“Cô Hoàng là một cô gái rất tốt, với lại, cô ta rất thích anh, anh và cô ta ở bên nhau, sẽ rất hạnh phúc. Còn chúng ta…”
Tô Hoàng Quyên khựng lại:
“Giữa chúng ta, có thù hận có câu chuyện có xúc động, chỉ là không có tình yêu…bởi vậy, không nhất thiết phải miễn cưỡng đối phương, miễn cưỡng bản thân.”
Cách qua cánh cửa, truyền lại giọng cười khẽ của Kiều Quốc Thiên:
“Cô nói không sai, giữa chúng ta, đích thật chưa từng có tình yêu…nếu như không phải vì hận, hai chúng ta sớm thì đã là hai người xa lạ không quen biết nhau rồi!”
Cô ta nhắm mắt lại, đôi mắt rất lâu cũng không có mở ra.
Ướt đẫm thấm trên cặp lông mi mắt.
Từ sau khi anh ta về thành phố A, giữa họ, lại trở về đến hai con đường song song nhau, lần nữa trở thành người xa lạ không quen biết nhau.
Chỉ nghĩ thôi, thì đã xót xa trong lòng.
Kiều Quốc Thiên cũng không có ở lại thêm.
Đêm đó, trong căn nhà thuê, cho tới khi trời sáng, cô ta mới dần dần ngủ thiếp đi. Mơ một giấc mơ, trong mơ, anh ta và Hoàng Thiên Nhi nắm tay nhau bước vào lễ đường hôn lễ.
Còn một bên khác…
Anh ta ngồi trong phòng sách ở khách sạn, hút thuốc hết nguyên một đêm.
Ngày hôm sau.
Khi Tô Hoàng Quyên đến khách sạn, trong nhà bếp truyền lại tiếng cười ríu rít như chuông của Hoàng Thiên Nhi: “Có thể hay không thể thành công đấy?”
“Hãy đứng ở một bên thôi là được, rất nhanh làm được ra.”
Tô Hoàng Quyên ló đầu ra nhìn.
Hoàng Thiên Nhi phát hiện cô ta, lập tức chia sẻ với cô ta: “Chị Hoàng Quyên, Quốc Thiên đang làm bánh ngọt cho em đấy. Cùng nhau ăn nha!”
Tô Hoàng Quyên nhìn Kiều Quốc Thiên, ánh mắt anh ta rất lạnh lùng, chạm mắt nhìn cô ta một giây sau, thì rời ánh mắt đi rồi. Nhìn về trên lò nướng.
Sắc mặt trầm lặng, khiến người ta nhìn không ra đang nghĩ cái gì.
Tô Hoàng Quyên bỗng nhiên rất ngưỡng mộ Hoàng Thiên Nhi. Lần trước anh ta tìm tới Lâm Văn Đông học làm bánh ngọt, vốn dĩ cô ta tường rằng anh ta chỉ là nói nói qua mà thôi.
Sau đó, một thời gian rất dài, cô ta cũng thẫn thờ thất thần. Kiều Quốc Thiên làm xong đồ ngọt, dẫn theo trợ lí ra ngoài bận công việc rồi.
Hoàng Thiên Nhi múc muỗng bánh ngọt để Tô Hoàng Quyên thử mùi vị, Tô Hoàng Quyên từ chối không được, thử ở trong miệng, đắng đấy.
Đối mặt với ánh mặt kì vọng của Hoàng Thiên Nhi, cô mỉm cười, gật đầu nói: “Rất ngon.”
Buổi chiều.
Hoàng Thiên Nhi kéo cô ta ra ngoài đi dạo. Tô Hoàng Quyên tâm trạng không tốt, ra ngoài đi dạo thì cứ xem như là thư giãn cũng tốt, dù sao cũng thoải mái hơn so với việc ủ rũ trong căn phòng.
“Chúng tôi lấy bộ quần áo này. Bộ này cũng lấy! Còn có bộ này!”
Hoàng Thiên Nhi một hơi mua rất nhiều, từ áo tới quần, rồi tới giày, đều là kích thước của Tô Hoàng Quyên.
Đến quán cà phê, lúc hai người ngồi xuống nghỉ ngơi, Hoàng Thiên Nhi đem toàn bộ đồ tặng hết cho Tô Hoàng Quyên.
Tô Hoàng Quyên cùng lúc kinh ngạc, lắc tay từ chối: “Tôi chỉ là nhân viên khách sạn, không được nhận những món quà này. Cô Hoàng, lòng tốt của cô tôi nhận trước rồi.”
“Chị cầm lấy đi.” Hoàng Thiên Nhi mỉm cười đem quần áo đẩy về lại, nhìn Tô Hoàng Quyên, đột nhiên vừa cười vừa hỏi: “Chị Hoàng Quyên, em lựa những kích thước này cho chị đều không có sai chứ?”
“Ừm, không có sai.” Đích thực đều là kích cỡ của cô ta.
“Vậy chị không cảm thấy kì lạ làm sao mà em biết rõ như thế kích thước của chị à?”
Tô Hoàng Quyên hơi ngẩn người. Nụ cười trên mặt của Hoàng Thiên Nhi, khiến trong lòng cô ta theo phản ứng bản năng thóp chặt lại, không biết có phải là ảo giác không, cứ cảm thấy…
Cô gái này, có vẻ như biết rõ hết mọi thứ vậy.
“Quốc Thiên quét qua thẻ để mua quần áo cho chị. Trên tài liệu hiện thị kích thước của chị, lúc đó em nhìn thấy thì nhớ lại rồi. Trí nhớ của em có phải là rất tốt không?”
Hoàng Thiên Nhi vẫn giữ nét cười ngây thơ đó. Tô Hoàng Quyên đột nhiên cảm thấy giống như bị một bàn tay lớn bóp chặt cổ lại vậy, có chút hơi khó thở.
Thì ra…cô ta đúng thật cái gì đều biết…
“Cô Hoàng rất có tâm tư.”
“Thật ra cũng không phải, chỉ vì em rất yêu anh ta, bởi vậy, trên người anh ta khó tránh sẽ dùng nhiều tâm tư hơn.” Cô ta mỉm cười, cầm muỗng nhẹ nhàng khuấy đều cà phê: “Thật ra, em còn biết nhiều hơn nữa…”
“Ví dụ sao?”
“Chị là vợ trước của anh ta, hai người còn có qua một đứa bé, bởi vậy, anh ta đối với chị có một cảm giác khác, em không cảm thấy kì lạ chút nào, Chỉ là…Cô Tô, tôi cũng hi vọng cô có thể hiểu được, vợ trước nói chung vẫn là thời gian trước, qua đi cũng vẫn là qua đi.”
Hoàng Thiên Nhi sửa lại cách nói, cũng nghiêm túc hơn, không còn là vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ trước đây nữa, mà là một người phụ nữ kiên định bảo vệ tình yêu của bản thân:
“Tôi và Thiên Quốc sớm đã đính hôn, qua một thời gian nữa thì sẽ kết hôn. Và bây giờ cô xen vào chúng tôi, cô chính là kẻ thứ ba. Với lại…tôi không chỉ sẽ toàn tâm toàn ý yêu anh ta, khiến anh ta hạnh phúc, trên sự nghiệp của anh ta tôi cũng tuyệt đối là trợ thủ của anh ta. Tôi tin rằng, những thứ này cô đều làm không được. Với lại, ngược lại, nếu như anh ta lựa chọn cô rồi, cha tôi sẽ không buông tha cho anh ta. Đến lúc đó, cô không những không giúp được anh ta, còn sẽ trở thành cục đá vướng chân trên sự nghiệp của anh ta.”
Hoàng Thiên Nhi nói mỗi một câu nói, đều trên trọng điểm.
Họ sớm đã không còn trẻ, chịu nhiều cực khổ như vậy rồi, qua nhiều năm như thế rồi, trong lòng cô ta rất rõ, tầm quan trọng của sự nghiệp đối với một người đàn ông.
Cô ta đã mệt mỏi rồi.
Cũng không còn dũng khí và sức mạnh vì tình yêu như con thiêu thân lao vào lửa, cô ta tin rằng, anh ta cũng không còn có nữa.
Họ đều đã qua cái tuổi xúc động, đã qua sự ngông cuồng vì tình yêu mà tan xương nát thịt.
“Tôi biết rồi. Yên tâm đi, tôi chưa từng suy nghĩ qua sẽ phải làm phiền hai người.”
“Vậy thì tốt.” Hoàng Thiên Nhi có vẻ như thở phào, uống một ngụm cà phê, mới tiếp tục nói: “Thôi thì hôm nay cô đi đi.”
Tô Hoàng Quyên cau mày.
“Cô yên tâm, tôi không phải muốn sa thải cô. Tôi biết bây giờ cô không có thân phận, không dễ tìm việc làm. Bởi vậy, tôi cố tình sắp xếp cô ở một khách sạn khác. Buổi chiều hôm nay cô tới bên đó báo cáo có mặt đi, chỗ ở tôi cũng đã sắp xếp xong cho cô rồi, cô tới rồi tự nhiên sẽ có người dẫn cô đi. Đây là vé xe tôi mua cho cô.”
Hoàng Thiên Nhi đẩy tấm vé xe đến trước mặt cô.
Tô Hoàng Quyên ngẩn ngơ ra nhìn, nở nụ cười đau khổ.
Rất rõ ràng, cô ta là sớm đã sắp xếp xong xuôi hết tất cả các việc. Và lần này sẽ qua đây, đều là có chuẩn bị mà đến.
Tô Hoàng Quyên không có không gian để từ chối. Cô ta là vợ chưa cưới của anh ta, còn cô ta, chẳng qua là kẻ thứ ba trong cuộc tình này mà thôi.
Ngay hôm đó, cô liền thu dọn đồ đạc, rời khỏi rồi. Ngồi xe, trên đường đi về phía một khách sạn khác, cứ đang suy nghĩ, khi Kiều Quốc Thiên phát hiện cô ta không còn nữa…lại sẽ là phản ứng như thế nào…
Hoặc là…
Anh ta còn sẽ nhớ tới cô ta chứ?
Có khi nào từ bỏ của cô ta, thật ra khiến anh ta nhẹ nhõm?
Tô Hoàng Quyên tự nhiên mà biến mất rồi.
Liên tiếp năm ngày, anh ta đều uống say mèm trở về. Hoàng Thiên Nhi đợi trong căn phòng, cô ta cũng không giận, càng không gây sự với anh ta, chăm sóc cho anh ta thật tốt.
Có một hôm buổi tối, Kiều Quốc Thiên tưởng nhầm cô ta là Tô Hoàng Quyên, xém chút có được cô.
Nhưng mà, thật sự là say tới không biết trời đất, đến cuối cùng cũng không có làm được gì rồi thôi, tỉnh dậy mới phát hiện xém chút là ngủ nhầm người rồi.
Nhìn khuôn mặt bé nhỏ đơn thuần của Hoàng Thiên Nhi, trong lòng anh ta cứ trống trải, nhưng cuối cùng cũng không có nhắc qua “chia tay” hai chữ với cô ta. Cô ta là cô gái tốt, xứng đáng được dịu dàng đối xử.
Trong một khách sạn khác.
Mấy ngày sau, Tô Hoàng Quyên ói rồi. Đến bệnh viện kiểm tra, lại nói cô ta có thai rồi.
Rõ ràng thuốc tránh thai đều có uống theo đúng thời gian, chuyện có thai này quả là buồn cười. Tô Hoàng Quyên tức nhiên là không tin rồi. Nhưng mà, kiểm tra rồi lại kiểm tra, đổi một bệnh viện rồi lại một bệnh viện, kết quả vẫn là có thai.
Đây là sao?
Cô ta cầm kết quả kiểm tra, có chút lờ mờ. Trong phụ khoa, giống tuổi tác của cô ta kiểm tra ra được có em bé, đều là vui vẻ khó che giấu được.
Duy nhất cô…
Không phải không kích động, không phải không hưng phấn. Nhưng mà, đứa con này…mình nên để nó làm như thế nào?
Bác sĩ xem ra được do dự chần chừng của cô ta, khuyên cô ta:
“Tuổi tác của cô cũng không còn nhỏ rồi, bây giờ sinh đứa con vẫn là cao niên sản phụ, tuy chưa kết hôn, nhưng mà, tôi đề nghị cô sinh đứa bé này ra đi. Thai đầu tiên đã không giữ lại được, đối với sức khỏe vốn thì có ảnh hưởng rất lớn. Đi về thương lượng thật tốt với bạn trai của cô đi nhé.”
Bạn trai…
Cô ta không có bạn trai…
Tô Hoàng Quyên thất thần dọc đường đi về. Buổi tối, nằm trên giường một người, mơ một giấc mơ.
Trong mơ, là hình ảnh ngày anh ta trong giam ngục mấy năm trước đó, lúc cô ta nói phải bỏ đứa bé, xém chút bị anh ta bóp cổ chết.
Cô bỗng dưng từ trong giấc mơ giật mình tỉnh dậy, trên lưng toàn là mồ hôi lạnh.
Nếu như lần này, mình lại cái gì cũng không nói với anh ta, đơn phương quyết định sinh mạng của đứa bé, có phải là sẽ chỉ để anh ta càng hận sâu hơn?
Với lại…
Đứa bé này, cô ta muốn giữ lại. Thật sự, rất muốn…
Cô ta cũng sợ, sợ một khi không còn đứa bé này, sau này, cô ta bèn không còn có cơ hội làm mẹ nữa rồi.
Trời vừa mới bần sáng, cô ta liền vội đến trạm xe, mua vé xe. Vội vội vàng vàng đi về phía một thành phố khác.
Bây giờ, anh ta chắc vẫn ở trong khách sạn trước đó, còn chưa về thành phố A.
Cũng may, khoảng cách hai chỗ không phải xa lắm, chưa tới hai tiếng đồng hồ thì đến rồi. Dọc đường trên xe lửa, khiến cô ta hơi choáng váng, rất muốn ói, cũng may thuận lợi chịu đựng qua được.
Khi trên đường đầy cát bụi nhanh nhanh đến khách sạn Hoa Bắc, tới quầy lễ tân vừa hỏi, thì trong lòng nguội lạnh hết một nửa.
“Ông Kiều và cô Hoàng vừa đi, gấp chuyến máy bay về thành phố A.”
“Vậy họ đi được bao lâu rồi?”
“Vẫn chưa tới nửa tiếng đồng hồ đấy!”
Vẫn chưa tới nửa tiếng đồng hồ…cũng tức là nói, nếu như bây giờ mình vội đến sân bay, còn rất có khả năng có thể gặp được anh ta!
Tô Hoàng Quyên vừa nghĩ vậy, hầu như là lập tức chặn chiếc xe taxi, chạy như bay về phía sân bay.
Cô ta của bây giờ, trong đầu nghĩ toàn chuyện của đứa con. Những lời của Hoàng Thiên Nhi nói với mình, quả thật không sai, nếu như cô ta phá hoại đi mối quan hệ giữa họ, vậy sự nghiệp của Kiều Quốc Thiên nhất định sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn. Nhưng mà, bây giờ cô không là một người rồi!
Cho dù cô ta có thể không tranh không giành, nhưng mà, đứa bé không như nhau!
Đứa con của cô ta, cô ta muốn cho nó một gia đình khỏe mạnh lại hoàn chỉnh. Cái người khác có, cô ta cũng muốn cho đứa con.
Nói cô ta ích kỉ cô ta cũng chịu. Tô Hoàng Quyên cô ta chưa từng là người vô tư vô lợi.
Sân bay, trong khu hàng không T2, khắp nơi đều là người.
Tô Hoàng Quyên ngước đầu nhìn lịch chuyến bay, sáng sớm duy nhất một chuyến bay tới thành phố A, chính là ba mươi phút sau.
Rất có khả năng bây giờ anh ta đã qua kiểm tra an ninh rồi.
Cô ta lấy điện thoại ra, một lần lại một lần gọi cho số của anh ta. Nhưng mà, điện thoại đối phương lại luôn trong cuộc gọi.
Trong lòng cô ta bồn chồn khó yên, đi đến cửa kiểm tra an ninh đường đi VIP. Đường đi VIP chỉ vài người đó, vừa nhìn qua, hoàn toàn không có nhìn thấy người anh ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!