Lê Tiến Minh đem chiếc hoa tai kia đưa tới trước mặt Tống Trinh: "Cô Tống, cái này trả lại cho cô. Còn có..."
Anh ta hơi ngừng lại một chút, sắc mặt vô cùng bình thản mà liếc cô ta một cái: " Chuyện từ mười năm trước, nếu như có để lại tổn thương cho cô, mong được cô thứ lỗi. Nhưng mà... Dù sao thời gian cũng đã qua lâu như vậy, cho nên có thể nói có lẽ chúng ta đều đã quên đi."
Lời nói bình tĩnh.
Bình tình đến gần như lạnh lùng.
Tống Trinh sửng sốt.
Lê Tiến Minh đứng dậy: "Mẹ, con không thể dùng cơm cùng mọi người, công ty còn có việc, con đi trước."
Dứt lời, không một chút ngừng lại hay lưu luyến nào, cất bước rời đi.
Chờ đến khi Trần Phương Linh kịp hiểu rõ mọi chuyện mà chạy đuổi theo, anh ta đã lên xe rời khỏi nhà họ Lê.
"Thằng nhóc hỗn láo này!"
Cơn tức này của Trần Phương Linh không hề nhẹ. Nhưng mà, vốn không nên như thế mới phải. Anh ta không phải đối với cô gái đêm đó nhớ mãi không quên sao, nhưng như thế nào hiện tại người đã đứng trước mặt anh ta, ngược lại anh ta lại trở nên lạnh lùng như vậy?
Tống Trinh ngàn vạn lần không nghĩ tới lại khó khăn như vậy.
Cô ta cứ ngồi ở đó, nhìn chằm chằm chiếc hoa tai nho nhỏ ở trong tay, bối rối cắn môi.
Chẳng lẽ... Thật sự chỉ có Tống Ân mới có thể?
Tống Ân tìm Ada xin nghỉ phép một tuần, đêm đó liền mua vé máy bay, một mình lặng lẽ bay tới Bali.
Ở bên kia, khi máy bay hạ cánh, chính là chọn một khách sạn tốt nhất, nghỉ ngơi vài ngày.
Đến khi tỉnh ngủ, liền ra ngoài một chút. Miễn cưỡng mà đi phơi nắng.
Ở một nơi xa lạ như vậy, vẫn còn có những người đã nhận ra cô, chụp một vài tấm ảnh, ký tên, nhưng cũng không có ai điên cuồng chạy theo cô.
Cô đột nhiên cảm thấy cuộc sống như vậy, thật yên lặng, lại tự do.
Không ràng buộc bởi hào quang của bản thân, cũng không có truyền thông theo dõi, vĩnh viễn không có công việc đè nặng lên vai.
Chính là.....
Bên cạnh lại có từng đôi tình lữ nắm tay nhau đi qua, trong lòng không tránh khỏi việc cảm thấy có chút mất mát, rất chân thực.
Lại càng làm lộ ra, nỗi cô đơn lẻ loi của cô, như vậy thật đáng thương, như vậy thật cô đơn....
Có phải hay không, một người giống như cô, thật sự không xứng có được tình yêu?
Vẫn là nói.....
Cuối cùng có một ngày, sẽ có một người đàn ông như vậy, bỗng nhiên xuất hiện, không quan tâm tới quá khứ của cô, không để tâm tới chuyện cô không thể có con, người này sẽ yêu cô. Nắm tay cô, cùng qua vượt qua tất cả những đau khổ, khiến cho cô có thể bộc lộ ra hết tất cả những mặt yếu đuối nhất của con người, không hề mảy may cố kỵ mà yêu người đó, ỷ lại vào người đó.
Mà người đàn ông đó.....
Không phải Lê Tiến Thành, chắc là sẽ không phải... Lê Tiến Minh...
Nhớ tới Lê Tiến Minh khiến Tống Ân có chút đau lòng.
Nắm trên cát, ngẩng đầu, nhìn ánh mặt trời chói mắt, cũng không rõ bản thân đang suy nghĩ gì.
Một tuần sau, khi Tống Ân xuống máy bay trời cũng đã tối.
Khởi động điện thoại liền hiện lên mấy trăm cuộc điện thoại.
Có số của Ada, có của Vũ Uyên. Nhiều nhất vẫn là... của anh ta.
Mỗi ngày ít nhất cũng là chục cuộc gọi.
Tống Ân nhìn thấy số của anh ta, cho đến bây giờ, những lời mẹ Lê Tiến Minh nói ngày đó, những câu nói ấy vẫn còn quanh quẩn bên tai, khiến cho hốc mắt cô không khỏi có chút phiếm đỏ.
Lắc đầu, loại bỏ những suy nghĩ này, nghĩ trước tiên sẽ gọi điện cho Vũ Uyên.
"Trời ơi! Chị bốc hơi khỏi thế gian này rồi sao?"
Vừa nghe thấy giọng của cô, Vũ Uyên liền liên thanh nói.
"Em cùng Ada mấy hôm nay không tra được tin tức của chị, thiếu chút nữa đã báo cảnh sát rồi! Ngôi sao lớn à, về sau chị đi đâu có thể nghe điện thoại được không, Ada sắp phát điên rồi. Không tìm thấy người, đành phải tìm em mà trút giận."
"Mấy ngày nay vất vả cho em rồi."
"Hơn nữa không chỉ có Ada mà Lê Tiến Minh cũng tới tìm em. Mỗi ngày đều bị anh ta ép hỏi em sắp phát điên rồi. Chị mau gọi điện cho Lê Tiến Minh đi, đoán không chừng lúc này anh ta cũng sắp phát điên rồi."
"... Biết rồi."
Tống Ân đáp một tiếng: "Hiện tại chị quay về trước, gặp mặt rồi nói sau."
Trong nước rất lạnh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!