Bà ấy đau lòng lắc đầu than thở: “... Một lời khó nói hết, tóm lại là... tại tôi không tốt nên đã liên lụy con gái mình”
“Đừng nói những lời không hay này nữa, nếu như thật sự số mạng không tốt thì ông trời còn để cô tìm lại được con gái hay sao? Cô nhìn xem con gái của cô ngoan ngoãn đến chừng nào, tuy rằng đã được người tốt nuôi dưỡng nhưng vẫn tha thiết với cô như thế. Bên ngoài có biết bao người không tim không phổi, cha mẹ nuôi có hoàn cảnh tốt thì không cần cha mẹ ruột nữa”
“Đúng vậy... Ánh Tuyết là một đứa bé ngoan” Trong lòng Lâm Vân Thanh đã vui mừng được một chút.
Cũng bởi vì cô là một đứa bé ngoan nên bà ấy càng không muốn để cho bất kỳ ai làm tổn thương cô cả.
Ngoại trừ ép buộc con mình phải tránh xa mình ra thì người làm mẹ như bà ấy không thể làm gì hơn được.
Trong lúc hai người đang trò chuyện, Du Ánh Tuyết đi ra.
Sự vui vẻ trên mặt Lâm Vân Thanh lập tức thu lại, thay vào đó là giả vời lạnh lùng.
Du Ánh Tuyết bưng lấy hai ly trà nóng, đầu tiên là rót cho bà chủ nhà một ly, sau đó lại đưa ly khác cho mẹ.
Cô cẩn thận quan sát sắc mặt của Lâm Vân Thanh, thấy bà ấy vẫn xụ mặt
như cũ thì trong lòng lại hơi lo lắng bất an.
“Mẹ, con để nước của mẹ ở đây nhé, đợi một lát nguội bớt thì sẽ đút cho mẹ”
Du Ánh Tuyết đặt trà nóng lên đầu giường.
Trong lòng Lâm Vân Thanh thầm hạ quyết tâm, bà ấy đưa tay ra trực tiếp hất văng ly nước xuống đất.
“Choáng” một tiếng, âm thanh chiếc ly bị đập tan nát.
Nước nóng vang khắp nơi.
Tung tóe đến trên tay Lâm Vân Thanh, lập tức khiến cho làn da bà ấy đỏ bừng lên.
Du Ánh Tuyết vô cùng kinh ngạc, cô vội vàng tỉnh hồn lại rồi hô lên: “Mẹ, để con xem vết thương của mẹ một lát
đi.”
Bà chủ nhà cũng sững sờ. “Không cần” Lâm Vân Thanh đẩy tay cô ra, gương mặt tràn đầy lạnh lùng: “Con không cần còn phải thương xót, chúng ta không có quan hệ gì cả”
Chỉ cần nhìn sơ thì Du Ánh Tuyết đã thấy bàn tay mẹ bị nóng đến đỏ bừng.
Trong lòng cô lập tức đau nhói, Du Ánh Tuyết nhanh chóng đứng thẳng người lên đi lấy hộp thuốc mang về từ bệnh viện.
Cuối cùng, bên trong chỉ tìm được một hộp thuốc mỡ.
“Mẹ, mẹ tức giận thì cũng nên cẩn thận một chút, trước tiên thoa chút thuốc đã rồi lại nói sau” Cô vừa nói vừa nắm lấy tay mẹ mình.
Lâm Vân Thanh vẫn từ chối như cũ, lạnh nhạt đẩy tay cô ra.
Cả người Du Ánh Tuyết đứng không vững, lảo đảo ngã về sau một bước, suýt chút nữa đã ngã ngồi trên đất.
Lâm Vân Thanh cố gắng không để mình mềm lòng, bà ấy xoay mặt đi, dứt khoát không nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của con gái, thế nhưng trong hốc mắt đã đỏ bừng lên.
Thấy mẹ lạnh nhạt với mình, chóp mũi Du Ánh Tuyết hơi chua xót, bàn tay cầm thuốc của cô chợt run lên.
“Mẹ, rốt cuộc là mẹ muốn thế nào thì mới chịu để ý đến con?”.
Lâm Vân Thanh nhắm hai mắt lại: “Mẹ đã nói rất rõ rồi, nếu như con cố ý muốn ở bên cạnh cậu ấy thì mẹ vĩnh viễn sẽ không nhận con. Chẳng những
mẹ không cho phép hai người ở bên nhau mà càng sẽ không cho phép hai đứa kết hôn”.
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của bà ấy càng nặng nề hơn giống như rít từng chữ từ kẽ răng vậy.
Bà chủ nhà ở bên cạnh nghe xong thì chợt bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là chuyện như vậy nên hai người mới ầm 1. Du Ánh Tuyết à, cháu là một đứa bé ngoan, bây giờ mẹ cháu lại đang trong tình huống đặc biệt, cháu đừng không nghe lời mẹ mà. Bây giờ cháu còn nhỏ, đang tuổi đi học nên đừng yêu đương thì sẽ tốt hơn”.
Du Ánh Tuyết lo sợ nhìn chằm chằm vào mu bàn tay đỏ bừng của mẹ, cô không nói gì mà chỉ khụy gối xuống: “bịch” một tiếng quỳ trên đất.
Lâm Vân Thanh vô cùng chấn
động, quay mặt sang nhìn cô.
Bà chủ nhà cũng sửng sốt trong chốc lát.
“Du Ánh Tuyết, con!” Lâm Vân Thanh quát lên một tiếng.
Du Ánh Tuyết cố chấp quỳ xuống, hai mắt cố chấp nhìn chằm chằm vào bà ấy.
Hốc mắt bà ấy đỏ bừng, trong lòng đã mềm nhũn.
Thế nhưng, tuy mềm lòng nhưng ngoài miệng vẫn lạnh lùng như cũ: “Con đừng tưởng rằng quỳ như vậy thì
mẹ sẽ đồng ý. Nếu như con muốn quỳ thì cứ quỳ đi, quyết định của mẹ tuyệt đối sẽ không dao động đầu”.
“Mẹ, con thật lòng yêu anh ấy mà.”
“Yêu?” Lâm Vân Thanh bật cười, trong mắt ánh lên nước mắt: “Du Ánh
Tuyết, đừng tưởng rằng yêu đương là chuyện dễ dàng như vậy. Trên thực tế, tình yêu về sau sẽ có rất nhiều điều xấu xa mà con không thể tưởng tượng được đâu”.
“Con không cần biết về sau sẽ như thế nào, nhưng mà... ít nhất con biết rằng bây giờ con rất tốt” Du Ánh Tuyết giữ vững.
Bởi vì yêu, nên tất cả mới có thể kiên trì như thế.
“Tốt sao? Con có biết nhà họ Kiều..” Lâm Vân Thanh nói đến đây thì bỗng nhiên dừng lại. Giờ phút này, bà ấy muốn nói hết tất cả mọi chuyện ra.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ say đắm của con gái thì từ đầu đến cuối lại không thể mở miệng được.
Làm sao bà ấy đành lòng đánh tan giấc mộng tình yêu tốt đẹp của con gái
mình chứ?
“Mẹ, mẹ muốn nói gì vậy?” Du Ánh Tuyết thấy mẹ không tiếp tục nói hết câu thì lên tiếng chất vấn.
Dáng vẻ mẹ muốn nói lại thôi khiến cho cô vô cùng tò mò, cô luôn cảm thấy sau lưng chuyện này có rất nhiều chuyện liên quan đến nhà họ Kiều mà cô không biết.
“Không có gì cả.” Lâm Vân Thanh lắc đầu: “Nếu như con vì cậu ấy mà. quỳ xuống như vậy thì cứ quỳ đi, nhưng mà con phải biết rằng cho dù con quỳ bao lâu đi nữa thì mẹ cũng không thay đổi quyết định đâu”
Du Ánh Tuyết vẫn luôn quỳ ở mép giường.
Mười phút sau, đầu gối đã đau nhói.
Hai mươi phút sau, hai chân vừa đau vừa tê dại.
Nhưng mà từ đầu đến cuối lưng của cô vẫn luôn ưỡn lên thẳng tắp, chưa từng dao động.
Lâm Vân Thanh nhắm chặt hai mắt lại, nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý đến cô nữa.
Bà chủ nhà ngồi một lát, thấy tình hình rối rắm như thế cũng không dám ở lâu, đành lên tiếng rời đi.
Toàn bộ căn phòng chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người, chỉ có đôi mắt luôn luôn mở ra đã bán đứng tâm trạng lúc này của Lâm Vân Thanh,
Trước cửa, bỗng nhiên xuất hiện một bóng hình cao lớn.
Du Ánh Tuyết khẽ ngẩng đầu lên. Bóng người quen thuộc đột nhiên
đập vào mắt cô.
Giống như nơi vị trí mềm mại nhất trong ngực vừa bị chạm vào, tất cả những đau đớn khổ sở khi nhìn thấy anh đều được thu lại, vô cùng yên tâm. Du Ánh Tuyết nhìn thấy anh, chóp mũi lập tức chua xót.
Gần như cô lập tức muốn xông qua đó, vùi đầu vào ngực anh.
Lâm Vân Thanh cũng nhìn thấy anh, trong ánh mắt đều tràn đầy vẻ lạnh lùng.
Kiều Phong Khang khẽ vuốt cằm, chào hỏi bà ấy: “Dì Thanh”
Anh cũng không để ý đến Lâm Vân Thanh không hề mời mình vào cửa, Kiều Phong Khang tự mình bước đến bên cạnh Du Ánh Tuyết.
Kể từ khi anh xuất hiện, đến khi
anh bước đến gần cô lúc này, tầm mắt Du Ánh Tuyết vẫn luôn si ngốc dừng trên người anh.
Biết rõ mẹ không thích bọn họ ở bên nhau, nhưng mà...
Người đàn ông này có một loại ma lực giống như khoác ánh hào quang vậy, khiến cho cô không thể dời mắt đi được.
“Đứng lên đi” Kiều Phong Khang giơ tay bắt lấy cánh tay Du Ánh Tuyết.
Chân mày anh khẽ nhíu lại, làm sao anh nhẫn tâm để Du Ánh Tuyết chịu khổ như vậy chứ?
"..” Du Ánh Tuyết lắc đầu, tiếp tục giữ vững.
Kiều Phong Khang không nói lời nào, trực tiếp kéo cô từ dưới đất đứng lên. Hai chân cô đã quỳ đến mức tế
rần, không hề có một chút sức lực nào cả. Lúc này, bị anh ôm kéo lên như thế, cả người cô đều đứng không vững ngã vào trong ngực anh, để mặc anh ôm. lấy mình.
“Quỳ bao lâu rồi?” Chân mày anh càng nhíu chặt hơn.
“... Không lâu lắm” Du Ánh Tuyết cẩn thận nhìn đến mẹ đang nằm trên giường.
Rõ ràng cô cũng nhận thấy, sau khi mình được kéo lên, trên mặt mẹ cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ cháu đang ở đây, chú đừng có lạnh mặt mà.” Du Ánh Tuyết kéo lấy tay áo của anh, nhỏ giọng nói với Kiều Phong Khang.
Gương mặt lạnh bằng của anh thật sự rất dọa người.
Thật ra cô cũng đã quen rồi nhưng mà cô lại sợ mẹ sẽ càng có ấn tượng kém với anh hơn nữa.
Bây giờ Kiều Phong Khang không hề quan tâm đến hình tượng của bản thân, anh chỉ tự ý ngồi xổm người xuống. Trên đầu gối cô đã quỳ thành một vết bầm màu tím, khiến chân mày anh lập tức chau lại.
Còn dám nói là quỳ không bao lâu?
Anh cúi người xuống xoa xoa đầu gối cho cô, rất cẩn thận, rất dịu dàng.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến khiến trong lòng Du Ánh Tuyết như được chảy qua một dòng nước ấm.
Từ trên nhìn xuống dưới, cô chỉ có thể nhìn thấy sau ót của anh. Thế nhưng Du Ánh Tuyết biết...
Giờ phút này, trên gương mặt tuấn
tú kia nhất định tràn ngập sự quan tâm CÔ.
Cô nghĩ nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì người ngoài nhất định rất khó tưởng tượng được Kiều Phong Khang cao ngạo trước nay cũng có thời khắc như vậy...
Nhưng mà thời khắc anh dịu dàng đều chỉ thuộc về một mình Du Ánh Tuyết cô mà thôi!
Cô có tài đức gì chứ?
“Còn đau không?” Kiều Phong Khang hỏi.
Giọng nói trầm thấp kéo lại suy nghĩ của Du Ánh Tuyết, cô động tình đưa mắt nhìn anh, lắc đầu nói: “Không đau..”
“Em không có cảm giác gì sao? Đã bầm tím thành như vậy rồi mà còn
không đau à?”
Anh tức giận, giọng nói vẫn hung dữ như cũ. Thế nhưng sự quan tâm lại vô cùng rõ ràng, không thể nghi ngờ được.
Du Ánh Tuyết cười: “Thật sự không đau mà”
Lâm Vân Thanh ở bên cạnh thấy vậy, ánh mắt lại hơi sâu lắng.
Không phải bà ấy chưa từng trải qua chuyện tình yêu, nếu nhớ lại thì chuyện giữa bà ấy và Du Tuấn cũng có rất nhiều ký ức tốt đẹp.
Giờ phút này, ánh mắt Kiều Phong Khang nhìn Du Ánh Tuyết, bà ấy cũng hiểu rõ đó là ánh mắt gì.