Cửa bị người bên ngoài đẩy mạnh.
"Tổng giám đốc Vương, ngài nhất định phải xem xét chuyện này thật rõ ràng, Hoàng Quyên không phải loại người trộm cắp như thế đâu!"
Xông vào là một chàng trai trẻ. Trong nháy mắt, tất cả ánh mắt đều tập trung trên người cậu. Vương Thiên Minh liếc nhìn thư ký, thư ký giới thiệu, nói: "Tổng giám đốc Vương, đây là Giám đốc bên mảng thực phẩm, Lâm Văn Đông."
Kiều Quốc Thiên nhìn về phía Tô Hoàng Quyên, đối diện với người đang cố minh oan cho mình, trên mặt cô ta vẫn không hề có một biểu cảm nào dư thừa.
"Giám đốc Lâm, chuyện như nào thì đương nhiên sẽ được điều tra làm rõ. Nếu như không phải do Tô Hoàng Quyên, ở đây không ai muốn đổ oan cho cô."
Vương Thiên Minh nói tiếp: "Ngoại trừ Tô Hoàng Quyên, tất cả mọi người đi ra hết đi, để chúng tôi nói chuyện riêng."
Lâm Văn Đông cũng phải đi khỏi. Trước khi ra cửa, anh ta nhìn Hoàng Quyên, thấp giọng an ủi: "Hoàng Quyên, em yên tâm, không có việc gì đâu. Giám đốc Vương luôn công tư phân minh."
Tô Hoàng Quyên biết rõ do Kiều Quốc Thiên cố ý làm khó mình, Lâm Văn Đông có muốn cũng chẳng giúp được gì. Thế nhưng, gặp hoạn nạn mới thấy chân tình, dù chỉ là lời động viên nhưng đủ để cô ta cảm nhận được tấm lòng.
"Cám ơn." Cô ta hướng về phía Văn Đông nở nụ cười. Anh ta hơi giật mình, hơi bất ngờ.
"Hoàng Quyên, đây là lần đầu em cười với anh."
"Anh đi ra ngoài đi." Tô Hoàng Quyên nói.
"Được. Anh ra ngoài trước nhé." Lâm Văn Đông nói, cẩn thận đi ra ngoài.
Cánh cửa khép lại, cả một căn phòng lớn như vậy giờ đây chỉ còn lại Kiều Quốc Thiên và cô. Rõ ràng không gian ở đây rất lớn, Tô Hoàng Quyên lại cảm thấy bầu không khí quá căng thẳng, căng thẳng đến nỗi đến thở cũng khó khăn.
Kiều Quốc Thiên cũng không mở lời, hai tay đút trong túi áo, như gần như xa đứng tại chỗ đó, lặng im nhìn cô.
Ánh mắt kia, lạnh lẽo vô cùng, khiến người ta phải run sợ trong lòng.
Lòng bàn tay Tô Hoàng Quyên đổ đầy mồ hôi. Cô ta thở sâu, buộc bản thân ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt của anh ta: "Ngài Kiều, không phải anh nghi ngờ tôi trộm đồ sao, bây giờ mọi người đều đã đi rồi, sao anh vẫn chưa nói gì cả? Hay là nói, anh đang vô duyên vô cớ coi người khác là con hề, đổ oan cho người ta? "
"Đổ oan!"
Lời nói của Tô Hoàng Quyên như chọc trúng chỗ đau của anh ta. Mặt anh ta trầm hẳn xuống, tay thoáng cái đã bóp chặt cổ tay mảnh khảnh của cô. Dùng sức lực rất mạnh, Tô Hoàng Quyên bị anh ta mạnh mẽ đè lên tường, cổ tay như bị bẻ gãy trong sự thô bạo của anh ta.
Mắt cô trợn tròn, cố thoát khỏi vòng vây của anh. Thế nhưng, tay yếu chân mềm của cô sao có thể đọ lại người đàn ông sức cường khí tráng?
Anh ta, chẳng khác nào Sứ giả của Địa ngục!
"Trộm mất của tôi cái gì, cô đã quên rồi sao?"
Anh nghiến răng nghiến lợi.
Tô Hoàng Quyên cau có, hét: "Tên điên!"
"Phải, do tôi điên cả rồi!"
Một Kiều Quốc Thiên cao ngạo lạnh lùng, lúc này như đang phát tất cả sự điên cuồng của mình ra ngoài.
"Kiều Quốc Thiên, anh muốn làm gì?" Tô Hoàng Quyên bị doạ sợ, dựng hết lông gáy.
Cũng không biết bản thân sao lại có sức lực từ đâu đến, hét to một tiếng, bất chấp cổ tay đang bị nắm chặt, cô dùng hết sức đẩy anh ta ra khỏi người mình.
Thế nhưng cuối cùng, sức phụ nữ không đấu lại được đàn ông. Bộ đồng phục trên người bị kéo lên cao, lộ ra vùng bụng mềm mại, trắng như tuyết.
Vốn cho rằng anh ta sẽ làm thêm một điều gì nữa, thế nhưng, một phút giây thoáng qua, anh ta như đóng đá, bất động. Như chịu phải một cú shock rất lớn, ánh mắt vốn thâm sâu lại lộ ra tia đau đớn cực độ.
Bộ dạng kia lại gây cho Tô Hoàng Quyên một sự lo lắng không hề nhẹ, tâm trạng của cô căng như dây đàn.
"Cô cướp đi đứa con của tôi......"
Kiều Quốc Thiên thều thào mở miệng, ánh mắt rời khỏi bụng của cô, nhìn lên mặt Tô Hoàng Quyên.
"Cô giết con tôi rồi, có đúng không hả?"
Từng chữ một chất vấn. Giọng nói rõ ràng nhẹ tựa mây bay, thế nhưng vẻ mặt lạnh lùng, thâm sâu mà căm hận của anh ta lại khiến cô run sợ. Đôi môi anh run run, cái tay đang nắm chặt cổ tay cô cũng run mạnh.
Đã sớm nghĩ rằng một người phụ nữ như vậy, chẳng có gì là không làm được, có lẽ đã bỏ đi cái thai trong bụng rồi.
Thế nhưng tại sao, anh ta vẫn ngu ngục ôm trong mình niềm hi vọng lớn như vậy! Trong tù, mỗi ngày giúp anh ta tiếp tục sống chính là niềm tin chết tiệt ấy!
Vậy mà mẹ kiếp! Vùng bụng dưới trắng trẻo, mịn màng sạch sẽ ấy thể hiện rõ ràng chưa từng mang thai mười tháng lần nào cả!
Cô ta đã sớm giết chết con của anh rồi!
Đã giết chết từ lâu rồi!
Tô Hoàng Quyên sau khi hiểu được anh ta nói cái gì, nhắc đến con, trong lòng lại đau đến không thể chịu nổi.
Đối mặt với bộ dạng căm hận của anh ta, cô quật cường, mạnh mồm nói: "Phải, tôi đã giết chết đứa trẻ ấy rồi!"
Kiều Quốc Thiên đỏ mắt, gào lên: "Tôi hoá ra chẳng phải điên, mà là bị ngu rồi! Vì ngu nên mới nghĩ Tô Hoàng Hoàng Quyên cô sẽ giữ lại cái thai ấy! Ngu rồi mới nghĩ rằng Tô Hoàng Quyên cô vẫn còn cái gọi là trái tim!"
"Bây giờ thì tôi cũng biết cả luôn rồi! Con mẹ nó cô chẳng có cái gì gọi là nhân tính cả, cả cuộc đời của cô, ngoại trừ tính toán, chính là hãm hại! Dơ bẩn! Tằn tiện! "
Tô Hoàng Quyên đau đớn chịu chửi rủa.
Muốn đáp trả, thế nhưng, hết lần này tới lần khác, mỗi lời nói của anh ta đều là sự thật.
Dơ bẩn, tằn tiện......
Hai từ này đủ để tóm tắt cả cuộc đời của Tô Hoàng Quyên......
Cô nhoẻn miệng cười cười, rũ mắt nhìn xuống đất, đáp trả anh ta: "Đúng vậy, tôi vừa dơ bẩn lại tằn tiện, sinh ra con của anh, chẳng phải sẽ khiến cho đứa trẻ này hư hỏng tằn tục theo sao? Cho nên, coi như tôi là vì con của anh nên mới đem bỏ nó đi. Ngài Kiều, cứ tưởng tượng như vậy, lòng anh sẽ dễ chịu hơn rất nhiều mà đúng không?"
Cô cười.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!