“Cộp!” một tiếng, tiếng vỡ vụn của chiếc ly vang vọng khắp căn phòng, những mảnh thủy tinh văng đầy trên mặt đất.
Những người đang đứng bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, thậm chí không dám thở mạnh.
“Cút!” Kiều Quốc Thiên giơ tay chỉ về phía ngoài: “Đi thay quần áo và tắm rửa sạch sẽ cho mình rồi lăn về đây ngay cho tôi.”
Tô Hoàng Quyên đang định đi ra ngoài bỗng dừng bước lại, sau đó quay đầu thản nhiên nhìn anh ta: “Anh Quốc Thiên thủ đoạn này của anh quá trẻ con rồi!”
Anh ta nghiến răng nghiến lợi.
Chết tiệt!
Người phụ nữ này thật sự là thiếu đánh mà! Hơn nữa còn rất thiếu dạy dỗ!
Tô Hoàng Quyên tắm rửa trong phòng thay đồ, thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ rồi dựa vào tủ, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Rất rõ ràng Kiều Quốc Thiên chỉ đích danh cô ta đến giúp đỡ chính là vì muốn tra tấn cô ta, e rằng cô ta sẽ không được sống tốt trong một tháng anh ta ở lại đây.
Tuy nhiên không sao, chỉ có một tháng thời gian mà thôi, một tháng sau anh ta sẽ phải trở lại thành phố An Lập, đến lúc đó...thật sự sẽ không còn sự tiếp xúc nào giữa hai người họ nữa.
Nghĩ tới đây Tô Hoàng Quyên thở phào nhẹ nhõm, nhưng giây tiếp theo trong lòng lại dâng lên nỗi mất mát vô cớ, không có ngôn từ nào có thể diễn tả nổi.
Cô ta lắc đầu cũng không cho phép mình suy nghĩ sâu xa hơn.
Cánh cửa phòng thay đồ bị đẩy ra. Tô Hoàng Quyên lập tức giấu đi vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt theo bản năng, trở lại dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày.
“Hoàng Quyên, Tổng giám đốc Quốc Thiên kêu tôi báo với cô, nhanh tới đó đi.”
Là người đồng nghiệp lúc trước dọn dẹp vệ sinh trong phòng anh ta.
Tô Hoàng Quyên gật đầu rồi nhét bộ quần áo đã thay ra vào tủ.
“Trước đây cô và Tổng giám đốc Quốc Thiên có quen biết phải không?” Người đồng nghiệp nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi khó tránh khỏi tò mò.
“...” Tô Hoàng Quyên không lên tiếng, cũng không có thói quen kể chuyện riêng tư của mình cho người bên cạnh.
“Có vẻ như anh ta rất có thành kiến với cô. Có phải trước đây cô đã đắc tội với anh ta không? Nên mới đổ cà phê lên đầu cô như vậy, đúng là quá tàn nhẫn.”
Tô Hoàng Quyên quay sang liếc nhìn cô ta một chút rồi thờ ơ nói: “Làm việc chăm chỉ nhé, tôi đi làm việc của mình đây.”
Chờ cô ta đi khỏi đối phương mới lẩm bẩm đầy khó chịu: “Thái độ gì vậy! Vì thế mới đáng bị bắt nạt mà!”
Khi Tô Hoàng Quyên trở lại phòng 8013, Kiều Quốc Thiên đang ngồi trong phòng xem tài liệu.
Anh ta đã cởi bỏ bộ âu phục lịch sự ban đầu mà thay vào đó là một chiếc áo chui đầu màu xám, trông rất thoải mái và trẻ trung.
Chẳng trách khi mấy cô gái trẻ dọn phòng đó đều nói rằng khách hàng của Tổng giám đốc Hoàng rất đẹp trai.
Tô Hoàng Quyên không cho phép mình ngây ngẩn, chậm rãi đi tới và giành lên tiếng trước: “Anh Quốc Thiên, xin hỏi có điều gì cần dặn dò hay không?”
“Tôi đói rồi.” Anh ta không thèm ngẩng đầu lên.
“Vậy anh muốn ăn gì?”
“Đồ ngon nhất.”
“Tô Hoàng Quyên ngẫm nghĩ một chút: “Tôi sẽ chuẩn bị ngay bây giờ.”
Anh ta vẫn chưa kịp nói gì thì cô ta đã xoay người đi tới nhà bếp.
Biết chắc rằng tránh không khỏi việc anh ta kén cá chọn canh, nên Tô Hoàng Quyên cố ý nhờ Lâm Văn Đông tự mình xuống bếp.
Cô ta viết ra một vài món ăn mà anh ta thích rồi liên tục dặn dò: “Đừng bỏ hành lá, anh ta ghét nhất mùi hành. Không cho cần lót hành tây xuống đáy nồi, lót nhiều dưa chuột ở dưới đáy một chút, anh ta thích đồ ăn thanh đạm, chỉ dùng súp lơ trắng, các thứ khác không cần phải cho vào.”
Sau khi Lâm Văn Đông điều chỉnh ngọn lửa, nghe thấy cô ta nói như vậy không khỏi ngẩng đầu nhìn cô ta nhiều hơn một chút.
Tô Hoàng Quyên đang nghiêm túc dặn dò thực đơn, bộ dáng trông rất tập trung.
Một lúc sau, quay sang mới chú ý đến anh mắt của anh ta nên nghi ngờ hỏi: “Anh nhìn em làm gì, mau làm đi, muộn quá anh ta rất có thể lại gây phiền phức đó.”
“Ồ.” Lâm Văn Đông cúi đầu, bắt đầu bận rộn nhưng chỉ một lát sau rốt cuộc không nhịn được nữa cất tiếng hỏi: “Những sở thích này của anh Quốc Thiên là do em tự nghĩ ra hay sao?”
Tô Hoàng Quyên sững sờ.
Lâm Văn Đông vừa mới nhắc nhở, cô ta mới nhận ra rằng bao nhiêu đã trôi qua nhưng chính mình lại vẫn nhớ như in những sở thích của anh ta.
Trên thực tế, thời gian ngắn ngủi mà bọn họ kết hôn trước kia, cô ta chưa bao giờ thật sự quan tâm đến những thứ này.
Thì ra có một số chuyện đã âm thầm ghi nhớ trong lòng, chẳng qua ngay cả bản thân mình cũng đều không rõ.
“Là do em đã hỏi qua trợ lý của anh ta, làm phiền anh nhanh tay một chút, em ra ngoài đợi anh.” Tô Hoàng Quyên không chịu nổi ánh mắt dò xét của Lâm Văn Đông nên đặt thực đơn xuống rồi vội vã ra khỏi phòng bếp.
Một lát sau mấy món ăn đã được chuẩn bị xong xuôi.
Tô Hoàng Quyên đẩy xe và chuẩn bị thêm cho anh ta một chai rượu vang đỏ trước khi bước vào phòng 8013 một lần nữa: “Sao đi lâu như vậy?” Kiều Quốc Thiên cau may lại với vẻ mặt không vui.
“Bởi vì món ăn hơi nhiều một chút cho nên làm chậm trễ thời gian.” Tô Hoàng Quyên thong thả giải thích, đặt các món ăn lên bàn: “Anh nếm thử xem, những món này đều do đầu bếp giỏi nhất trong khách sạn của chúng tôi làm đó.”
Kiều Quốc Thiên ném tài liệu trong tay rồi ngồi trước bàn ăn. Mấy món này quả thực đều được làm rất đẹp, quan trọng là...
Đều là những món anh ta thích.
Đôi mắt khẽ nheo lại liếc nhìn cô ta đầy ẩn ý, muốn tìm ra được một chút dấu vết trên khuôn mặt đó.
Nhưng...
Tô Hoàng Quyên lại chỉ kính cẩn chắp tay ở trước người, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của anh ta, trên khuôn mặt chỉ có một nụ cười chuyên nghiệp và máy móc: “Anh nếm thử đi, nếu không thích có thể thay đổi.”
Rõ ràng là đang cười nhưng nụ cười đó lại giả dối đến mức khiến anh ta không còn khẩu vị gì nữa.
Bởi vì quá dửng dưng.
Dửng dưng như thể hai người không hề có bất kỳ mối liên quan nào trước đó, thực sự chỉ đơn giản là mối quan hệ giữa khách hàng và người phục vụ.
Đúng vậy, đối với cô ta mà nói thì giữa họ đã không còn bất cứ mối liên quan nào từ lâu rồi không phải sao?
Người phụ nữ này trước giờ chưa từng có trái tim.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!