Trong nháy mắt tiếp theo, cô nở một nụ cười, tay từ trên vai của anh trượt đi xuống.
“Cậu Lê cứ tiếp tục không chịu nhận lỗi, thật đáng ghét. Gặp lại sau, không tiễn!”
Tống Ân cũng không có đi trước, mà chỉ là bước ra một bước, đứng cách đó một mét.
Lê Tiến Minh chưa bao giờ biểu hiện tức giận như vậy, trừng cô một cái, sau đó anh lên xe, đóng cửa xe thật mạnh. Ngay cả dây an toàn cũng không có mang vào, đạp chân ga, ‘oanh’ một tiếng, xe đã vọt đi ra ngoài giống như viên đạn vậy.
Thật lâu sau…
Tống Ân vẫn trầm mặc đứng tại chỗ, nhìn phương hướng chiếc xe kia biến mất hồi lâu, không nhịn được thẫn thờ.
Ánh mắt đã không còn tinh mang.
Trong nội tâm cũng trống rỗng.
Khó chịu không nói ra được.
Cô cũng không có nhìn tới điện thoại nữa, kéo rương hành lí trở về chỗ ở của mình. Nơi lớn như vậy, lần đầu tiên cô cảm thấy cô đơn lạnh lẽo và khổ sở.
Vừa vào cửa, cô bật lên hai cái TV bên trong gian phòng. Tiếng nhạc đồng quê nước ngoài vang lên.
Mở nước, đem thân thể mệt mỏi này chìm vào trong bồn tắm.
Lúc hai mắt bắt đầu phiếm hồng, lại lặn vào trong nước. Lại một lần nữa, khắp mặt đều toàn là nước.
Vũ Uyên gọi tới số máy riêng của cô. Cô dùng bàn tay ướt sũng của mình ấn nghe.
“Cậu Lê đi tìm chị phải không?”
Tống Ân nói: “Không có.”
“Cậu Lê đoán chừng là giận chị rồi à nha.”
“... Ừ.”
“Chị Tống Ân lần này đúng là chị sai rồi, nên em cũng không giúp được chị. Chị im hơi lặng tiếng bỏ đi, không nói với chúng ta thì thôi, nhưng chị và cậu Lê đang nói chuyện yêu đương, sao lại không có báo với anh ấy một tiếng chứ? Quá tùy hứng rồi.”
Lông mi của Tống Ân rủ xuống.
Mắt nhẹ nhàng nháy, nước mắt chảy ra.
“Uyên, chị hiện tại... Tự dưng muốn kết hôn.”
“Kết hôn? Muốn cùng với ai kết hôn?” Trả lời cô không phải là Vũ Uyên. Ở cửa ra vào đúng là xuất hiện giọng của một người đàn ông.Tống Ân kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn.
Vốn bị cô làm cho tức giận bỏ đi là Lê Tiến Minh, bây giờ đã quay trở về.
Hai tay khoanh ở ngực, tựa ở cửa phòng tắm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.
“Tại sao anh lại ở đây?” Tống Ân cố gắng giữ mình thật bình tĩnh, rồi hỏi.
Lê Tiến Minh cầm trong tay một cái chìa khóa. Cô liền đã hiểu ra, cắn răng nói: “Vũ Uyên, chờ đó tôi sẽ tính sổ với em!”
Chìa khóa cửa nhà cô, Vũ Uyên cùng với Ada đều có. Nhưng với tính cách của Ada, tuyệt đối sẽ không đưa cho người ngoài.
Cô để điện thoại sang một bên, đối mặt với Lê Tiến Minh.
Vừa nãy hai người là giằng co trong bóng tối, đêm tối như chiếc mặt nạ có thể che đi cảm tình chân thật nhất của cô.
Nhưng hiện tại thì không như vậy!
Bóng đèn sáng trưng.
Với khoảng cách của hai người lúc này, cho dù sắc mặt chỉ có một thay đổi nhỏ đều hiện rõ rành mạch.
“Anh... Tại sao anh lại trở về?” Tống Ân hỏi anh lần nữa.
Một bên, cô mặt không biểu tình, lấy khăn tắm bao trùm lại cơ thể, cố giữ cho mình thật tỉnh táo từ bên trong bồn tắm đi ra.
Dưới ánh đèn, cơ thể tuyết trắng của cô, như hoa sen mới nở, thật lay động lòng người.
Lê Tiến Minh cũng không có đi ra, mà tiến lại gần.
Hai mắt tà mị bất chấp mọi thứ nhìn chằm chằm vào cô, trần trụi xâm lược thân thể cô, làm cho hai tay đang giữ khăn tắm của cô không khỏi kéo căng hơn, nội tâm cô thì điên cuồng nhảy loạn.
Thế nhưng, như vậy căn bản chỉ là phí công.
Anh vừa tới gần, cánh tay dài đã vươn ra tìm tòi, giật khăn tắm trên người cô xuống, ném ra xa. Tay còn lại vòng qua eo cô, kéo cô áp sát vào người anh.
“Đến chơi cùng với thận của tôi một chút.” Lê Tiến Minh nâng cằm cô lên, khóe môi hiện ra một nụ cười mỉa mai: “Cô rời đi một tuần lễ, thận của tôi đều không có đất dụng võ. Vất vả đợi cô tới hiện tại mới trở về, tôi rời đi nhưng thận của tôi lại không cho phép!”
“Người chơi cùng với thận của anh chắc không chỉ một người là tôi a?”
“Xác thực không phải một mình cô.” Tay Lê Tiến Minh sờ tới mông của cô, tiếp tục nói: “Nhưng mà, có thể như cô chơi với thận mà không mất đi tâm không nhiều lắm. Nên tìm cô cho dễ dàng dứt khoát.”
Nội tâm Tống Ân quặn lên đau đớn.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, bỗng nhiên ôm lấy eo của anh, mặt dựa vào trên vai anh.
Lê Tiến Minh rùng mình, cúi mắt nhìn cô. Vốn anh đang nổi giận đùng đùng, nhưng bây giờ chỉ một động tác nhỏ này của cô, làm cho tâm của anh trong chốc lát trở nên cứng đờ.
Nếp nhăn trên trán cũng dãn ra rất nhiều.
“Anh thật sự rất giận sao?” Cô hỏi.Lê Tiến Minh cố tỏ ra lạnh nhạt: “Cô cứ nói xem?”
“Trong lòng của em khó chịu, muốn tìm một nơi yên tĩnh không ai biết để trốn.”
Lê Tiến Minh hoàn toàn không nghĩ tới Tống Ân lại đột nhiên bình tĩnh nói những lời như vậy với mình, thật lâu cũng không có đáp lại lời cô.
Tống Ân nhón lên hôn môi dưới của anh.
Lông mày của anh nhíu lại: “Cô đem tôi trở thành khỉ để đùa nghịch?”
Dứt lời anh ta đã ôm lấy Tống Ân, đem cô ấn tới trên giường. Giữ lấy khuôn mặt cô, triền miên hôn lên đôi môi quyến rũ của cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!