Cho đến khi kết quả tìm kiếm hiển thị lên thì anh mới nhận thức được điều mình vừa làm.
Thường thì vào lúc này, anh ấy sẽ tắt máy. Sau đó, tự trách chính mình tại sao lại như vậy.
Không lẽ anh đã yêu Tống Ân?
Nhưng điều này là không thể! 28 năm cuộc đời anh đã gặp biết bao nhiêu người, thậm chí còn tự hứa với lòng kiếp này sẽ không lấy vợ. Sao anh lại có thể động lòng trước một nữ minh tinh cơ chứ?
Những vấn đề này khiến anh bận tâm một thời gian dài, mãi về sau, Lê Tiến Minh mới vô tình bấm nhầm vào một bài đăng về Tống Ân.
Sau khi xem tất cả bài viết, cuối cùng anh cũng hiểu ra.
Anh... có lẽ là một fan hâm mộ của Tống An.
Anh ấy có tất cả các triệu chứng của một fan chân chính.
Ví dụ như anh sẽ tìm kiếm tin tức của cô ấy trên Internet bất cứ khi nào anh rảnh; khi thấy ai đó đang mắng cô ấy, anh liền đăng ký một số tài khoản ảo để phản bác lại họ.
Một ví dụ khác: Anh nghĩ về cô ấy mọi lúc. Ngay cả khi nhìn thấy chữ "an", anh sẽ vô thức nghĩ đến từ "Tống Ân". Anh theo dõi tất cả lịch trình và tin tức của cô ấy. Anh luôn cảm thấy hụt hẫng và ghen tị khi thấy cô ấy có bạn trai tin đồn.
Lại một ví dụ khác: Anh cảm thấy cô ấy luôn thật xinh đẹp với bất kì thứ gì cô ấy mặc lên người. Cô ấy đẹp khi cười, khi cười lớn tiếng cô vẫn trông rất đáng yêu và xinh đẹp hơn bất cứ ai ngay cả khi cô ấy đang để mặt mộc.
Lê Tiến Minh xem từng cái một và luôn thấy bản thân mình trong đó.
Cho nên, anh không nghi ngờ gì mình là fan của Tống Ân! Mặc dù anh không muốn chấp nhận, nhưng việc này lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với việc động lòng trước cô.
Lê Tiến Minh cảm thấy nhẹ nhõm với việc này này trong chưa đầy một tuần, thì anh ấy nhận được cuộc gọi của Trần Phong, ngay lập tức anh niềm vui làm fan hâm mộ của anh bị dập tắt.
"Cậu nói cái gì? Nói lại xem!"
Lê Tiến Minh vẫn còn mê man trên giường, nghe xong lời nói của Trần Phong liền khiến anh hoàn toàn tỉnh táo.
Thật đáng sợ.
"Tôi vừa xem trên Facebook. Người ta nói rằng ngôi làng mà đoàn làm phim đang quay bị lũ lụt vào đêm qua, phá hủy nhiều ngôi nhà và cuốn trôi rất nhiều người ở đó. Trước đó, đoàn phim đã chạy tán loạn, nên bây giờ rất khó để tìm thấy họ. Mặc dù nhiều người còn sống đã quay trở lại nhưng cô Tống Ân vẫn đang mất tích!"
"Cậu đã báo cảnh sát chưa?"
"Đã báo. Hiện tại mọi người đang tìm!"
"Đặt vé máy bay ngay cho tôi!"
"Anh nói gì?"
"Cậu nghe không hiểu à? Đặt ngay cho tôi một chuyến bay đến thành phố Bắc An!"
"... Không lẽ anh muốn đi đến ngôi làng đó? Không được, nguy hiểm lắm! Có lẽ đêm nay sẽ có lũ lụt và lở đất ở đó."
Lê Tiến Minh nghe vậy, trong lòng càng thêm tức giận.
"Chết tiệt!"
"Trần Phong, tôi cho anh năm phút để đặt vé cho tôi! Nếu không, anh lập tức từ chức và biến khỏi đây!"
Lê Tiến Minh nói xong lập tức cúp máy. Sau khi cúp máy, anh cố gắng hết sức gọi điện cho Tống Ân, nhưng lại không gọi được cho cô.
Anh lại càng bất an hơn, lập tức mặc một bộ quần áo vào, cầm lấy chìa khóa xe, trực tiếp lái đến sân bay.
"Người phụ nữ đó, tốt nhất là đừng gặp rắc rối!"
Khi Lê Tiến Minh đến sân bay, Trần Phong đã gửi cho anh ấy chuyến bay sớm nhất.
Thoạt nhìn, vé không phải là hạng nhất hay hạng thương gia mà là hạng phổ thông.
Trần Phong lại gọi đến: "Anh Minh, chỉ còn một hạng phổ thông thôi. Điều kiện khó khăn như vậy nên anh đừng đi"
Lê Tiến Minh đã lớn như vậy, đây là lần đầu tiên bay hạng phổ thông. Nếu là lúc trước, anh sẽ chửi bới Trần Phong, sau đó sẽ xoay người bỏ đi.
"Im đi! Đặt xe từ thành phố Bắc An về làng. Tôi sẽ từ sân bay đi thẳng đến đó."
"... Anh đi thật à?"
"Ý cậu là sao?"
“Thôi rồi, toang rồi!” Trần Phong liên tục thở dài: “Lần này anh thật là hết thuốc chữa. Để nhìn thấy Tống Ân, anh không thèm sống rồi. Anh Lê, không phải anh nói không bị nữ minh tinh làm rung động sao?"
Lê Tiến Minh giật mình.
Bị rung động?
Bởi Tống Ân?
"... Đừng nói nhảm với tôi ở đây. Lo lắng cho sự an toàn của cô ấy là cảm giác cơ bản nhất của một người hâm mộ."
“Á à.” Thần Vũ cười, nói: “Anh là fan của cô ấy sao? Vậy anh có thể nói cho tôi biết, anh thích bộ phim và nhân vật nào nhất của cô ấy không?"
"..." Lê Tiến Minh nhất thời không trả lời được.
Quả thật anh đã xem tất cả các bộ phim của cô, không bỏ sót bộ nào cả, đó là tiến độ mới bắt kịp gần đây. Chỉ là khi Tần Phong hỏi những câu như thế này, anh không nghĩ đến nhân vật và phim của Tống Ân mà là nghĩ đến cô ấy.
"Anh trả lời không được đúng không? Anh Lê à, anh đừng tự dối lòng, tôi thấy..."
“Cậu thử cho tôi một câu hỏi khác xem!” Lê Tiến Minh tức giận nói.
"Tống Ân ở kia còn chưa biết sống chết, làm quái gì có tâm trạng tán gẫu nhảm nhí với anh."
Trấn Phong bị mắng đến rụt cổ lại nên phải cúp điện thoại.
Lê Tiến Minh đứng xếp hàng và vội vã lên máy bay.
Khoang hạng phổ thông rất ồn ào. Ở hàng ghế sau, một vài đứa trẻ dẫm lên ghế và chạy tung tăng gây ồn ào.