Và, mỗi khi anh rất tức giận, cô ấy chỉ tỏ ra thờ ơ.
Điều này thực sự không công bằng!
Ở đây, Tống Ân thật sự rất mệt. Cô đã phải sợ hãi cả ngày ở trên núi, và cô thực sự kiệt sức vào lúc này.
Cô nhắm mắt chìm vào giấc ngủ mê man.
Nhưng...
Lúc này, với một tiếng “cạch” nhẹ, cửa đã được mở bằng chìa khóa từ bên ngoài.
Chỉ có Vũ Uyên là có chìa khóa của cô ấy. Vì vậy cô cũng lười biếng, mi mắt cũng không nâng lên, chỉ hỏi: "Em vẫn chưa ngủ à?"
Vừa trở mình, một bóng đen bao phủ đột nhiên xuất hiện. Cô kinh ngạc thở hổn hển, trong tiềm thức muốn ngồi dậy, nhưng hai tay cô đã bị nắm chặt, nâng lên và ấn vào gối.
Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông từ trên cao rơi xuống, với cảm giác và sức lực tràn chề.
Trong đêm đen, ánh mắt anh lóe lên tia nguy hiểm.
Tống Ân biết đó là ai.
Các dây thần kinh căng thẳng được thư giãn. Cô cong môi, không nói trước, chỉ nhìn thẳng vào anh.
Đôi mắt đó, tín hiệu được phát ra, chỉ đơn giản là một sự quyến rũ sống động!
Lê Tiến Minh nghiến răng: "Em đang ở với anh mà muốn đánh nhau?"
Nếu có, thì cô ấy thực sự đã thực sự thích trò chơi này!
Mãi mãi là thái độ xa cách, không gần gũi, quan tâm và hờ hững này của cô, anh không bao giờ đoán được suy nghĩ của cô, mà cồn cào gan, phổi, ngứa ngáy.
Tống Ân nhẹ giọng nói: "Vậy anh bị giam rồi nhá?"
“Ý em là gì?” Lê Tiến Minh cắn môi Tống Ân. Vết cắn nặng nề, giống như cảm giác khó chịu trong anh. Anh lại đứng dậy, say đắng nhìn cô chằm chằm: "Anh điên rồi, vừa rồi nghe tin em có chuyện, liền bay tới, chạy tới đây tìm em."
Tống Ân cảm thấy môi nơi bị anh cắn vào rất nóng, nghe theo lời anh, trong lòng lại nóng lên.
Ngón tay cô bị anh ấn nhẹ run lên, hỏi anh: "Anh không biết là nguy hiểm sao?"
Âm thanh nhẹ nhàng dần ...
Rải rác trong không khí, với hương thơm và sự dịu dàng, không thể diễn tả.
Lê Tiến Minh biết mình lại bị người phụ nữ này đùa giỡn, nhưng anh không thể ra khỏi cơ thể cô mà càng ngày càng lún sâu hơn.
Anh thở nhẹ,: "Mọi người đều là nói đến nguy hiểm, anh không bị điếc!"
"Vậy thì ... Anh có biết nếu tìm vào trái tim em, anh có thể phải cùng em chết không?"
"Anh sẽ không để cho em chết!"
Khuôn mặt xinh xắn của Tống Ân hơi nhướng lên, môi cô chuẩn bị chạm vào môi anh. Cả bầu không khí mơ hồ như có thể bùng cháy bất cứ lúc nào.
Nhưng thật sự không hôn cô, chỉ là để lại một khoảng cách quyến rũ,: "Không phải nói không quen em sao? Tại sao không cho phép người ta chết? Anh là ai?"
Người phụ nữ này! Không chỉ có thể lấy mạng của anh ấy, mà còn có thể lấy đi linh hồn của anh!
Lê Tiến Minh thở hổn hển.
Trực tiếp mở chăn bông, bế cô lên giường.
"Đôi chân của em!"
Cô đánh anh ta, và anh ta dang hai chân của cô và để cô ngồi trên đùi anh ta.
Dưới áo choàng tắm của Tống Ân, cô không mặc gì. Đều đã để lộ toàn thân thể ra ngoài.
Lê Tiến Minh đã chạm một tay vào chiếc đèn ngủ.
Ánh sáng đột ngột khiến Tống Ân khó chịu nheo mắt, vừa mở mắt ra, nhìn thấy bộ dạng xấu hổ vô cùng mơ hồ của mình, liền bật dậy muốn trốn tránh.
Bị anh đè lên vai và kéo lại.
Tay còn lại, anh giữ chặt hông, không cho cô cử động.
"Hãy trả lời lời anh trước. Nhìn vào mắt anh và trả lời!" Giọng điệu của Lê Tiến Minh mạnh mẽ và độc đoán: "Em và Lê Tiến Thành đã hòa giải rồi chứ?"
"Chưa."
Gương mặt Lê Tiến Minh dịu đi một chút.
Tống Ân che miệng,: "Bây giờ đến em hỏi. Lần cuối cùng anh và cô Cao làm chuyện đó là khi nào?"
"Anh chưa làm chuyện đó với cô ấy!"
Cô nheo mắt: "Có tin được không?"
Tuy rằng trên bờ môi có chút nghi hoặc, nhưng khóe môi vẫn hơi cong lên.
Anh lạnh lùng đáp: "Anh muốn làm với những người phụ nữ khác, nhưng anh không có hứng thú với họ!"
Đối với cô, anh luôn tràn đầy hứng thú.
Cô khác biệt với các cô gái khác!
"Bây giờ tới anh hỏi. Lần trước em và Lê Tiến Thành ở trong thang máy ... Có xảy ra chuyện gì không?"
Khi được hỏi về điều này, vẻ mặt của anh ấy có vẻ buồn đến mức không có chút ánh sáng nào.
“Anh hãy thử xem có thể làm chuyện gì với em trong thang máy được chứ!” Tống Ân đáp. Nói xong, nhận ra có vẻ không được đúng lắm, sắc mặt đỏ bừng, quả thật hận vì không thể cắn đầu lưỡi đầu lưỡi của bản thân mình.
Lê Tiến Minh nhướng mày mơ hồ, trong mắt hiện lên vẻ đào hoa quyến rũ: “Anh đồng ý với yêu cầu của em, lần sau chúng ta sẽ làm trong thang máy."
"..." Mặt Tống Ân càng nóng hơn, hờn dỗi đấm anh ấy một đấm, sau đó nói: "Anh ... và cô Cao, khi nào thì kết hôn?"
Khi được hỏi về điều này, Tông Ân đã chìm xuống rất nhiều.
Lê Tiến Minh nhìn vào mắt cô: "Anh sẽ không kết hôn với cô ấy. Bọn anh còn chưa bắt đầu, đã kết thúc rồi."
Tống Ân gật đầu, coi như đã hiểu.
Tâm trạng của Tống Ân đột nhiên trở nên tốt hơn một chút. Cô ấy cười với Lê Tiến Minh, và đột nhiên nói: "Vậy thì em nói cho anh biết, em và Lý Liên Thành chưa từng làm chuyện đó, anh có tin không?"
"Sao cơ?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!